- Có thêm một đứa con đi!
- A?
Mộ Sở còn tưởng là mình đang nghe lầm!
Cô kinh ngạc nhìn vào hắn, nhớ lại mấy hôm trước hắn còn nói tạm thời không muốn có con, nhưng mới mấy ngày hắn đột nhiên lại thay đổi?
Lâu Tư Trầm thực ra rất hi vọng có một đứa con thuộc về hắn và Mộ Sở, chỉ là vẫn còn nhiều chuyện chưa xử lý xong, nên vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, nhưng rất nhiều lần, trong lòng hắn lại kì vọng một sinh mạng mới ra đời.
- Woa! Tốt quá rồi!
Trên vai Lâu Tư Trầm, Đuôi Nhỏ vui đến nhảy nhót, không ngừng vỗ tay:
- Tốt quá rồi, con sắp có em trai rồi!
- ......
Trên mặt của Mộ Sở lúc đở lúc trắng, nhất thời không nói được lời nào.
Sinh thêm một đứa nữa?Còn có thể sao?
Nếu là lúc trước, cô sẽ cực kì vui, nhưng bây giờ......
Họ làm sao có thể có thêm một đứa trẻ nữa? Nếu sinh thêm một đứa, lại giống như Đuôi Nhỏ phải làm sao?
Mộ Sở càng nghĩ, tim càng khó chịu, Lâu Tư Trầm thấy sắc mặt Mộ Sở kì quái, liền cuối đầu đối diện với cô, thấp giọng hỏi:
- Sao vậy? Không đồng ý?
- Hở?
Mộ Sở hoàng hồn lại, sắc mặt trắng bệch.
Lâu Tư Trầm nhìn thấy, chau mày:
- Sao sắc mặt lại đột nhiên khó coi như vậy?
- Sở Sở, mẹ không muốn sinh thêm một em trai cho con sao?
Đuôi Nhỏ trên vai Lâu Tư Trầm cũng hỏi một câu.
Mộ Sở không dám nhìn Lâu Tư Trầm, chỉ lắc đầu, không lên tiếng.
Không nói muốn, cũng không nói không muốn.
Nhưng mầ, được sao? Đương nhiên không được!!
Lúc này, lòng Mộ Sở cứ như giống như nhét đầy bông thấm nước vậy, chỉ cẩm thấy trước ngực dường như hít thở không thông vậy.
Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Mộ Sở, Lâu Tư Trầm cũng không cưỡng cầu, hắn chỉ nghĩ là do lần trước bị sảy thai nên đã ảnh hưởng đến tâm lý của cô:
- Vậy chúng ta không gấp, cứ thuận theo tự nhiên.
Có thể thuận theo tự nhiên không?
Mộ Sở thở dài một hơi, giữa họ, làm gì mà còn có chuyện thuận theo tự nhiên?
Mộ Sở dựa đầu vào bờ ngực vững chắc của Lâu Tư Trầm, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, không biết tại sao khóe mắt lại ướt đi.
Trong đầu cô, vẫn vang lên câu nói lúc nãy của Lâu Tư Trầm:
- -Có thêm một đứa con đi!
Ngực của cô, vì lời nói này, mà không ngừng thăng trầm.
Nếu như có thể, cô hi vọng mình cùng hắn có thể sinh thêm một đứa biết bao? Như vậy còn có thể chữa bệnh cho Đuôi Nhỏ? Nhưng bây giờ hiện thực đã không cho phép rồi!
Mộ Sở vùi sâu vào lòng của Lâu Tư Trầm, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ôm rất chặt, khiếng cho Lâu Tư Trầm vô thức mà cuối xuống nhìn cô vài lần.
Mộ Sở không biết bản thân sau này còn có thể như vậy dựa vào lòng hắn nữa không, cho nên, cô chỉ có thể nắm chặt từng giây từng phút......
Những ngày vui vẻ, lông nhanh và ngắn, 3 ngày nghỉ, dường như chớp mắt đã qua rồi.
Mộ Sở lại quay về bệnh viện đi làm.
Mà ngày hôm nay, cũng dự báo là, hoon nhân của cô và Lâu Tư Trầm, cũng đến ngõ cụt rồi!
Lục Dung Nhan bước vào phòng thay đồ thay áo, thì ngoài ý muốn lại thấy Mộ Sở đang đứng cách cửa không xa hút thuốc, khiếng Lục Dung Nhan kinh ngạc:
- Sở Sở, cậu đang làm gì vậy? Cậu khi nào học hút thuốc rồi?
Nghe thiếng của Lục Dung Nhan, Mộ Sở lúc này mới bùng tĩnh mà thu hồi suy nghĩ lại.
- A......xin lỗi, mình lặp tức dập thuốc!
Khóe mắt Mộ Sở, một mảng ướt đỏ.
Cô biết trong phòng thay đồ không thể hút thuốc, nhưng lúc này cô không tìm được nơi nào khác để hút thuốc nữa.
Tim curea cô, rất đau, đau đến mức lúc nào cũng có thể nát vụn vậy, lúc này chỉ có mùi cỏ thuốc mới có thể hoãn bớt đi phần nỗi đau nào đó trong tim cô.
Mộ Sở nhanh chóng dập thuốc vứt vào thùng rác, gương mặt biết sai nhìn về Lục Dung Nhan:
- Không có lần sau đâu.
Lục Dung Nhanhchau mày, đau lòng nhìn cô:
- Bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Cậu khóc rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?
Lục Dung Nhanh không hỏi còn tốt,hỏi rồi, Mộ Sở lại có chút không chế không nỗi, nước mắt lại muốn trào ra, nhưng cô khống chế bản thân mình lại, lắc đầu, không nói chuyện gì xảy ra, chỉ nói:
- Mình định từ chức.
- Lại từ chức?
Lục Dung Nhanh không hiểu nỗi:
- Đang làm tốt mà, tại sao lại phải đi? Hơn nữa, cổ đông lớn nhất của bệnh viện này bây giờ là chủ nhiệm Lâu rồi, cậu còn sợ gì nữa?
Chính là vì hắn, Mộ Sở mới phải đi!
Mộ Sở dựa vào cửa, mi tâm nhảy một cái, nhẹ giọng nói:
- Mình muốn...... ly hôn......
Chính là mươi phút trước, cô đã gửi đơn ly hôn qua mail cá nhân của Lâu Tư Trầm, nếu hắn đã nhận được rồi, thì bây giờ có lẽ cũng đã đọc được.
Nhưng điện thoại của cô, vẫn không reo lên.
Có lẽ, hắn vẫn chưa xem?
Mộ Sở vẫn còn đang suy nghĩ lung tung.
Lục Dung Nhan mở to mắt kinh ngạc hỏi cô:
- Sở Sở, cậu làm gì vậy? Cái nhau với chủ nhiệm Lâu rồi? Cậu đừng vì cãi nhau mà lại nói đến chuyện ly hôn, tổn thương tình cảm vợ chồng lắm đó?
- Không có cãi nhau.
- Không có cãi nhau cậu ly hôn gì chứ? Cậu có phải sốt cao hư não rồi không?
Lục Dung Nhan dường như cũng gấp gáp lên, đưa tay sờ thử trán cô:
- Đang tối lành, cậu lại nói ly hôn gì? Cậu cũng thích chủ nhiệm Lâu nhiều năm như vậy rồi? Con cũng sinh cho người ta rồi, bây giờ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, cũng kết hôn rồi, cậu bây giờ đột nhiên đòi ly hôn, còn không phải não hư rồi, thì là gì?
Lục Dung Nhan cũng không hiểu Mộ Sở nữa, cô thấy thì, Mộ Sở bây giờ nói ly hôn cũng là nói đại.
Mộ Sở cũng không dám nói với ai về chuyện này, cho dù là Lục Dung Nhanh, cô nửa chữ cũng không nói.
Ngay lúc này, cửa phòng thay đồ được mở ra, Vương Di từ bên ngoài bước vào:
- Sở Sở!
Nghe tiếng nói, Mộ Sở liền lau đi nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Chủ nhiệm Lâu đến, đang tìm cậu đó. Bảo cậu đến văn phòng thầy ấy một chuyến!
Mộ Sở nghe thấy thì giật mình:
- Hắn hôm nay không phải không đi làm sao?
Vương Di nhún vai, xua tay, biểu thị không biết gì.
Lục Dung Nhanh lo lắng nhìn Mộ Sở một cái, thì nghe Vương Di nhỏ giọng nói:
- Mình thấy sắc mặt chủ nhiệm Lâu rất khó coi, cậu có phải lại chọc tức thầy ấy rồi không?
Đâu chỉ là chọc tức? Mộ Sở cảm thấy đã chọc tức hắn đến triệt để rồi!
Mặt, khẳng định không gặp rồi!
Mộ Sở căn bản không dám đi gặp hắn, nghĩ là dù gì đơn từ chúc cô cũng đã gửi cho chủ nhiệm Lưu rồi, hôm nay qua đây cũng chỉ muốn chào tạm biệt đồng nghiệp, giờ xem ra, bệnh viện cũng không thể ở lâu rồi.
- Mình đi trước.
Mộ Sở nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, thì nghe đồng nghiệp gọi cô:
- Bác sĩ Tần, lúc nãy chủ nhiệm Lâu vừa đến tìm cô đó! Bảo cô đến văn phòng chủ nhiệm một chuyến.
- .....Uh, uh, được!
Mộ Sở đáp ứng, chân đi như bay, đi ra khỏi cửa lớn phòng khoa, chạy nhanh về phía thang máy.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi bệnh viện một cách nhanh nhất!
Rời khỏi người đàn ông đó!!
- Tần Mộ Sở!
Sau lưng, vang lên giọng nam lạnh lẽo.
Là Lâu Tư Trầm.
Âm thanh đó, lạnh đến có thể khiếng mọi vật đóng băng, không có chút ấm áp nào, càng không có chút tình cảm nào.
Bước chân của Mộ Sở hoảng mà dừng lại, thân hình căng cứng hóa đá, nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại, hai chân như bay mà chạy về phía trước.
- Tần Mộ Sở, em nghĩ em có thể bỏ chạy đi đâu?
Lâu Tư Trầm dường như không lo sợ chuyện cô bỏ chạy, chỉ nặng bước hướng về phía cô:
- Cho dù em chạy đến chân trời, tôi cũng có thể bắt em trở về lại!
Lần trước trốn đến Dasan, chính là ví dụ tốt nhất!
Quả nhiên, lời này đối với Mộ Sở, vẫn rất có hiệu quả.
Bước chân của cô cuối cùng cũng dừng lại, đúng như hắn nói, cho dù cô có chạy đến đâu, hắn cũng có khả năng bắt cô về lại! Cô căn bản chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn! Như vậy, chi bằng ở lại đây, nói chuyện đàng hoàng với hắn, xử lý sạch sẽ chuyện này.
Lâu Tư Trầm thấy Mộ Sở dừng bước, thì hắn cũng không đi tiếp về phía trước nữa, chỉ lạnh lẽo nói:
- Đến văn phòng của tôi!
Nói xong, quay lưng, đi về văn phòng của mình.
Mộ Sở đếm vài giây, cuối cùng, vẫn quay lưng, dời bước, đi theo Lâu Tư Trầm, vào văn phòng của hắn.
Lâu Tư Trầm đi vào trước, Mộ Sở mới vào sau, nhưng cửa đóng rồi, Mộ Sở chỉ có thể gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Lâu Tư Trầm:
- Vào đây!
Tim Mộ Sở nhảy một cái, cảm thấy ngữ khí của hắn đầy hàn ý, khiếng cô không thể không rùng mình một cái, do dự một hồi, cuối cùng cũng mở cửa bước vào trong.
Mộ Sở đứng trước bàn làm việc của hắn.
Bác môi Lâu Tư Trầm mím lại, không nói chuyện, ánh mắt lạnh nhạt, rơi trên người của cô, sắt bén như dao, như muốn mổ bụng cô ra xem bên trong chứa gì vậy.
Rõ ràng hắn cái gì cũng không nói, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một hơi lạnh lẽo, khiếng Mộ Sở không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!
Lâu Tư Trầm nhìn cô cứ cuối đầu nhìn mặt đất, lạnh giọng ra lệnh.
Mộ Sở cắn mạnh môi dưới, ngẩng cao đầu, nhìn hắn, đón lấy ánh mắt đó của hắn.
- Nhận được mail chưa?
Cuối cùng, Mộ Sở là người mở lời trước.
Phút đó, cô rõ ràng nhìn thấy mi tâm của Lâu Tư Trầm nhảy mấy lần, sau đó, nhanh chóng hồi phục lại như thường, chỉ lạnh giọng nói:
- Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không có lần sau!
- ......
Lời này nói ra sao giống như cô đang cầu xin hắn đừng để chuyện này trong lòng vậy?
Nhưng đây không phải ý muốn của cô mà?
- Em muốn ly hôn.
Mộ Sở kiên trì.
Khi chính miệng nói ra lời đó, tim của cô, vẫn run lên một cái.
Trong tim, như bị ai đó dùng tay bóp chặt lấy, đau đến cực kì lợi hại, nhưng cô ép buốc bản thân làm lơ đi, nhìn thẳng c=vào mắt của Lâu Tư Trầm, không sợ hãi mà lặp lại lần nữa:
- Em muốn ly hôn!