“Đi thôi!”
Lục Ngạn Diễm đỡ Lục Dung Nhan đang run rẩy, theo cục trưởng vào nhà xác.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mỗi một bước đều giống như bước trên bông, nếu không phải Lục Ngạn Diễm đỡ cô, lúc này cô chỉ sợ sớm đã xuội lơ trên mặt đất.
Trong chốc lát, cục trưởng kéo một ngăn lạnh ra.
Trong ngăn kéo lạnh có một thi thể bé trai, mặt đã hoàn toàn biến dạng. Ngay khi nhìn thấy, bao nhiêu sức lực của Lục Dung Nhan hoàn toàn biến mất, nước mắt như đê vỡ, cô khống chế không được mà nhào vào lòng Lục Ngạn Diễm khóc đến tê tâm liệt phế.
Lục Ngạn Diễm ôm chặt cô, một bàn tay ôm lấy cô eo, tay còn lại ôm chặt gáy cô áp sát vào mình, “Không cần nhìn…”
Lục Dung Nhan khóc lớn trong vòng tay hắn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn. “Nói với em đi, không phải là con, không phải Tiêu Tiêu…”
Lâm cục trưởng nói: “Đứa nhỏ này tìm thấy trong một rương hành lý, được vớt lên từ dưới sông. Lúc vớt lên thì mặt đã bị biến dạng rồi, trên người cũng không thể nhận dạng được bằng quần áo hay gì khác, hai vị kiểm tra xem có đặc điểm nào không, như bớt hay gì đó, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ làm DNA so sánh.”
“Đây không phải con tôi.” Lục Ngạn Diễm nhìn thoáng qua, khẳng định vô cùng chắc chắn.
Lục Dung Nhan đang ở trong lòng hắn nghe thấy thì ngẩng mặt lên. Ban nãy, cô vốn không có can đảm nhìn đứa nhỏ, không biết là con nhà ai, nhưng liếc mắt cũng đủ khiến cô đau lòng.
Nhưng lúc này, nghe được chồng khẳng định như vậy, cô vẫn ích kỷ mà thở phào một hơi.
Không phải Tiêu Tiêu, không phải con trai yêu quý của cô!
So với bất cứ điều gì, việc này cũng tốt hơn!
“Lục tiên sinh, ngài xác định sao?” Cục trưởng hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Tôi chắc chắn!” Lục Ngạn Diễm khẳng định, “Con tôi cao hơn khoảng nửa cái đầu, đầu gối nó có một cái bớt đỏ cỡ nửa ngón tay cái. Tôi có thể khẳng định chắc chắn đây không phải con tôi! Có cần giám định DNA không?”
“Vâng, cảm phiền phối hợp!”
Nghe Lục Ngạn Diễm khẳng định, Lục Dung Nhan lúc này mới dám rời khỏi vòng tay hắn, lấy hết can đảm mà nhìn vào trong ngăn lạnh.
Mặt đứa nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, thực sự khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng, nhưng khi cô nhìn kỹ thì thấy đúng như Lục Ngạn Diễm đã nói, đứa nhỏ này xác thật không phải Tiêu Tiêu nhà bọn họ.
Chiều cao cùng bớt đều không phù hợp.
Lục Dung Nhan nhẹ nhàng thở ra thật dài, được Lục Ngạn Diễm đỡ, bước ra khỏi nhà xác.
Vừa mới ra nhà xác, Lục Dung Nhan liền ói ra.
Kỳ thật, cô làm bác sĩ, đã từng thấy đủ loại thi thể, thậm chí còn ghê tởm gấp trăm lần so với hôm nay cô, nhưng cô không nhịn được cảm giác dạ dày quặn thắt.
Đây không chỉ là ghê tởm, mà còn là sự khủng hoảng và khẩn trương trong lòng cô tạo thành khiến cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô đều căng thẳng tới không chịu nổi.
Lục Ngạn Diễm thu thập DNA xong thì đưa Lục Dung Nhan quay về nhà.
Trên đường trở về, hai người tâm tình tương thả lỏng một chút, Lục Dung Nhan ngồi ở ghế phụ, không ngừng hít sâu, muốn điều chỉnh cảm xúc khẩn trương của mình.
Giờ khắc này, cô càng kỳ vọng thật việc đúng là Khúc Ngọc Khê bắt cóc con mình, như vậy, Tiêu Tiêu ít nhất còn có khả năng an toàn.
Có lẽ, ả còn phải nể mặt Lục Ngạn Diễm mà không ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu đi?
Nhưng mà đàn bà khi ghen ghét đã che mờ lương tâm thì liệu còn lương tri nữa không?
Lục Dung Nhan dùng tay ôm lấy đầu, lúc này, cô thật sự chỉ có thể cầu nguyện trời cao mở mắt.