“……” Lục Dung Nhan có chút cạn lời.
Bạch Thần nói: “Café cũng làm phiền chị đưa vào nha! Tâm tình viện trưởng chúng ta có thể khôi phục nắng đẹp hay không hoàn toàn nhờ vào chị đó! Viện trưởng phu nhân à! Cả mấy chục mạng người bọn em đều nằm hết trong tay chị đó!”
Lục Dung Nhan run run khóe miệng, nhưng sau cùng vẫn nhận lấy ly café, bổ sung một câu “Không được gọi tôi là viện trưởng phu nhân, kêu tên, hoặc gọi tôi là bác sỹ Lục!”
“Dạ, viện trưởng phu nhân!”
“…” Lục Dung Nhan bất mãn trừng hắn một cái.
Bạch thần vội sửa đúng, “Đúng vậy, bác sĩ Lục!”
“Vậy ổn rồi.”
Lục Dung Nhan ôm tài liệu cùng ly café đi về phía phòng Lục Ngạn Diễm.
“Cốc cốc cốc”
Cô theo lễ phép gõ cửa ba tiếng.
“Vào đi!”
Bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan không biết sao, nhưng trong lòng lại vô cớ hồi hộp lên, cô liếm môi dưới, nghĩ lại mình thật sự bị Bạch Thần dọa tới sợ.
Cô lặng lẽ hít sâu, đẩy cửa vào.
Lục Ngạn Diễm tựa hồ rất bận, cũng không ngẩng đầu lên từ laptop mà chỉ nói: “Để café đó đi.”
Lục Dung Nhan đi tới phía trước, để café cách tay phải hắn khoảng nửa met, rồi lại để tài liệu lên mặt bàn, do dự không biết có nên nhắc nhở hắn một câu không, nhưng cuối cùng lại không hé răng, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Hắn lúc này tâm tình không tốt, mình vẫn nên chạy nhanh là sáng suốt nhất.
“Đứng lại!”
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng lên tiếng.
“……” Lục Dung Nhan trong lòng chùng xuống. Quay đầu lại, nhìn hắn vẫn đang chăm chú nhìn máy tính trước mặt mà không ngước lên nhìn cô.
Liệu hắn có biết là người vào không phải là Bạch Thần mà là cô hay không đây?
Lục Dung Nhan dừng chân, quay người.
Lục Ngạn Diễm vẫn gõ chữ như bay trên bàn phím, hoàn toàn không có ý muốn cùng cô nói chuyện.
Ngay lúc Lục Dung Nhan tính toán xoay người rời đi, nam nhân trước máy tính rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí hờ hững nói: “Cuối tuần về nhà cũ Lục gia ăn cơm chiều.”
“……”
“Không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt Phật. Đừng quên con trai cô còn ở nhà cũ.”
Ngữ khí Lục Ngạn Diễm còn lạnh lùng hơn, nghe cứ như là tiếng băng lanh canh.
Mà những lời này khiến cho Lục Dung Nhan có cảm giác hắn thật sự muốn ly thân cùng mình. Ban nãy, nếu cô nghe không lầm thì hắn nói “con trai cô” chứ không phải “con chúng ta.”
Cũng tốt! Chẳng phải cô muốn vậy sao?
Cô gật đầu, “Biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“…… Được.”
Lục Dung Nhan mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa khép đã nghe rầm một tiếng, hình như tiếng giấy tờ rơi xuống đất.
Hắn lại ở phát hỏa? Vì cái gì?
Chẳng lẽ tài liệu mình đem vào không dùng được?
Lục Dung Nhan không dám nghĩ thêm, vội vã rời khỏi hiện trường.