Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mộ Sở và đồng nghiệp vừa đi từ phòng huấn luyện chuyên dụng của khách sạn ra, lúc đi qua phòng họp của khác sạn thì gặp được người mà cô vô cùng quen thuộc.

Hắn không ngồi trên xe lăn mà chỉ chống một chiếc gậy cao đến eo đứng đó. Một người đàn ông ngoại quốc mặc Tây trang phẳng phiu đứng bên cạnh hắn, đang bàn bạc gì đó với vẻ vô cùng cung kính.

Nhiều ngày không gặp nhưng hắn chẳng hề thay đổi, vẫn cứ đẹp trai ngời ngời, dù tay chống gậy nhưng dáng người vẫn cao ngất như tùng, dường như nét cao ngạo chẳng hề bị ảnh hưởng mảy may.

Dưới ánh đèn khách sạn, góc cạnh sườn mặt hắn càng trở nên rõ ràng, mỗi một ánh nhìn, mỗi một cái nhíu mày đều khắc sâu trong lòng Tần Mộ Sở.

Mộ Sở nở nụ cười.

Trái tim trống rỗng dường như được lấp đầy trong khoảnh khắc.

Nếu đây không phải là duyên phận thì còn có thể là gì?

Mộ Sở thẳng lưng lên theo bản năng.

Ngay sau khi nhìn thấy hắn thì Tần Mộ Sở đã hạ quyết tâm trong lòng, cô chắc chắn phải có được người đàn ông này!

Cho dù có phải làm con giáp thứ mười ba cô cũng bất chấp!

Nói tam quan của cô bất chính cũng thế, mắng cô vô sỉ cũng vậy, khi đối mặt người đàn ông này cô còn chẳng cần cả tôn nghiêm cơ bản nhất thì cần quái gì tam quan với liêm sỉ chứ?

Mộ Sở không lại gần mà đứng tại chỗ chờ hắn.

Chờ hắn phát hiện ra mình, chờ hắn tới đây chào hỏi mình.

Có lẽ là vì tầm mắt của Tần Mộ Sở nóng quá, cho nên Lâu Tư Trầm đang đứng bàn chuyện ở phía đối diện bất giác ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng lên thì đã bất ngờ thấy Tần Mộ Sở.

Trong mấy giây ngắn ngủi, trái tim của hắn đập loạn lên, như thể không ngờ sẽ gặp được cô ở nơi này. Khi đã xác định được người phụ nữ kia là cô, đôi mày đẹp nhăn thành một chữ “xuyên” sâu.

Hắn đưa tài liệu trong tay cho người đàn ông bên cạnh, ra dấu “chờ một chút” rồi chống gậy bước về phía Tần Mộ Sở.

Tuy hắn đi rất chậm, thế nhưng bước chân rất mạnh mẽ vững vàng, nếu không phải Tần Mộ Sở đã nhìn thấy dáng vẻ đi đứng không tiện của hắn thì không thể nào tin rằng hắn là người có tật ở chân được.

Mộ Sở ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đi về phía mình với vẻ hơi kinh ngạc.

Cô thích cái cảm giác khi hắn đi về phía mình, cực kì cực kì thích cái cảm giác hắn càng lúc càng gần mình như thế.

Mãi cho đến khi cây gậy của hắn dừng lại trước mặt cô.

Đôi mày kiếm rậm dày vẫn cứ cau chặt như cũ, đôi mắt sắc như dao từ trên cao nhìn xuống cô đầy ngạo nghễ.

Như đang nghiền ngẫm, như đang dò xét.

Mộ Sở bị hắn nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên.

- Hi!

Cô chủ động chào hỏi để làm giảm đi không khí gượng gạo này.

Lâu Tư Trầm vẫn cau mày và hỏi cô với giọng điệu lạnh nhạt:

  • Sao cô lại ở đây?
  • Anh nghĩ là vì sao?
Tần Mộ Sở chớp mắt nhìn hắn, cố ý không nói.

Lâu Tư Trầm nhăn mày càng sâu.

Tần Mộ Sở kết luận chắc chắn là hắn đã khẳng định cô cố ý tới đây vì hắn rồi.

Hắn vừa mở miệng định nói thì Tần Mộ Sở đã sấn lên, kiễng chân, hôn một cái lên đôi môi mỏng khêu gợi của hắn như tập kích.

Lâu Tư Trầm sững ra một giây.

Sau đó hắn bừng tỉnh, kéo Tần Mộ Sở lỗ mãng sang một bên rồi quát khẽ:

- Cô làm cái gì đấy?

Thái độ ác liệt ghê.

Nhưng Tần Mộ Sở đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.

Mọi người trên hành lang đều kinh ngạc nhìn về phía này. Họ đều biết Boss Lâu có tiếng giữ mình trong sạch, trước giờ không gần gũi với đàn bà, thậm chí còn có nhiều người lén bàn tán việc hắn là gay nữa kia. Thế nhưng nhìn tình hình trước mắt thì...

Mộ Sở bị đẩy ra, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được. Cô mặt dày mày dạn nháy mắt một cái:

  • Chẳng phải vì lâu quá không gặp anh hay sao? Khó khăn lắm mới gặp ở đất khách quê người, đương nhiên phải hôn gặp mặt thật là nồng nhiệt rồi! Chào hỏi thôi ấy mà, ngài Lâu chớ hiểu lầm.
  • Chào hỏi?
Lâu Tư Trầm cười lạnh:

- Mấy năm không gặp, cô lỗ mãng hơn nhiều nhỉ.

Mộ Sở nhướn mày, không cho là đúng.

Hôn một cái đã là lỗ mãng rồi á? Thế thì sau này sẽ còn nhiều chuyện lỗ mãng hơn nhiều!

Lâu Tư Trầm hờ hững xoay người rời đi, không định để ý đến cô.

Mộ Sở vội vàng mau bước đuổi theo rồi thò đầu ra hỏi hắn như thật:

- Ngài Lâu, ngài vẫn ở khách sạn thuyền buồm à?

Lâu Tư Trầm mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, không đáp. Chỉ cúi đầu nói tiếp chuyện chưa xong với người đàn ông ban nãy.

Đa số đều là người đàn ông Anh quốc kia nói còn hắn thì lắng nghe.

Khi nghe tới vấn đề khó khăn, đôi mày anh tuấn của hắn sẽ cau lại thật sâu, thi thoảng hắn lại ngắt lời người ta, đưa ra một số nghi vấn rồi bàn luận tiếp.

Mộ Sở dán sát mặt vào tập tài liệu hắn cầm trong tay, đến nỗi hắn không thể nào mà nhịn được nữa:

- Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?

Sắc mặt hắn sa sầm, vẻ mặt rất nghiêm túc, thế nhưng Mộ Sở chẳng sợ chút nào.

- Ngài Lâu này, mời em ăn cơm đi.

Mộ Sở chắp hai tay sau lưng, cúi người xuống rồi hỏi hắn. Chẳng thấy ngượng ngập chút nào.

- Không rảnh.

Lâu Tư Trầm phun ra hai chữ lạnh ngắt.

Hắn đang định tiếp tục đề tài với người bên cạnh thì Mộ Sở lại nói:

- Thế để em mời anh nhé!

Dường như Lâu Tư Trầm đã cạn sạch kiên nhẫn. Hắn nhíu mày nhìn cô:

  • Cô đừng cố tình gây sự ở đây nữa được không?
  • ...
Thôi được rồi.

Tần Mộ Sở thừa nhận đúng là mình hơi bị càn quấy thật.

Hắn đang làm việc nghiêm túc mà.

Phụ nữ thông minh hiểu biết, phụ nữ đứng sau lưng một người đàn ông thành công thì không nên quấy rầy hắn như thế.

Thế nhưng mà...

Thi thoảng nhất định cần phải chơi lầy!

- Thế bao giờ anh xong việc thì mời em ăn cơm nha!

Mộ Sở nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.

Lâu Tư Trầm đang định từ chối thì Tần Mộ Sở đã chặn họng ngay:

- Em không có tiền! Không một xu dính túi luôn!

Nói đoạn, cô cho hắn xem cái túi rỗng tuếch của mình rồi nói với hắn bằng vẻ mặt cực kì tủi thân:

- Hôm trước em ra ngoài đi dạo thì bị trộm móc sạch túi, mấy ngày nay toàn nhờ đồng nghiệp tiếp tế mới sống được đó. Anh mà không cứu tế cho em là em chết đói!

Lâu Tư Trầm mím môi nhìn cô.

Dường như cô không nói dối.

Thấy Lâu Tư Trầm không nói gì, Tần Mộ Sở sốt ruột giậm chân:

- Nè! Sao anh nhẫn tâm quá vậy? Tốt xấu gì em cũng là mẹ của con anh mà! Anh nỡ lòng nhìn em đói đến chết sao?

Ánh mắt Lâu Tư Trầm hơi lóe lên, đôi mày nhăn càng sâu. Hắn nói:

- Đứng ra kia im lặng chờ cho tôi!

Ý của câu này là đồng ý rồi há?!

- Okay!

Mộ Sở hưng phấn giơ tay lên trán rồi ngoan ngoãn chạy sang bên cạnh chờ.

Sau đó cô nghe thấy người đàn ông ngoại quốc kia dùng tiếng Anh nói với Lâu Tư Trầm:

- Ngài Lâu, đây là vợ của ngài phải không? Tôi đã sớm nghe tin ngài đã kết hôn, cứ tưởng là tin vịt cơ! Cuối cùng hôm nay đã được gặp bà Lâu rồi.

Lâu Tư Trầm không giải thích gì nhiều mà chỉ nói một câu đơn giản:

  • Không phải là cô ta.
  • ...
Tần Mộ Sở cười nhạt.

Đáng ghét! Vợ trước thì cũng là vợ mà! Sao lại không tính cơ chứ?

Đúng lúc này thì Tần Mộ Sở thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi phòng họp.

Hai mắt cô sáng ngời lên!

Tiết Bỉnh!

Tên này giỏi lắm!

Cuối cùng cô cũng túm được rồi!

Tần Mộ Sở cảm thấy mình rất cần phải chất vấn lương tâm của tên này một chút.

Mới đầu Tiết Bỉnh không nhìn thấy Tần Mộ Sở. Anh ta đang thong dong đi ra ngoài thì bị người gọi lại:

- Trợ lý Tiết!

Sao nghe giọng nói này quen thế nhỉ?

Tiết Bỉnh vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy hơi nhồn nhột.

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, sau đó phát hiện ra Tần Mộ Sở đang đứng nghiến răng nghiến lợi ở một bức tường cách đó không xa.

- ...

Giờ anh giả vờ mất trí nhớ còn kịp không? Giả vờ không quen cô ấy còn kịp không?!

Mộ Sở nện bước giày cao gót đế nhọn, ưỡn cái eo thon, đi về phía Tiết Bỉnh với vẻ đằng đằng sát khí:

  • Trợ lý Tiết, lâu quá rồi không gặp nhỉ? Sao? Không nhận ra tôi à?
  • Thiếu... thiếu phu nhân ạ?
Tiết Bỉnh chảy mồ hôi hột ròng ròng.

Anh nghĩ mình sắp bị đôi vợ chồng dở hơi này hành hạ đến chết rồi!

Tiết Bỉnh phóng ánh mắt cầu cứu về phía thiếu chủ, ai ngờ thiếu chủ nhà anh lại coi như không thấy, chỉ chăm chú bàn bạc vấn đề với người đàn ông kế bên.

Cầu cứu thất bại, Tiết Bỉnh sắp khóc tới nơi rồi!

  • Thiếu phu nhân à, vài năm không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra, suýt nữa thì tôi đã không nhận ra cô rồi đấy.
  • Thế à?
Mộ Sở cười lạnh.

- ...

Tiết Bỉnh âm thầm tự lau mồ hôi lạnh trong lòng.

Ai ngờ Tần Mộ Sở cũng chẳng làm gì anh ta cả, cô chỉ vươn tay rồi bảo:

  • Danh thiếp đâu?
  • Gì?
  • Danh thiếp! Của anh! Đâu!
Mộ Sở lặp lại.

- À đây đây!

Giờ thì Tiết Bỉnh hiểu ra rồi. Anh ta vội vàng lần mò túi áo lấy danh thiếp rồi cung kính đưa cho Tần Mộ Sở:

  • Thiếu phu nhân, cô có việc gì thì cứ tìm tôi ạ.
  • Tìm anh?
Mộ Sở cười lạnh:

  • Tìm anh để anh gạt tôi à?
  • ...
Nói hay lắm!

Cuối cùng Lâu Tư Trầm cũng xong việc. Người đàn ông bên cạnh hắn đi rồi, hắn mới nói với Tiết Bỉnh:

  • Cậu đưa cô ta đi ăn cơm đi.
  • Vâng!
Tiết Bỉnh cung kính đáp.

- Vâng cái gì mà vâng?!

Tần Mộ Sở trừng mắt lườn Lâu Tư Trầm:

  • Ăn cơm với anh ta em nuốt làm sao được? Em chẻ xác anh ta ra làm đồ nhắm thì còn tàm tạm!
  • ..
Tiết Bỉnh túa mồ hôi lạnh.

Mới mấy năm không gặp mà thiếu phu nhân nhà họ đã hung hãn hơn nhiều quá.

- Muốn lôi cậu ta ra nhắm rượu thì cô cứ tự nhiên!

Lâu Tư Trầm liếc mắt âm u nhìn Tiết Bỉnh rồi chống gậy đi một mạch.

Tần Mộ Sở bị thái độ lạnh lùng của hắn chọc giận rồi:

  • Anh mà không đi ăn với em thì em sẽ không ăn!
  • Ăn hay không là chuyện của cô, tôi không xen vào.
Giọng điệu của Lâu Tư Trầm lạnh đi mấy phần, đến cả sắc mặt cũng lạnh ngắt.

- Không quan tâm thật à?

Mộ Sở cũng nổi nóng. Cô bước lên phía trước, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của hắn mà gào ầm lên:

- Được lắm! Kệ em phải không?! Từ hôm nay trở đi em bắt đầu tuyệt thực! Đói chết thì thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK