Cố Cẩn Ngôn từ chối mà không cần nghĩ:
- Ký túc có người quản lý mà, không phải vừa nãy dì quản lý có nói rồi đấy à? Mười một rưỡi... mấy giờ rồi?
Lúc này Cố Cẩn Ngôn mới nhớ tới lời dặn của quản lý lúc nãy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, mày cau chặt lại:
- Mười một giờ bốn lăm rồi.
Cố Cẩn Ngôn ngẩng lên nhìn Tần Diên Vĩ, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Thế là đêm nay có thể chú bị nhốt trong ký túc xá nữ rồi hả?
Tần Diên Vĩ vô tội nhún vai.
Nhưng nếu bị nhốt lại thật thì tốt quá!
- Chú đi xem thử đã, có khi vẫn chưa đóng đâu.
Cố Cẩn Ngôn nói xong định ra ngoài xem thế nào.
- Tôi đi với.
Tần Diên Vĩ cũng chạy theo anh.
Hai người vừa ra ngoài thì đã thấy cửa sắt dưới lầu đã đóng chặt từ bao giờ, cả hai quay sang nhìn nhau, Cố Cẩn Ngôn nói:
- Con thấy đêm nay chú có khả năng ra ngoài không?
Tần Diên Vĩ lắc đầu:
- Khó đấy.
- Trèo tường thì sao?
- Chú đừng mơ nữa!
- Thấy không, trên kia toàn là lưới điện đấy. Vừa phòng trộm cướp vừa để ngăn người có ý định trèo tường như chú đó!
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày:
- Thế nên đêm nay chắc chắn chú không ra ngoài được nữa hả?
- Đúng rồi!
Cố Cẩn Ngôn im lặng một lát rồi mới nói với cô:
- Đi thôi!
Cuối cùng anh đành phải theo Tần Diên Vĩ về lại căn phòng của cô.
Trong phòng có đúng một chiếc giường đơn, chỉ vừa đủ để một người ngủ mà thôi.
Ngoài giường thì chỉ còn một ghế dựa, không có sofa hay gì hết.
Cố Cẩn Ngôn không khỏi nhăn mặt nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay anh phải ngồi ghế cả đêm à? Nằm đất đương nhiên là không được, chưa nói đến chuyện trời lạnh khiến mặt đất đông cứng thì con nhóc này cũng đâu có chăn gối thừa cho anh nằm dưới đó.
Tần Diên Vĩ tắm rửa qua rồi lên giường đi ngủ.
Cố Cẩn Ngôn không ngủ mà cứ ngồi mãi trên ghế.
Anh cũng đã tắm rửa qua, vì không có đồ sạch để thay nên thân trên đang để trần, phía dưới thì quấn lại bằng khăn tắm của Tần Diên Vĩ.
Anh ngồi đối diện giường của cô, chậm rãi lau khô mớ tóc ướt sũng, đôi mắt đen nhìn thẳng cô gái đang chăm chú theo dõi từng cử động của mình.
Anh nhướng mày, hỏi:
- Nhìn gì thế?
Cô chớp đôi mắt to ngập nước:
- Chú không lạnh à?
- Cũng không lạnh lắm.
Tần Diên Vĩ ngoan ngoãn nhích người vào trong rồi vỗ lên vị trí trống cạnh mình:
- Lên đây nằm đi!
Mắt anh lại càng tối hơn, không quan tâm cô nói gì mà chỉ đáp:
- Muộn rồi đấy, nhanh ngủ đi!
- Thế còn chú thì sao?
- Lát chú ngủ.
- Chú định ngủ ở đâu?
- Mai về chú ngủ bù.
- Đêm nay chú không định ngủ à?
- Chú không ngủ thì tôi cũng không ngủ, đêm nay để tôi thức cùng chú vậy!
- Lại ngang rồi hả?
- Không!
Cô bĩu môi:
- Để chú ngồi nhìn thì làm sao tôi ngủ nổi chứ! Nếu chú không ngủ thì tôi sẽ thức nói tán gẫu với chú.
- Mai con phải đi học nữa đấy!
- Không phải mai chú cũng cần đi làm à?
- Lúc đi làm chú ngủ bù được nhưng con thì không.
- Không biết, tôi phải thức cùng chú!
Môi anh giần giật:
- Cứ phải cãi chú mới được hả?
- Rõ ràng là chú gây sự trước mà!
- Cùng lắm thì lúc ngủ tôi không chạm vào chú là được mà. Tôi sẽ cố gắng lùi vào trong nữa nhé? Đảm bảo sẽ ngủ rất ngoan.
Cố Cẩn Ngôn mím môi nhìn cô, không hề đáp lại.
Tần Diên Vĩ cũng mở to đôi mắt ngập nước của mình, nhìn anh vẻ tội nghiệp.
Thấy anh vẫn ngồi im, cô cũng quyết tâm:
- Chú không ngủ thì đêm nay tôi cũng thức luôn!
Cố Cẩn Ngôn nhăn mày, hai người cứ giằng co như thế một lúc.
Lát sau anh đứng dậy, vứt khăn lau tóc lên ghế rồi bước về phía giường của cô.
Rốt cuộc vẫn xốc chăn chui vào trong.
Nhưng anh không ngủ mà chỉ ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô gái đang mở mắt tròn xoe nhìn mình:
- Vẫn chưa ngủ hả?
- Ngủ đây!
- Còn chú? Chú ngồi làm gì thế?
Cố Cẩn Ngôn sững người, anh giơ tay sờ thử mái tóc vẫn đang ẩm của mình:
- Chờ tóc khô chú mới ngủ.
Thật ra đây chỉ là cách hoãn binh của anh mà thôi.
Tình cảnh thế này bảo anh ngủ làm sao được đây?
Bị nhốt trong phòng ký túc của con gái hả?! Đây là chuyện xấu hổ nhất trong hơn ba mươi năm sống trên đời của anh đấy! Hồi anh còn đi học cũng chưa từng có chuyện mất mặt thế này xảy ra bao giờ đâu!
Tần Diên Vĩ thế mới vừa lòng, cô gác cái đầu nhỏ lên bụng anh, hai má cọ lên khối cơ bụng rắn chắc kia, trái tim cô đập như trống dồn. Đường chữ V quyến rũ của anh thấp thoáng sau lớp khăn tắm khiến cô nhìn như muốn nghẹn thở.
Người đàn ông này thật sự quá sức quyến rũ! Mà cảm giác trưởng thành của anh là điều là đám con trai trong trường dù cố học thế nào cũng không thể bắt chước được.
- Diên Vĩ!
Anh cau mày, gọi tên cô gái trong lòng.
Không phải con nhóc này mới hứa với mình sẽ ngoan ngoãn ngủ sao?
Đây là gọi là ngoan ngoãn à?! Hay phải nói con nhóc này cũng không hiểu nổi ngoan ngoãn là thế nào rồi?
Đang nghĩ thì đôi tay không thành thật của cô đã giơ ra rồi ôm chặt lấy eo anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi lên bụng anh, nhẹ nhàng dụi, đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào da, xẹt qua cơ bắp rắn chắc, gợi lên cảm giác tê dại như bị điện giật. Cố Cẩn Ngôn như bị thiêu đốt trong một ngọn lửa lớn, phút chốc đã nóng bừng cả người.
Bụng dưới căng lên, nơi mẫn cảm bên eo khẽ giần giật rồi truyền thẳng tới nơi nào đó bên dưới.
Anh thở hổn hển, vội vã kéo cái tay xấu xa của Tần Diên Vĩ ra rồi cúi nhìn cô. Đôi mắt nóng bỏng như muốn đốt cô thành tro bụi:
- Ngoan ngoãn ngủ đi!
Giọng anh đã khàn cả đi.
Bên kia Tần Diên Vĩ vẫn chăm chú nhìn anh, cánh tay ôm eo anh càng siết chặt hơn, còn ra sức nũng nịu:
- Nhưng mà muốn ôm chú ngủ cơ...
Lời hứa sẽ ngoan lúc nãy đã bị cô vứt tới tận phương nào xa lắc, hoặc là nói hành động này với cô là ngoan hết sức có thể rồi.
Nói xong cô lại áp đầu vào bụng anh, cọ đi cọ lại, nhưng lần này không cẩn thận chạm đúng thứ gì đó cộm lên dưới lớp khăn tắm.
Thứ này cô đã từng cảm nhận qua lớp vải quần của anh mấy lần thế nên dù chưa từng thấy tận mắt nhưng giờ cô cũng đã hiểu đó là gì rồi!
Mặt cô đỏ bừng lên, giống như anh đào chín mọng, nhưng cô vẫn không muốn buông tay, thậm chí còn bạo dạn... dùng mặt cọ vào nơi đó!
Cố Cẩn Ngôn cược là con nhóc này đang cố ý!
- Đuôi Nhỏ —
Anh hô lên cái tên gọi khi còn nhỏ của cô.
Rõ ràng là anh có thể tránh được nhưng ngón tay thon dài lại chỉ luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve chứ không hề đẩy cô ra xa.
Với hấp dẫn chết người thế này anh vẫn có ham muốn...
Anh không nỡ đẩy cô ra, thậm chí còn có vẻ rất hưởng thụ cảm giác sung sướng mà cô nhóc này mang tới cho mình!
Nghe thấy anh gọi lòng Tần Diên Vĩ cũng rung lên, cô xấu hổ đến mức đỏ cả người.
Mơ hồ cảm giác được Cố Cẩn Ngôn không muốn ngăn cản mình nên tim cô càng đập càng mạnh, hô hấp cũng ngày một dồn dập hơn.
Cô bật dậy rồi khóa ngồi trên người anh, cơ thể mềm mại tựa vào lồng ngực nóng bỏng kia, đôi môi mọng nước cũng tùy tiện gặm cắn bả vai anh.
Cố Cẩn Ngôn hổn hển không ra hơi, bàn tay to lớn luồn sâu vào mái tóc dài của cô, mạnh mẽ giữ chặt gáy cô, tay còn lại thì siết lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, theo bản năng muốn khóa cô lại trong lồng ngực mình. Hai thân thể không có một kẽ hỡ, nơi mềm mại dưới thân cô cũng đặt ngay tại nơi nóng bóng của anh, cả hai cách nhau chỉ bởi một bộ đồ ngủ mỏng manh.
- Có biết mình đang làm gì không hả?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô, giọng khàn khàn vì tình dục.
Nghe thế Tần Diên Vĩ mới ngẩng lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh không chớp.
Trong giây phút đó cô có cảm tưởng như anh là một ngọn lửa đỏ rực, hừng hực đốt cháy da thịt mình.
Đôi mắt khẽ chớp, cánh môi mềm mại không kìm được mà áp sát vào đôi môi mỏng kia...
Môi cô phủ kín lên môi anh.
Nụ hôn này không hề vội vã, cũng không sâu sắc, giống như một loại dò xét...
Như thể đang cẩn thận xác nhận trái tim anh vậy!
Liệu anh có giống mọi khi, tàn nhẫn đẩy cô ra xa hay không?!
Yết hầu Cố Cẩn Ngôn trượt một cái, chớp mắt sau bàn tay to lớn đã níu lấy gáy cô rồi ép mạnh xuống, đầu lưỡi nóng ấm như rắn nước mạnh mẽ mở ra cánh môi cô rồi xông vào, bá đạo chiếm đất xây thành, say mê hút lấy sự ngọt ngào bên trong đó.