Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không được đi!!

Cánh tay nhỏ của Diên Vĩ ôm chặt vòng eo cường tráng của Cố Cẩn Ngôn, đầu và toàn thân cô tựa sát sau tấm lưng rộng của anh, hai người sát lại nhau, không chút kẽ hở.

- Cố Cẩn Ngôn, em mặc kệ!! Tối nay nếu anh bỏ em lại một mình, em thề, em Tần Diên Vĩ suốt cuộc đời này sẽ bỏ mặc anh, em nhất định nói được làm được! Không thì, cả đời này em sẽ không về nước nữa, sẽ định cư ở Mỹ luôn!

Diên Vĩ cứ đứng ỳ sau lưng anh, nhõng nhẽo bướng bỉnh.

Tấm lưng kiên cố của Cố Cẩn Ngôn, bỗng cứng đờ.

Chỉ nghe Diên Vĩ nói tiếp

- Em không có tội nghiệp anh!

Cánh tay nhỏ của cô, ôm lấy vòng eo săn chắc của anh,

- Cố Cẩn Ngôn, em cũng không phải tội nghiệp anh! Em chỉ là lo lắng cho anh, anh hiểu chứ? Nếu như tối nay anh bỏ đi như thế, anh có đứng về phía em để suy nghĩ không? Cả đêm nay, em có thể ngủ ngon không? Có phải anh cố ý khiến em phải cảm thấy áy náy, đúng không?

Diên Vĩ bật khóc oán trách anh, mở miệng cắn lên lưng anh, cũng không cần biết bản thân có cắn được vào cơ bắp của anh không, nhưng cứ muốn cắn.

Cuối cùng, Cố Cẩn Ngôn không bị Diên Vĩ cắn đau, mà ngược lại anh chỉ thấy sướng sướng tê tê, lớp áo sơ mi của anh bị nước bọt của cô làm ướt.

- Cái Đuôi Nhỏ, em đúng là trời sinh tuổi cún mà!!

Cố Cẩn Ngôn nghiêng người, kéo Diên Vĩ đang đứng ở sau lưng ra phía trước,

- Áo dơ như vậy, em còn bỏ vào mồm cắn.

Anh đưa tay, lau đi nước bọt còn dính trên mép cô.

- Anh không được đi!

Diên Vĩ ngước đầu lên, cố chấp níu kéo anh.

- Có thật là nếu đi rồi em sẽ bỏ mặc tôi suốt đời không?

Ngón tay thon dài của Cố Cẩn Ngôn nựng cằm cô, ngón tay của anh, vẫn còn lạnh băng.

Trên trán, những giọt mồ hôi đã thấm ướt tóc anh, bờ môi mỏng vẫn còn trắng bệch, Diên Vĩ nhìn thấy càng lo lắng hơn,

- Anh mau ngồi xuống, để em xem chân anh nào ….

Cố Cẩn Ngôn do dự một lúc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Diên Vĩ, cuối cùng vẫn nghe theo cô, ngồi xuống sofa.

Diên Vĩ đưa tay định kéo ống quần của anh lên, nhưng bị anh cản lại, chỉ nói với cô:

  • Em lấy máy sấy tóc qua đây, phải sấy cho khô tóc trước.
  • Em muốn xem chân anh trước!
Diên Vĩ kiên quyết.

- Tôi sấy tóc cho em....

Cố Cẩn Ngôn nói

- Thật không?

Đôi mắt Diên Vĩ lóe lên niềm vui mừng,

- Vậy anh chờ chút!

Cô vừa nói, đã không kiềm được chạy vào phòng ngủ lấy máy sấy.

Một lúc sau, cô lấy máy sấy bước ra, và lúc này, Cố Cẩn Ngôn đã gỡ chiếc chân giả đặt bên cạnh.

Diên Vĩ đưa cho anh máy sấy, ngồi cạnh anh, định xắn ống quần anh lên, Cố Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đôi mắt nhìn chăm chăm cô, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng hỏi cô:

  • Sợ không?
  • Không sợ!
Diên Vĩ lắc đầu không do dự, ngón tay nắm trên ống quần anh, bỗng có chút khựng lại.

Cô không phải sợ hãi, cũng không phải tội nghiệp, mà là, đau xót, là lo lắng!

Cố Cẩn Ngôn cuối cùng cũng buông tay Diên Vĩ ra, Diên Vĩ xắn ống quần của anh lên từ từ, đôi tay nhỏ của cô có chút run rẩy, nhưng khi nhìn thấy đầu gối của Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ không kiềm được hít một hơi thật sâu, ngay sau đó, đôi mắt đã đỏ hoe.

- Cố Cẩn Ngôn, anh là đồ ngốc hay sao? Đã nhiễm trùng đến mức này rồi, sao còn mang chiếc chân giả ấy? Hả? Không lẽ anh không biết làm như vậy chỉ khiến cho tình trạng nhiễm trùng của anh càng nặng hơn sao?

Diên Vĩ tức giận quát thật to vào mặt anh, giọng nói trở nên nghẹn ngào ứ, cô cẩn thận đặt chân anh xuống nhẹ nhàng.

- Anh chờ đấy, em đi lấy thuốc!

Cũng may, cô có thói quen cất giữ thùng y tế trong nhà.

Cố Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, cắm sẵn máy sấy, đôi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy bận rộn qua lại vì bản thân, đáy lòng trống rỗng, bất giác dần dần ấm lên hẳn.

Không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi, cái cảm giác dựa dẫm vào nhau, không còn là cảm giác anh xem cô là cháu gái như lúc xưa, mà sự thay đổi diệu kỳ này, giống như tâm tư của anh đối với cô ấy vậy....

Đã từng, anh xem cô như là một đứa trẻ không bao giờ trường thành, nhưng nay, anh lại đơn thuần xem cô là phụ nữ, người phụ nữ của anh!! Chỉ thế thôi!

Lúc này, Diên Vĩ đã lấy thùng y tế đến, ngồi cạnh anh.

Cẩn thận nâng chân anh lên, đặt trên đùi cô, lườm anh, và nghiêm túc cảnh cáo anh rằng:

  • Cố Cẩn Ngôn, trước khi chân anh hoàn toàn khỏi hẳn, anh tuyệt đối không được mang chân giả!
  • Vậy anh thật sự trở thành tên què rồi!
Cố Cẩn Ngôn mở máy sấy, kéo đầu cô sát lại gần, sấy đầu tóc còn đang ướt sủng của cô.

- Chủ yếu là anh phải hiểu cây nạng quan trọng như thế nào?

Diên Vĩ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại nói:

  • Sáng mai em đến bệnh viện mua cho anh!
  • Không cần đâu
Cố Cẩn Ngôn từ chối.

- Tại sao lại không cần?

Diên Vĩ nhíu mày

- Đã như vậy rồi, còn cứng đầu!

Cố Cẩn Ngôn nheo mắt, đưa tay, véo nhẹ thùy tai cô

  • Thật ra tôi đang đùa với em thôi
  • Hả?
Diên Vĩ ngước đầu nhìn anh

  • Ý anh là sao?
  • … Thật ra anh có mang theo cây nạng!
  • …......
Diên Vĩ lườm anh.

Cố Cẩn Ngôn biết, bộ dạng con nhóc lúc này, tuyệt đối là đang muốn nổi điên đây.

Đúng lúc Diên Vĩ định há miệng mắng người thì, anh cúi đầu, bờ môi mỏng bịt chặt cái miệng nhỏ khẽ mở của cô, những lời đang muốn thốt ra, đã bị anh nuốt vào bụng hết rồi, anh trầm giọng mà nói:

- Không được nổi giận!

Diên Vĩ bực tức, gò má phồng lên, dễ thương như hai quả táo đỏ vậy, sau đó, cô mở miệng, cắn thật mạnh lên bờ môi mỏng của anh,

- Anh gạt em, còn không cho phép em nổi giận nữa hả?! Em ngày nào cũng đứng trong phòng tắm, làm cây nạng của anh như con ngốc!! Cố Cẩn Ngôn, anh là tên nói dối!! Nói dối ---

Diên Vĩ càng nghĩ, trong lòng càng tức, giận quá, cô đè Cố Cẩn Ngôn lên ghế sofa, ghé sát anh như một con điên, quát vào mặt anh:

- Anh là tên lưu manh vô lại! Tên dã thú!!

Cố Cẩn Ngôn một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô sát lại vào lòng anh,

  • Vâng, tôi là đồ dối trá, tôi lưu manh, tôi dã thú! Những gì em nói, tôi đều chấp nhận! Nhưng, phải chăng con tiểu yêu tinh đầu têu như em cũng nên xem lại bản thân không? Rốt cuộc là ai khiến anh trở nên thèm khát đến như vậy?
  • Anh …. rõ ràng là do anh sai trước, giờ anh lại còn dám đổ lỗi cho em nữa?
Cái lỗi này, cô sẽ không gánh đâu!

Diên Vĩ véo lấy chiếc mũi cao của anh, nhìn xuống cảnh cáo anh:

- Cố Cẩn Ngôn, nếu như chân anh không phải đang nhiễm trùng, em đã ném anh ra ngoài từ lâu rồi! Tên dối trá, sau khi chân anh lành hẳn, cút về ở khách sạn cho em ngay!!

Câu nói này cũng có thể hiểu là, có phải chân anh chưa lành hẳn, thì anh có thể tiếp tục ăn bám ở nhà nhỏ này của cô không?

  • Phải chăng tôi nên đa tạ ân huệ thu nhận tôi của cô nương không?
  • Anh biết rõ vậy là tốt!
Diên Vĩ hứ một tiếng, cẩn thận bước xuống từ trên người anh, sợ bản thân vụng về, chạm vào vết thương của anh.

Giận thì giận, nhưng chân của anh ấy đang nhiễm trùng, cũng là sự thật.

Bản thân xót thương anh ấy, cũng là sự thật!

Diên Vĩ trở về chỗ ngồi ban đầu, bắt đầu cẩn thận rửa vết thương cho anh. Còn Cố Cẩn Ngôn thì sấy bộ tóc dài ướt sủng của cô, hai người, dường như không muốn chậm trễ cả hai việc này. Nhưng ai cũng không nghĩ rằng, hai việc đơn giản như vậy, đều có thể tự bản thân họ làm được.

Anh tự rửa vết thương cho anh, cô tự sấy tóc cho cô, nhưng bây giờ là, anh sấy tóc cho cô, cô rửa vết thương ở chân cho anh.

Cảnh tượng này, ấm áp đến nổi không nói nên lời, có lẽ, những cặp đôi, đều nên như vậy!

Chỉ là, tình yêu của Cố Cẩn Ngôn, có vẻ đến hơi muộn.

Diên Vĩ vừa bôi thuốc, vừa hồi hộp hỏi anh

  • Đau không?
  • Không đau
Cố Cẩn Ngôn lắc đầu phủ nhận, chân mày bất giác hơi nhíu lại, trên trán, đã toát ra một lớp mồ hôi.

Động tác bôi thuốc của Diên Vĩ, bỗng khựng lại.

Trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi đau, cô cắn chặt môi dưới, không dám tiếp tục nữa.

Bộ dạng kì lạ của cô, chỉ nhìn thoáng thôi đã lọt vào mắt của Cố Cẩn Ngôn, anh hỏi cô:

- Sao thế?

Diên Vĩ lắc đầu, nước mắt vẫn không kiềm được rơi xuống từ khóe mắt, nhưng cô nhanh chóng lau đi, không chịu nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, trong lòng Cố Cẩn Ngôn cảm thấy đau xót,

- Rốt cuộc là bị gì thế?

Anh đưa tay, nắm lấy Diên Vĩ, kéo cô vào lòng anh, ngồi im, như hai năm trước vậy.

Khóe mắt Diên Vĩ đỏ hoe,

  • Cố Cẩn Ngôn, cẩn thận chân của anh …
  • Không sao, cũng đâu chạm vào vết thương! Nói tôi nghe, tại sao đang bình thường, tự dưng em lại khóc?
Cố Cẩn Ngôn vừa nói, vừa lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Thà anh không hỏi, Cố Cẩn Ngôn vừa hỏi, thì nước mắt của Diên Vĩ bỗng chảy ra như trút nước,

- Cố Cẩn Ngôn, thật ra anh đau lắm, phải không?

Nên, cô khóc vì lý do này sao?

Cố Cẩn Ngôn vội trả lời,

  • Vẫn ổn.
  • Nói dối!
Diên Vĩ không tin.

Cố Cẩn Ngôn bất lực thở dài, càng ôm chặt cô ấy vào lòng anh hơn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đặt trong lòng bàn tay của anh, vọc giỡn xoa nắn,

- Được rồi, tôi thừa nhận, có đôi khi cũng thì hơi đau chút chút, nhất là vào mùa hè...

Cứ bó kín như vậy, ít nhiều gì cũng thấy hơi khó chịu.

Đôi khi chiếc chân giả mới chưa khớp cọ xát vào đùi của anh, sẽ tạo nên những vết phồng nước, trầy xước ngoài da cũng là chuyện bình thường, thường xuyên như vậy, đôi khi cũng có hơi khó chịu.

Giống như tình trạng nhiễm trùng hôm nay, thật ra anh cũng đã sớm thích nghi rồi.

- Không được khóc nữa, tôi còn chưa khóc! Em khóc gì chứ?

Cố Cẩn Ngôn lau khô nước mắt của cô,

- Cái Đuôi Nhỏ, tôi Cố Cẩn Ngôn là đàn ông, vết thương như này đối với tôi, thật ra chẳng là gì cả! Hiểu không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK