- Nó không biết dùng đũa. Cô dạy nó cách dùng đi!
Nói rồi không chờ cho Mộ Sở đồng ý, hắn đã đẩy xe lăn vào trong thư phòng bên cạnh, để lại Mộ Sở đứng ngơ ngác một mình ở cửa, mãi mà không hoàn hồn được.
Ngược lại bé Nhật Lâm là người đầu tiên hoàn hồn lại.
- Sở Sở! Ba đồng ý dì ở lại ăn cơm rồi nè!
- …
Hình như là thế thật!
Nhưng sao cô lại cảm thấy có gì đó là lạ ấy nhỉ?
- Hắn bảo dì ở lại ăn cơm thì dì phải ở lại ăn cơm à? Dì còn chưa đồng ý đâu!
Bé Nhật Lâm nghe Mộ Sở nói vậy, bóng dáng trở nên ủ rũ, vẻ mặt hụt hẫng lại có chút mong chờ:
- Thế Sở Sở sẽ đồng ý chứ?
- Để dì suy nghĩ đã.
Mộ Sở đương nhiên phải suy nghĩ nghiêm túc một lát. Sau đó cô hắng giọng hét lớn với người bên trong:
- Được thôi! Nể mặt bé Nhật Lâm, tôi ở lại ăn cơm vậy! Chứ nếu người khác muốn tôi ở lại ăn cơm thì tôi mới không nể mặt đâu nhé!
Mộ Sở đương nhiên là cố ý nói như vậy cho Lâu Tư Trầm nghe. Hơn nữa cô chắc chắn rằng người bên trong có thể nghe thấy lời nói của cô.
Bé Nhật Lâm vừa nghe cô đồng ý thì vui mừng hết sức, vội vỗ tay reo lên:
- Tuyệt quá! Sở Sở muốn ăn cơm với con! Hôm nay chắc chắn con sẽ học được cách dùng đũa!
Thật ra thì Mộ Sở muốn nói, tại sao người đàn ông kia lại không bảo Lý Vi An dạy bé Nhật Lâm dùng đũa?
Đương nhiên, cô cũng chỉ hỏi thầm trong lòng mình như vậy, chứ không thèm hỏi thành lời đâu! Nếu nhắc nhở hắn thì không chừng hắn sẽ đuổi cô thẳng cổ mất.
Mộ Sở tự chọn món mà chưa hỏi thăm ý kiến của Lâu Tư Trầm. Chọn cơm Trung, đều là những món mà hắn thích ăn.
Vốn dĩ Mộ Sở còn cố ý chọn hai món mà hắn chưa bao giờ đụng vào để chơi xỏ hắn, nhưng khi thật sự gọi điện thoại thì những món mà hắn không ăn đã sớm bị loại bỏ ra khỏi đầu cô, thuận miệng chọn toàn những món mà hắn thích nhất, đồng thời cũng tốt cho dạ dày nhất.
Nhưng điều này cũng thật sự chứng minh cho câu: Miệng nói đừng mà, thân thể lại rất thành thật!
Hết thuốc chữa!
Nhân viên đưa cơm nhanh chóng đưa bữa ăn của họ đến.
Bé Nhật Lâm đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn. Lúc này Lý Vi An đã đẩy Lâu Tư Trầm ra khỏi thư phòng.
Mộ Sở đang sắp xếp bát đũa trước bàn ăn. Thấy hắn đi ra, động tác của cô bỗng khựng lại, sau đó nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục bày bàn.
Lâu Tư Trầm ngồi xuống chỗ đối diện với bé Nhật Lâm. Bé Nhật Lâm phấn khởi vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, kéo tay Mộ Sở:
- Sở Sở ngồi ở đây đi! Ngồi chung với con!
Mộ Sở bị bé Nhật Lâm kéo ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Lâu Tư Trầm lại dường như không nhận thấy sự tồn tại của họ vậy, chỉ cúi đầu múc canh vào bát.
So với sự im lặng của Lâu Tư Trầm, bé Nhật Lâm lại rất là hoạt bát. Cậu bé chống cằm lên đôi đũa ngắn dành riêng cho nhi đồng, nghiêng đầu hỏi Mộ Sở:
- Sở Sở, dì có thích cậu trai nào không vậy?
- …
Không phải là nói là ăn cơm sao? Sao thằng nhóc này lại bắt đầu hóng hớt thế?
Mộ Sở không nhịn được nhìn lén người đàn ông ngồi bên trái mình, thấy hắn vẫn chăm chú uống canh, dường như không có hứng thú với câu hỏi của con trai mình vậy. Mộ Sở hắng giọng một tiếng rồi đáp lớn:
- Không có.
- Tốt quá!
Cậu bé không nhịn được niềm vui trong lòng, buột miệng kêu lên.
- …
Lâu Tư Trầm rốt cuộc giương mắt liếc con trai mình một cái, vẻ mặt bất mãn:
- Lâu Nhật Lâm, không được nói chuyện lúc ăn cơm!
Cậu nhóc bị gọi tên lén lút thè lưỡi, ghé sát vào bên tai Mộ Sở thầm thì với cô:
- Ba con đúng là dữ dằn, hơn nữa còn nhạt phèo, chẳng trách mẹ con không để ý tới ba.
- Lâu Nhật Lâm!
Sắc mặt Lâu Tư Trầm đã đen sì như cục than.
Bé Nhật Lâm vội bưng bát lên, túm đũa rồi bắt đầu bới từng ngụm cơm trong bát.
Mộ Sở nhìn Lâu Tư Trầm, tim đập loạn xạ.
Cho nên, thật ra quan hệ giữa hắn và người vợ mới cũng không hòa thuận cho lắm? Nếu hòa thuận thì sao bé Nhật Lâm lại nói mẹ nó không để ý tới hắn chứ?
Nhưng ngẫm lại, Mộ Sở lại cảm thấy mình thật đúng là vừa buồn cười, vừa đáng thương.
Bất kể quan hệ giữa họ thế nào thì đã sao chứ? Hắn là một người đã kết hôn sinh con rồi! Có liên quan gì tới cô đâu? Chẳng lẽ cô còn phải nghĩ làm thế nào để cướp người đàn ông này từ trong tay người phụ nữ kia chắc?
- Ăn cơm đi.
Lâu Tư Trầm thấy Mộ Sở sững sờ nhìn mình, nhắc nhở cô một câu.
Mộ Sở thế mới bừng tỉnh, đáp một tiếng.
Cô vội cúi đầu, chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này cô mới chú ý thấy tư thế cầm đũa của cậu nhóc bên cạnh mình có vẻ rất kỳ quặc. Cô vội đặt bát xuống, bắt đầu kiên nhẫn dạy cậu bé phải dùng đũa như thế nào.
Bé Nhật Lâm là một đứa trẻ thông mình, gần như vừa học đã biết. Tuy rằng vẫn chưa ổn thỏa cho lắm, nhưng đối với một đứa trẻ mới học thì đã rất tốt rồi.
- Sở Sở, là thế này hả?
Cậu nhóc nắm đũa hỏi Mộ Sở như đang hiến vật quý.
- Đúng rồi! Con giỏi lắm!
Mộ Sở cổ vũ cậu bé.
Cậu bé lại cười hì hì hiến vật quý cho ba mình.
- Ba xem nè, con biết cầm đũa rồi! Là Sở Sở dạy con đó.
- …
Lâu Tư Trầm cảm thấy con trai hắn không coi hắn là thiểu năng thì cũng coi hắn là kẻ mù! Chẳng lẽ vừa rồi hắn không thấy hay sao mà cần nó phải lặp lại lần nữa?
Suốt bữa cơm, Lâu Tư Trầm không nói được mấy câu, gần như toàn là bé Nhật Lâm nói chuyện ríu rít. Nhưng may mà có cậu nhóc làm ầm ĩ, chứ không thì bữa cơm này thật sự sẽ rất lúng túng.
Nhưng nếu không có cậu nhóc thì mình thật sự còn có cơ hội ngồi ăn chung bàn với hắn sao?
Sợ là không có đâu!
Mộ Sở dùng bữa xong, còn chưa kịp rửa bát thì di động treo trên cổ cô bỗng reo lên.
Nhìn màn hình điện thoại, là Tô Kỳ.
Mộ Sở sửng sốt một chút. Cô không biết có nên nhận điện thoại của Tô Kỳ hay không.
Không hiểu sao cô lại nhìn thoáng qua Lâu Tư Trầm ở đối diện theo phản xạ. Mà Lâu Tư Trầm cũng có vẻ không hứng thú tí nào với điện thoại của cô, đẩy xe lăn ra khỏi nhà ăn ngay lập tức, không buồn liếc nhìn cô lấy một lần.
Mộ Sở cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Cũng đúng!
Lúc này người ta đã có vợ con đuề huề rồi, cuộc sống thư thái biết bao nhiêu. Còn cô thì sao? Thế mà vẫn còn ôm ấp những hồi ức đáng thương từ sáu năm trước, còn tự giam cầm bản thân mình ở trong đó không chịu đi ra!
Nhưng ai thèm, ai cảm động chứ?
Cuối cùng Mộ Sở vẫn nhận điện thoại.
- Tô Kỳ.
Cái tên Tô Kỳ được gọi ra từ miệng Mộ Sở, trong phòng khách, vẻ mặt Lâu Tư Trầm dường như sa sầm một chút.
Hắn cũng không lạ lẫm gì với cái tên này.
Trước tối hôm qua, hắn còn không biết. Nhưng tối qua, sau khi nhận được tất cả tư liệu về cuộc sống của Mộ Sở trong những năm qua, trong đó có kèm theo tin tức chi tiết về người đàn ông tên là Tô Kỳ này.
Về mặt huyết thống thì là anh họ bên nội của hắn, phẩm đức và thành tích đều đứng đầu, hành vi ứng xử đều tốt đẹp, lại chung thủy với Mộ Sở. Theo những gì mà Tiết Bỉnh bình luận thì bất kể là làm chồng hay làm cha, anh ta đều là ứng cử viên sáng giá nhất.
Tô Kỳ hỏi Mộ Sở trong điện thoại:
- Hôm nay vẫn còn đang làm việc à?
- Vâng.
Mộ Sở gật đầu:
- Đồng nghiệp bị ốm nên làm thay cô ấy một ngày.
- Vậy à? Thế tôi có vinh hạnh được gặp em một lần không? Vừa lúc tôi đang đi họp ở gần đó.
- Anh đang ở khách sạn của tôi à?
- Đúng.
- Anh ở đâu? Lát nữa xong việc tôi đi tìm anh.
- Lúc này tôi đã họp xong rồi. Tôi xuống đại sảnh ở tầng trệt chờ em nhé! Em làm việc tiếp đi, tôi không vội đâu.
- Được, vậy anh chờ tôi ở đại sảnh nhé. Tôi sẽ xuống nhanh thôi.
Mộ Sở cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn bát đũa.
Lúc này bé Nhật Lâm đã rón rén chạy tới bên cạnh ba mình. Thân mình nhỏ nhắn của cậu nhóc nằm lên đùi Lâu Tư Trầm, thầm thì thảo luận với Lâu Tư Trầm:
- Ba ơi, lát nữa Sở Sở sẽ đi hẹn hò hả?
- Không biết nữa.
Giọng nói của Lâu Tư Trầm không có lấy một chút độ ấm.
Ánh mắt bé Nhật Lâm lộ ra một chút buồn bã.
- Con thấy có vẻ là thế. Ba ơi, con bỗng cảm thấy hình như con thất tình rồi…
- …
Thằng nhóc này yêu đương lúc nào mà kêu thất tình?
Bé Nhật Lâm bỗng nói thầm:
- Ba ơi, hay là tí nữa ba nghĩ cách giữ Sở Sở lại đi.
Lâu Tư Trầm nghe vậy, lia mắt nhìn Mộ Sở bận bịu đi qua đi lại trong nhà ăn, đôi mắt như màu mực chợt trở nên tối sầm, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên khiến hắn gần như không thở nổi.
Hắn dời mắt đi, đẩy xe lăn đi về phía thư phòng.
Bé Nhật Lâm buồn bực bĩu môi.
Mộ Sở dọn dẹp xong, báo cho Lý Vi An một tiếng.
- Tôi đi trước đây. Có việc gì thì cứ gọi điện thoại.
- Được.
Lý Vi An đáp lại.
- Nhật Lâm, bye bye.
Mộ Sở vẫy tay với Nhật Lâm.
Bé Nhật Lâm rất là lưu luyến, rất muốn giữ cô lại, nhưng không tìm được lý do chính đáng nên đành phải ngóng nhìn cô rời đi.
Mộ Sở bước ra khỏi phòng Lâu Tư Trầm, ngay lập tức đi xuống đại sảnh tầng trệt.
Lâu Tư Trầm đang phê duyệt giấy tờ trong phòng. Nhưng vừa lật một tờ, hắn lại tiện tay vứt nó sang một bên.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, mày kiếm dày rậm nhíu thành một chữ “Xuyên”, mím chặt môi mỏng, ánh mắt mênh mông, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Vi An!
Lâu Tư Trầm gọi một tiếng.
- Có!
Lý Vi An đẩy cửa bước vào.
- Sếp.
- Chuẩn bị xe.
Lý Vi An thoáng kinh ngạc.
- Sếp muốn đi đâu?
Lâu Tư Trầm ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng chỉ rặn ra hai chữ:
- Tùy ý.
- …
Đúng là tùy ý thật đấy.
Thật ra Lý Vi An vẫn đang ngờ vực, dựa theo những gì mà cô biết về sếp thì hắn không nên ra ngoài dễ dàng như vậy mới đúng. Bởi vì bất tiện cho đi lại, thân thể không khỏe nên xưa nay hắn vẫn luôn tĩnh dưỡng trong phòng, chỉ trong trường hợp bất đắc dĩ thì hắn mới sẽ đi ra ngoài. Nhưng hôm nay hắn lại vì ‘tùy ý’ mà ra ngoài! Thật đúng là bất ngờ!
Mãi cho tới khi Lý Vi An nhìn thấy Mộ Sở đứng trong đại sảnh, tay ôm 99 đóa hoa hồng màu đỏ thì cô mới chợt tỉnh ngộ.
Thì ra, ‘Tùy ý’ của hắn, đơn giản là cô ấy, Tần Mộ Sở!
Ra ngoài chỉ là cái cớ, đến đại sảnh để gặp cô ấy một cách ngẫu nhiên mới là mục đích!
Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn đương nhiên cũng nhìn thấy Mộ Sở ôm hoa hồng, tươi cười rạng rỡ.