Thoáng cái Lục Phù Tang cũng không biết nói gì.
- Sao cô lại tới đây?
Cuối cùng vẫn là Hoắc Thận lên tiếng hỏi trước.
Cô đáp:
- Câu này phải là tôi hỏi anh chứ, tôi tới chơi với Thần Hi, còn anh thì sao?
Thần Hi? Lúc này Hoắc Thận mới để ý tới Lâu Thần Hi bên cạnh, y gật đầu cười với cô rồi mới trả lời:
- Tôi tới tìm chị cô ấy, nhưng Diên Vĩ không có nhà nên tôi đang định về đây.
- Anh Hoắc tìm chị em có việc gì ạ? Có cần em nhắn lại giúp không.
- Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ định nói với cô ấy mình sắp phải về quân doanh thôi, không biết bao giờ mới ra ngoài được nên định báo để cô ấy biết không lại trách tôi không nói với bạn bè trước.
Lúc Hoắc Thận nói vậy còn như vô tình liếc qua Lục Phù Tang một cái.
Mày cô nhăn lại.
- Anh phải về quân doanh ạ!
Lâu Thần Hi có vẻ rất sốt ruột:
- Ừm, anh Hoắc này, chuyện này... Phù Tang có chuyện muốn nói với anh đó!
Cô bé nói xong còn đẩy bạn mình một cái:
- Hai người nói chuyện nhé, mình... mình về đi toilet đã!
Lâu Thần Hi tìm cớ xong chuồn mất dạng luôn!
- Này!
Lục Phù Tang cạn lời luôn, cô không ngờ mình lại bị bạn thân nhất bán đứng thế này đâu.
Đúng là xấu hổ chết được!
Khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Hoắc Thận không có biểu cảm gì đặc biệt, y chỉ hơi nhếch mày, hỏi:
- Định nói gì với tôi thế?
- Tôi... Thật ra tôi cũng không có gì muốn nói hết.
Cô hoảng đến mức lưỡi líu cả lại, nói xong lại vội lắc đầu:
- Không, không phải! Tôi có chuyện cần nói!
- Nói đi, tôi nghe đây.
Hoắc Thận đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn cô bé đang ngượng ngùng trước mặt:
- Đừng căng thẳng quá.
- Tôi không căng thẳng!
Bị y nhìn thấu như thế cô xấu hổ muốn chết, còn cố gắng giải thích:
- Tôi không căng thẳng, tôi... chỉ là tôi không ngờ lại đột nhiên gặp anh thế này thôi.
- Thế cô định nói gì với tôi nào?
Lục Phù Tang điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mới đáp:
- Tôi muốn nói một tiếng “Cảm ơn” thật đàng hoàng với anh.
Hoắc Thận nhướng mày:
- Không cần! Tiếng “Cảm ơn” này tôi đã nghe nhàm rồi! Từ đầu cô đã nói với tôi không ít, chán chết được, hay đổi gì mới hơn đi?
Lục Phù Tang bĩu môi dỗi:
- Dù chán tôi cũng phải nói nha!
- Được rồi!
Hoắc Thận không làm cô đổi ý được nên gật đầu:
- Chỉ có thế thôi à?
- Còn nữa!
Cô vội ngửa đầu hô lên.
- Ừ, cô nói tiếp đi.
- Sao ba tôi mời cơm mà anh lại từ chối?
- Tôi biết ba cô muốn cảm ơn nhưng tôi thấy bảo vệ cô là trách nhiệm phải làm, không cần vì thế mà cảm ơn làm gì! Nói thế cô đã hiểu chưa?
Lục Phù Tang nhíu hàng mi thanh tú lại:
- Dù tự tôi mời thì anh cũng không chịu nể mặt sao?
Hoắc Thận nhìn cô nghi hoặc:
- Tôi không hiểu ý cô.
- Ý tôi là dù tôi có tự mình mời thì anh cũng không nể mặt ăn bữa cơm này phải không?
- ...
Hoắc Thận nhíu mi nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì nữa.
Y không đáp khiến lòng cô chợt lạnh đi:
- Hay là nói anh vốn không cho Lục Phù Tang tôi là bạn bè phải không? Hoặc nói sau khi ra khỏi đó anh căn bản chưa từng muốn liên hệ với tôi?
Hoắc Thận nhíu mày, lát sau đôi mày kiếm mới chậm rãi giãn ra.
Y lắc đầu, nói:
- Chuyện cô nói quả thực từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ tới.
Chưa từng thật sự quan tâm việc giữa mình và cô nhóc này liệu có tình bạn hay không, cũng chưa từng nghĩ sẽ có liên hệ gì với cô hết!
Có vài chuyện trong tối ngoài sáng là hoàn toàn khác biệt!
Mà y và cô nhóc này...
Đúng là nên làm rõ ràng là tốt nhất!
Đó cũng là nguyên nhân khiến y không muốn tới nhà họ Lục dùng bữa.
Y quá mức thành thật, thành thật tới lạnh lùng khiến trái tim tràn ngập mong chờ của Lục Phù Tang nháy mắt lạnh băng.
Thật ra cô đã sớm nghĩ tới rồi, chỉ là khi chính miệng y nói ra cảm giác không thoải mái như cô tưởng tượng chút nào.
Phải! Cô thừa nhận trong lòng có chút khổ sở, có chút mất mát, cũng có cảm giác thất bại nữa!
Còn có thứ ảo giác như tình cảm âm thầm chưa kịp thổ lộ thì đã bị phán tử hình vậy.
Hoắc Thận thấy cô không muốn nói gì nữa nên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi hỏi:
- Có gì khác không? Nếu không...
- Có!
Y chưa nói hết thì đã bị cô cắt ngang rồi.
- Ừ, thế cô nói đi.
Hoắc Thận có vẻ rất kiên nhẫn với cô.
Lục Phù Tang ngẩng lên nhìn y:
- Lần trước anh hứa sẽ đưa tôi tới trường ấy, có thật không?
Được cô nhắc nên y mới nhớ ra đúng là có chuyện này:
- Lúc nào cô đi học?
- Mai.
- Được rồi!
Hoắc Thận nhanh chóng đồng ý:
- Sáng mai bảy giờ tôi đến nhà đón cô.
- Ừm, thế tôi chờ anh.
- Ừ!
Hoắc Thận gật đầu:
- Tôi có việc đi trước nhé.
Nói xong y đi thẳng ra xe.
Nhìn bóng y rời đi Lục Phù Tang mới nhớ ra một chuyện quan trọng, nên cô vội hô lên:
- Anh còn không biết nhà tôi ở đâu mà!
Chỉ thấy Hoắc Thận gật đầu nhưng không hề quay lại:
- Tôi biết rồi.
Tin tức của cô từ lúc trong Bách Hội Môn y đã điều tra kỹ càng rồi.
Đến tận khi chiếc xe màu đen kia biến mất thì Lâu Thần Hi mới xông ra:
- Sao rồi? Có tỏ tình với người ta chưa?
- Nói linh tinh gì thế! Gì mà tỏ tình chứ! Mình đã bảo không thích anh ta cơ mà!
- Không thích người ta mà thấy người ta đi vẻ mặt cậu nuối tiếc thế làm gì?
- ...
Trông cô nuối tiếc lắm sao?
Chuyện khiến cô khó chịu có lẽ chỉ vì y bỏ đi mà không có chút lưu luyến nào mới đúng? Có lẽ còn vì thái độ xa cách của y, và lời nói chưa từng muốn làm bạn với cô, càng chưa từng nghĩ sẽ liên hệ gì với cô nữa...
Nghĩ tới chuyện này là Lục Phù Tang lại càng tức hơn:
- Đúng là người đàn ông xấu xa bạc tình bạc nghĩa mà!
Giống như trước đây y từng nói với cô, với phụ nữ y luôn là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
- Nhìn đi nhìn xem đi, thế này mà còn cãi không thích người ta à!
Lâu Thần Hi chỉ cô vẻ chế nhạo.
Lục Phù Tang tức giận vỗ bộp cái lên đầu bạn tốt:
- Con nhóc như cậu biết thế nào là thích không hả? Như mình không gọi là thích mà chỉ là tức giận nên xả chút thôi! Cậu mà còn chế nhạo mình nữa là mình về đấy, không thèm chơi với cậu nữa!