Hoắc Thận bước lên, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.
Lúc nhìn xuống phần ngực trắng nõn của Phù Tang, hầu kết lên xuống vài cái, ánh mắt cũng tối đi.
- Để anh làm cho!
Lục Phù Tang chớp mắt nhìn y với vẻ tội nghiệp. Do quá nóng cho nên mặt mũi cô đỏ ửng lên, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi bết trên trán, sau ót.
Hoắc Thận thẩm thở dài rồi vươn tay, lau mồ hôi trên trán cô.
- Em cởi đồ thì tắm thôi, không lát nữa bị cảm mất.
Phù Tang bĩu môi, kéo áo lót của mình tỏ vẻ không vui.
Hoắc Thận nhìn cô chằm chằm rồi vòng tay ra sau lưng, cởi áo cho cô.
Hô hấp Hoắc Thận có phần hỗn loạn.
Vốn dĩ Lục Phù Tang là một cô gái, trông cô thế này khiến cho Hoắc Thận khó mà kiềm lòng được. Thế nhưng rõ ràng cô lại không biết dáng vẻ mình quyến rũ người khác phạm tội tới cỡ nào, cô còn cắn môi, nhìn y với vẻ mặt vô tội.
Hoắc Thận bế cô lên.
- Tắm thôi! Người em ướt nhẹp hết rồi kìa.
Dường như Lục Phù Tang rất hài lòng khi đươc Hoắc Thận ôm, cô tựa đầu vào ngực y, mặc y bế mình vào phòng tắm.
Đương nhiên với điều kiện ở đây, trong phòng tắm làm gì có bồn tắm kia chứ. Có máy nước nóng với vòi hoa sen thì Hoắc Thận đã thỏa mãn lắm rồi.
Vừa bước vào phòng tắm, Hoắc Thận lập tức cởi đồ ra, ném vào sọt đồ dơ bên cạnh. Lúc này, Lục Phù Tang đứng dưới vòi hoa sen mới ý thức được gì đó, cô đỏ cả mặt chỉ vào y.
- Anh... anh cởi đồ làm gì thế hả?
- Giờ mới ngại à? Muộn rồi!
Hoắc Thận bước lên, một tay đỡ lấy Phù Tang, một tay mở vòi hoa sen. Ngay sau đó, dòng nước ấm áp được phun xuống, cô ngẩng đầu lên toan nói chuyện thì bị y đè xuống.
- Cúi đầu xuống nào, đầu tiên phải gội đầu trước đã.
Hoắc Thận xoa bóp mái tóc đen nhánh của cô.
- Nhắm mắt lại.
Lục Phù Tang vịn lấy tay Hoắc Thận, ngoan ngoãn cúi đầu xuống rồi nhắm mặt lại theo lời y.
Hoắc Thận đổ dầu gội vào lòng bàn tay.
Sữa tắm với dầu gội đều do Hoắc Thận y chuẩn bị hổi sáng, y đã lấy hết tất cả đồ dự phòng của mình qua đây.
Hoắc Thận xoa hai tay vào nhau tạo bọt, sau đó y mới xoa lên tóc cô. Nghe nói làm thế sẽ không gây kích thích làn da.
Chợt ngẫm lại một cách cẩn thận, Hoắc Thận hơi ngạc nhiên chút.
Một thằng đàn ông như y quen sống cẩu thả, nhưng bỗng dưng y lại tỉ mỉ đến độ bản thân y cũng giật mình luôn.
Suy cho cùng Hoắc Thận xem cô gái này như một đứa nhóc, cái gì cũng để ý từng li từng tý.
Trên đầu Lục Phù Tang đầy bọt xà bông gội đầu, dường như cô rất thích cảm giác được Hoắc Thận gội cho, cô vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, mặc cho y xoa xoa bóp bóp.
Không ngờ Hoắc Thận y lại đi gội đầu cho người khác.
Cảm giác cũng được lăm1
Tay cô gãi nhẹ vào cánh tay của Hoắc Thận, không đau nhưng hơi ngứa.
- Làm gì thế?
Hoắc Thận hỏi.
Gội được một lúc, Hoắc Thận lầy vòi sen xuống, chuẩn bị xả tóc cho Phù Tang, chợt nghe cô hỏi:
- Bộ trước đây anh từng gội đầu cho cô gái khác hả?
- Sao em lại hỏi thế?
- Cảm giác anh gội rất thành thạo.
Hoắc Thận nhéo nhẹ tai cô rồi đáp:
- Đừng nghĩ vớ vẩn, đây là lần đầu tiên anh gội đầu cho một cô gái như em trong suốt ba mươi năm qua đấy!
- Thật à?
Lục Phù Tang cười cười, cô cúi đầu nói tiếp.
- Thật ra em cũng chưa từng để ai gội đầu cho em cả. Em ghét nhất gội đầu trong tiệm cắt tóc, bọn họ kéo mạnh quá làm tóc em đau, chẳng dịu dàng chút nào. Có điều, tay nghề của anh cũng khá lắm, nếu thợ gội đầu được như anh, đẹp trai như anh thì tốt quá rồi.
Nói xong, Phù Tang hất tóc lên, ngẩng đầu nhìn y rồi mỉm cười.
- Cảm ơn anh đã gội đầu cho em.
Hoắc Thận nhướng mày.
Hiếm cô bé này lại khách sáo như thế!
Y cười rộ lên, sau đó thả vòi sen xuống rồi hỏi cô:
- Sao thế? Muốn đền bù cho anh à?
Giọng y khàn khàn, vừa mạnh mẽ lại rất quyến rũ.
Lục Phù Tang cảm thấy cô sắp chìm đắm vào nụ cười, giọng nói, sa vào đôi mắt sâu thẳm của y.
Cô bỗng nhón chân, hôn nhẹ lên môi y rồi híp mắt lại, cười hỳ hỳ.
- Em đền bù rồi đấy, anh thích không?
Hoắc Thận nhếch môi cười.
- Thích chứ nhưng chưa đủ!
- Ưm ưm ưm...
Hoắc Thận cúi đầu hôn cô.
Tối nay, trong ánh đèn chập chờn, trai đơn gái chiếc ở cạnh bên nhau, suýt chút nữa thì lửa lan tới cả hai. Tới khi cọ ra lửa thì y đành phải dừng lại.
Lục Phù Tang lại ngủ thiếp đi rồi!
Cô tựa vào lòng Hoắc Thận ngủ, lúc đấy y còn đang hôn hít cổ cô, không ngừng châm lửa trên người cô, thế mà cô lại ngủ mất!!
Hoắc Thận vừa bực vừa thấy buồn cười, nhưng nể tình cô uống nhiều rượu như thế, y đành tha thứ cho cô.
Sau này, y tuyệt đối sẽ không tha cho cô dễ dàng như thế đâu!
Hoắc Thận lấy khăn lau khô người Phù Tang rồi ôm cô về giường.
Kế đó, y lấy máy sấy nhỏ trong túi Phù Tang ra, sấy khô tóc cô rồi mới ôm cô ngủ lại.
Sau khi được tắm sạch sẽ, phòng cũng mở quạt cho nên Lục Phù Tang không tỉnh vì nóng nữa, cô ngủ thẳng tới sáng.
Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi tiếng huấn luyện vang dội ở bên ngoài.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, hai tháng huấn luyện kia giống như lột hết một lớp da của cô. Vì thế, khi nghe khẩu hiệu “Một hai một”, cô lập tức tỉnh giấc.
Lúc thức dậy, cô phát hiện mình chẳng mặc đồ!
Trần như nhộng!!
- OMG!!
Lục Phù Tang xốc chăn lên nhìn thoáng qua, cô lập tức đỏ bừng cả mặt.
Trời ạ, tối qua bọn họ đã làm gì thế?!
Lục Phù Tang chỉ nhớ tối qua cô uống rất nhiều rượu, sau đó cô chếch choáng vịn Hoắc Thận trở về phòng. Sau đó...
Sau đó nói vài câu, hôn một cái rồi đi ngủ!!
Nhưng sao cô thức dậy lại thành thế này?