Buổi chiều, hẹn Giang Mẫn cùng đi mua quà sinh nhật.
Giang Mẫn nói Giang Trình Minh thích bút máy, vì thế, Lục Dung Nhan định lựa tặng cho Giang Trình Minh một cây bút máy làm quà sinh nhật, kiểu dáng cũng là Giang Mẫn chọn.
Còn quà cho Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan kỳ thật đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Là một chiếc kẹp cà vạt!
Còn có, tự mình dọn về nhà!
Hắn không phải nói sao? Quà sinh nhật, muốn cô dọn về vậy thì cô đành phải thỏa mãn hắn thôi!
Lục Dung Nhan gọi điện Giang Trình Minh chân thành xin lỗi nói vớihắn, hôm nay cô thật sự không có cách nào đi đến chỗ hẹn.
“Giang đại ca, thật sự thực xin lỗi, tiệc sinh nhật của anh em không có cách nào đi được, quà em sẽ nhờ Tiểu Mẫn đưa anh nhé, ngại quá.”
Giang Trình Minh cũng không giận, chỉ có chút mất mát, “Dung Nhan, người nên nói xin lỗi thực ra phải là anh. Kỳ thật, hôm nay cũng không phải sinh nhật anh, là anh lừa em!”
“A?? Không phải sinh nhật anh??”
Lục Dung Nhan tức khắc quay sang liếc Giang Mẫn.
Giang Mẫn vội nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, đôi mắt chột dạ nhìn khắp nơi, trên mặt lại còn làm bộ không hiểu gì hết.
Giỏi lắm! Dám cùng với anh trai mình lừa cô!
“Đúng vậy, không phải là sinh nhật, thực xin lỗi, anh không nên lừa em.”
“Vậy anh…”
“Vì nếu anh không nói vậy thì có khả năng đã bị em cự tuyệt, nhưng giờ xem ra, nói dối không có tác dụng rồi, vẫn bị em cự tuyệt.” Giang Trình Minh cười khổ.
Lục Dung Nhan có chút áy náy, “Giang đại ca, thật sự ngại quá.”
“Thôi, không sao, thật ra anh định tặng cho em một phần quà, nhưng không vội, lần sau đưa em cũng được?”
“Quà gì chứ? Giang đại ca, anh như vậy em thật ngại mà!”
“Không cần ngại, lễ vật này anh không hề tốn kém, chỉ lưu giữ thôi! Nhưng anh cũng không muốn đưa em qua người khác! Cho nên, để lần sau đi! Lần sau anh đưa em!”
“Vâng, cảm ơn anh, Giang đại ca!”
“Không cần cảm tạ!”
Hai người lại hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, Lục Dung Nhan tức giận nói: “Giang Mẫn!! Tớ không thể chấp nhận được cậu rồi!”
“…Người ta là vô tội!! Thật sự!!”
“Vô tội?!! Cậu dám bảo là cậu không biết sinh nhật anh mình hả?”
“Tớ biết, nhưng là……”
“Nhưng là cái gì?”
“Được rồi, được rồi, thẳng thắn từ khoan.”
Giang mẫn giơ cao tay, vẻ mặt thành khẩn, “Tớ thừa nhận, tớ biết sinh nhật anh tớ, nhưng… thực ra anh tớ không phải có ý gì xấu, chỉ muốn hẹn cậu một lần thôi mà. Tớ biết, anh tớ có ý với cậu, tuy cậu đã kết hôn, nhưng chẳng phải đang định ly hôn sao? Nên tớ không định phá hư kế hoạch của anh ấy.”
“Nha đầu hư đốn!!”
“Thực ra… anh tớ, anh tớ thích cậu!”
“Hừ!!”
“Từ khi gặp ở Tam Á là nhất kiến chung tình……”
“Giang Mẫn!!”
“Rồi rồi rồi. Người ta không nói nữa! Anh tớ mà biết tớ nói với cậu điều này chắc giết tớ mất!!!”
“Biết là tốt rồi!!”
Vì biết hôm nay không phải là sinh nhật Giang Trình Minh nên Lục Dung Nhan cũng nhẹ lòng đi không ít. Cũng may, chứ không thì cô thật áy náy!
Lục Dung Nhan lại cùng Giang Mẫn cùng đi lựa kẹp cà vạt. tuy trước giờ cô và Lục Ngạn Diễm không quá gắn kết nhưng cô vẫn hiểu sở thích của hắn một chút.
Chọn quà xong, cô và Giang Mẫn chia tay, về phòng trọ. Cô đã đóng gói hết hành lý, chờ người tới chuyển đi mà thôi.
Ngày mai cô sẽ đón con trai bảo bối về nhà.
Đợi một lát thì công ty chuyển nhà tới. Cô vội thu xếp lên xe, đi về phía biệt thự Thanh Nhã Cư.
Xe chạy nửa tiếng thì tới nơi, nhưng bất ngờ là trong nhà không có ai.
Lục Ngạn Diễm không ở nhà.
Hắn không phải nói hôm nay sinh nhật, ở nhà chờ cô sao?
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên di động vang lên.
Điện thoại đúng là Lục Ngạn Diễm gọi tới.
“Hôm nay anh không thể ăn sinh nhật cùng em rồi!”
“Vâng, bệnh viện có việc à?!”
“Ừ, anh phải đi công tác một chuyến.”
“Đi công tác?”
“ừ, một tiếng nữa máy bay cất cánh, anh đang ra sân bay.”
“Nhanh như vậy!”
Lục Dung Nhan trong lòng vẫn có chút mất mát, cô nhìn đồ trên tay, “Em còn chuẩn bị quà cho anh đây, xem ra không kịp tặng rồi.”
“Chờ anh về!”
“ Ừ!” Cũng chỉ có thể như vậy!
“Khoảng bao giờ anh về?”
“Anh chưa biết, có lẽ vài ngày.”
“Ừ… anh đi đi! À, đúng rồi, chúc mừng sinh nhật!”
“Cảm ơn!”
Hai người lại hàn huyên một lúc, bởi vì dạ dày Lục Dung Nhan bỗng nhiên có chút không khoẻ, mới cúp máy.
Không biết sao, rõ ràng còn chưa kịp ăn cơm chiều mà? Như thế nào đột nhiên buồn nôn?
Cô vội chạy tới bồn rửa mặt nôn khan, nhưng chẳng nôn ra gì, mà dạ dày lại càng lúc càng khó chịu.
Chẳng lẽ là cảm lạnh?
Cô xoa xoa vị trí dạ dày, thôi thì kiếm gì ăn đã.
Sau khi ăn xong, Lục Dung Nhan một người ngồi ở đại sảnh xem TV.
Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô, thật sự, nếu trước đây thì cô cũng không cảm thấy cô đơn tịch mịch, nhưng hôm nay không biết sao, cô cảm thấy một mình ngồi ở đây lại cảm thấy trống rỗng, trong lòng cũng vắng vẻ.
Đại khái là thân thể không thoải mái đi! Hơn nữa, vốn dĩ cho rằng hôm nay buổi tối sẽ cùng hắn ăn sinh nhật i, không phải là vô cùng náo nhiệt, ít nhất cũng là hai người ở bên nhau, nhưng hiện tại đột nhiên chỉ còn có một mình cô, trong lòng ít nhiều sẽ có chút phản cảm đi!
Ân, sớm biết thế này, cô đã đón Tiêu Tiêu về rồi!
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên bụng truyền đến cơn đau quặn thắt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cô đã đau đến vã mồ hôi.
Dạ dày cũng đau quặn từng cơn.
Chuyện gì xảy ra?
Lục Dung Nhan mặc dù là bác sĩ, lúc này cũng thật sự khó có thể định bệnh cho bản thân.
Mồ hôi chảy tràn trên trán cô.
Cô đứng lên định đi bệnh viện thì phát hiện dưới thân có máu nóng chảy ra.
Chuyện gì đây?
Nghĩ tới đây, cô càng cuống.Tại sao, cô mang thai mà bản thân không hề biết, mà sao lại đột nhiên sinh non chứ?
Lục Dung Nhan tức khắc gọi cấp cứu 120, gọi xong, cô lại gọi cho Giang Mẫn báo tình hình.
Hiện tại Lục Ngạn Diễm không ở nhà, cô chỉ có thể dựa bằng hữu.
Giang Mẫn nhận được điện thoại của cô thì vội chạy về bệnh viện.
Cấp cứu cũng tới trong vòng 15 phút. Bác sĩ xác định cô đã mang thai, có dấu hiệu sinh non, nhưng nếu vẫn có khả năng giữ được.