Cô thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn bóng lưng dần đi xa của Lục Ngạn Sinh, sau đó lại nhìn Giang Mẫn vừa khóc đỏ cả hai mắt.
Không biết tại sao, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, quan hệ giữa Giang Mẫn và anh hai nhất định không đơn giản.
Nhưng Giang Mẫn không nói thì cô cũng chẳng hỏi nhiều làm gì! Dù sao thì ai cũng có vết thương lòng chẳng muốn cho người khác hay mà.
Trước khi Lục Dung Nhan đi còn đưa vài tờ giấy cho cô ấy:
- Cậu lau nước mắt đi! Đừng để những đông nghiệp khác trông thấy.
Giang Mẫn ngẩng đầu lên nhìn cô, vội vàng nhận lấy mấy tờ giấy từ tay cô rồi cố gượng cười:
- Ầy, già rồi lại đa sầu đa cảm thế đấy!
- Đúng là lớn tuổi thì dễ đa sầu đa cảm thật!
Cũng như chính bản thân cô vậy!
Bởi vì càng lớn tuổi thì càng dễ so đo được mất.
Giang Mẫn như hiểu được nỗi buồn của Lục Dung Nhan, đôi mắt nhòa lệ của cô ấy lại ánh lên vẻ đau lòng, đột nhiên nhớ đến một chuyện:
- Đúng rồi, Dung Nhan này, chuyện cậu nhờ Trần Hiểu Hiểu tìm nhà giúp thế nào rồi? Đã xong chưa?
Lục Dung Nhan lắc đầu, vừa nghĩ đến chuyện có thể là do Lục Ngạn Diễm đứng giữa ngăn cản thì cô lập tức thấy mệt:
- Xong mới là lạ! Chắc là không được rồi.
- Không tìm được chỗ thích hợp à?
- Cũng gần gần thế!
- Hay thế này đi! Nếu như cậu thật sự muốn chuyển ra ấy, chỗ anh mình có một căn để trống, nhưng mình lo không biết cậu chuyển ra có ổn không nữa.
- Có thật á?
Hai mắt của Lục Dung Nhan sáng rực lên, hoàn toàn lờ tịt nửa câu sau của Giang Mẫn.
- Hay thế này nhé, lát nữa tan ca cậu với mình đến phòng gym của anh mình, mình giới thiệu hai người với nhau một cái, anh ấy nể mặt mình thì chắc là việc lấy phòng không thành vấn đề đâu.
- Được! Cảm ơn cậu nhé! Xong xuôi thì mình nhất định sẽ đãi cậu một bữa ra trò!
- Ừ! Mình chờ cậu mời nhé!
Sau khi tan ca.
Xe taxi dừng lại trước cửa câu lạc bộ thể hình Nguyên Anh.
Lục Dung Nhan đứng trước cửa ngẩng đầu lên nhìn, còn cảm khái:
- Câu lạc bộ này hoành tráng thật đấy!
- Còn phải nói! Nơi này có nhiều quán quân thế giới lắm đấy!
Trong giọng điệu của Giang Mẫn có phần tự hào.
- Anh của cậu làm huấn luyện viên ở đây à? Chẳng lẽ anh cậu cũng thuộc đẳng cấp thế giới ư? Mình nhớ lúc trước cậu còn bảo anh cậu từng đi lính nữa, chắc là body đẹp lắm đây.
Giang Mẫn bật cười:
- Câu lạc bộ này là anh của mình mở!
- Oa! Hóa ra là làm chủ à, giỏi thế!
Lục Dung Nhan liên tục gật đầu tán dương.
Mười phút sau, hai người được cô tiếp tân hướng dẫn đi vào phòng quyền anh gặp anh trai của Giang Mẫn là Giang Trình Minh.
Vừa vào phòng quyền anh thì Lục Dung Nhan đã nhìn thấy hai người đàn ông trên đài đánh nhau khí thể.
Thể hình của hai người đó cách biệt rất lớn, một người cao to cơ bắp cuồn cuộn, người còn lại thì thấp hơn một chút, nhưng cơ bắp chắc nịch, thân hình rắn rỏi, là dạng cơ bắp điển hình.
- Dung Nhan, người đó là anh trai mình, Giang Trình Minh.
Giang Mẫn chỉ vào người đàn ông cao to kia rồi giới thiệu cùng Lục Dung Nhan với vẻ mặt vô cùng tự hào.
Tuy Lục Dung Nhan không phải người trong nghề, nhưng cô cũng nhìn ra anh trai của Giang Mẫn đang đứng ở thế thượng phong. Nắm đấm của anh ta rất mạnh mẽ, lại linh hoạt, đánh cho người còn lại liên tục lùi bước, qua vài hiệp đấu thì người kia đã bị Giang Trình Minh đánh ngã.
Giang Mẫn đứng bên dưới vỗ tay:
- Huấn luyện viên Trình, đã nói anh không phải đối thủ của anh tôi rồi mà sao vẫn chưa chịu bỏ cuộc thế?
Người đàn ông được Giang Mẫn gọi là huấn luyện viên Trình kia đứng dậy, bước xuống đài cùng Giang Trình Minh rồi nói với Giang Mẫn:
- Tôi đương nhiên không đủ sức để khiêu chiến với thân thủ của sếp rồi, chẳng qua là muốn luyện tập với sếp để lên tay mà thôi.
Giang Trình Minh cười lớn, giơ tay đón lấy chiếc khăn mặt do người bên cạnh đưa tới để lau mồ hôi:
- Huấn luyện viên Trình đừng khiêm tốn thế, ai mà không biết anh vốn là tay đấm lợi hại nhất chứ.
- Trời trời, tay đấm lợi hại nhất như tôi đứng trước mặt sếp căn bản không là gì hết đây này.
Huấn luyện viên Trình lại đùa vài câu với Giang Mẫn rồi mới rời đi.
Trong lúc nói chuyện thì Giang Trình Minh cũng đã đi tới trước mặt Lục Dung Nhan và Giang Mẫn.
- Bạn của em à?
Giang Trình Minh nhìn Lục Dung Nhan, cười hỏi Giang Mẫn.
Mãi cho đến khi anh ta tới gần thì Lục Dung Nhan mới phát hiện anh ta rất cao, thân hình cao to, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sao trông vô cùng đẹp trai.
Giang Mẫn lập tức bước tới, thân mật khoác tay Giang Trình Minh:
- Anh, cô ấy chính là Dung Nhan mà em hay kể với anh đấy, là bạn cùng bàn của em hồi cấp ba, cũng làm việc ở bệnh viện Phụ Nhân, anh nói xem có trùng hợp hay không?
Giang Trình Minh lịch sự vươn tay phải ra trước mặt Lục Dung Nhan:
- Đúng là rất trùng hợp! Anh là Giang Trình Minh!
Anh ta tự giới thiệu xong thì lại nói:
- Nhờ em chiếu cố em gái của anh nhé.
- Nào có ạ!
Lục Dung Nhan cũng vội vàng bắt tay anh:
- Giang tiên sinh đừng khách khí thế.
- Em là bạn của Tiểu Mẫn, thế anh sẽ gọi em là Dung Nhan luôn nhé, em cũng đừng có khách sáo quá, cứ gọi anh là anh Giang đi, hoặc gọi thẳng tên cũng được.
Thấy anh sảng khoái như thế, Lục Dung Nhan cũng cười đồng ý.
- Anh, em tới tìm anh là vì có chuyện đấy!
Giang Mẫn nói chen vào. Sau đó nói thẳng mục đích của mình khi đến đây với Giang Trình Minh:
- Không phải anh có một căn nhà để trống à? Dung Nhan cũng đang tìm chỗ ở, em nghĩ dù sao anh cũng để trống căn nhà đó, thôi thì cho Dung Nhan thuê rẻ một chút có được không?
- Cho thuê nhà à?
Giang Trình Minh có vẻ khá bất ngờ, lại nhìn Lục Dung Nhan một cái rồi nói:
- Đúng là căn nhà bên đó để trống lâu rồi, nếu em cần thì cứ chuyển qua bất kỳ lúc nào cũng được, còn chuyện tiền nong thì thôi đi. Anh để đó cũng lâu rồi, cũng chẳng định cho thuê lấy tiền, nếu em đã là bạn của Tiểu Mẫn thì cũng như bạn của anh. Em muốn thì cứ chuyển vào lúc nào cũng được.
- Vậy sao mà được chứ? Tiền nhà nhất định phải trả, nếu anh Giang mà không lấy tiền thì em đành phải tìm nơi khác vậy.
Lục Dung Nhan nói xong thì làm bộ như muốn đi, Giang Trình Minh thấy thế đành phải đổi ý:
- Đừng thế! Nếu vậy thì anh cũng không làm em khó xử nữa, lát nữa anh nhờ người hỏi xem giá cả thị trường thế nào rồi định giá hợp lý cho em nhé.
- Vậy thì cảm ơn anh ạ.
Giang Trình Minh mời Giang Mẫn và Lục Dung Nhan ăn tối, Lục Dung Nhan vốn định từ chối, nhưng vì hai anh em Giang Mẫn thật sự quá nhiệt tình nên cô không tiện từ chối, đành phải đồng ý.
Ba người ăn tối xong bước ra khỏi quán thì mới phát hiện trời đã đổ mưa to.
- Mưa to như thế sợ là khó bắt xe lắm! Anh, hay là anh đưa bọn em về nhé!
Giang Mẫn hỏi Giang Trình Minh đứng bên cạnh mình.
- Đương nhiên rồi, anh rất vui lòng được hộ tống hai người đẹp đây.
Giang Trình Minh mỉm cười gật đầu đồng ý.
- Không cần đâu!
Lục Dung Nhan vội lắc đầu từ chối.
Bây giờ Giang Mẫn đang ở trong phòng riêng được bệnh viện cung cấp, còn cô lại ở cách đây khá xa, nếu như muốn đưa hai người bọn họ về thì Giang Trình Minh phải đưa Giang Mẫn đến bệnh viện trước, sau đó lại đưa cô về nhà. Mới gặp nhau lần đầu mà lại làm phiền Giang Trình Minh như thế khiến cô lấy làm khó xử:
- Em tự gọi xe về cũng được, đặt trên điện thoại là được rồi, tiện lắm ạ.
Giang Trình Minh đại khái cũng nhìn ra nỗi băn khoan của cô:
- Mưa lớn thế này, em thấy anh và Giang Mẫn sẽ yên tâm để em đứng đây một mình chờ xe à?
- Đúng đấy! Đi đi mà, cậu đừng có từ chối nữa! Anh mình chẳng tiếc tiền xăng đâu mà lo, cùng lăm thì lần sau cậu mời anh em bọn mình một bữa là được!
Giang Mẫn nói xong bèn kéo Lục Dung Nhan cùng lên xe của Giang Trình Minh.
Giang Trình Minh đưa em gái mình về trước, sau đó lại chở Lục Dung Nhan đến chỗ ở của cô và Lục Ngạn Diễm.
Gọi nhà của hai người bọn họ là chỗ ở đúng là chẳng sai đi đâu được.
Đối với bọn họ mà nói thì đây không thể xem là nhà! Chẳng qua chỉ là nơi để cả hai ngả lưng mỗi tối mà thôi.
Ngồi trên xe, Lục Dung Nhan đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã chín giờ đêm. Bình thường tầm này thì cô đã nằm trên giường dỗ con ngủ rồi.
Nhưng bây giờ con trai đã bị ông bà nội của nó đưa đi, còn Lục Ngạn Diễm ấy à? Lúc này chắc là đang ở trong phòng của Khúc Ngọc Hi với cô ta rồi ấy nhỉ? Cô vẫn không quên được tin nhắn Khúc Ngọc Hi gửi cho Lục Ngạn Diễm hôm nay.
Chết tiệt, lại nghĩ đến anh làm gì cơ chứ?
Thấy Lục Dung Nhan cứ im lặng như thế, Giang Trình Minh định mở lời phá vỡ sự im lặng này, nhưng anh ta lại tình cờ khơi chủ đề về chiếc đồng hồ trên tay của Lục Dung Nhan:
- Nếu như anh đoán không lầm thì chiếc đồng hồ này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt với em.
Lục Dung Nhan lấy làm kinh ngạc khi nghe anh ta đột nhiên nói đến chiếc đồng hô của mình, cô bèn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Đây chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, vì đã cũ kỹ rồi nên chẳng thể nhìn ra màu sắc vốn có của nó nữa.
Năm đó Mộ Sở còn hay cười nhạo bảo nó là đồ cổ lỗ sĩ.
Nhưng đối với cô thì chiếc đồng hồ này thật sự rất quan trọng.
- Có phải anh cảm thấy nó cổ lỗ sĩ lắm không?
- Thứ càng xưa cũ thì càng dễ khơi gợi nỗi nhớ của người ta, càng đáng để giữ gìn.
Lời của Giang Trình Minh nói rất đúng ý Lục Dung Nhan, trên mặt cô hiện lên vẻ hoài niệm, gật đầu tán đồng:
- Đây là quà sinh nhật của bà nội em tặng năm mười lăm tuổi. Món quà này cũng là độc nhất vô nhị, nói ra sợ anh không tin, chứ chiếc đồng hồ này là do bà em tự tay làm tặng em đấy! Bà em là một thợ làm đồng hồ cực kỳ tuyệt vời, vì làm chiếc đồng hồ này cho em mà bà tốn đến tận hai năm, nhưng em thật sự không thể nào ngờ, vừa qua sinh nhật em thì bà đã rời khỏi nhân gian trong một vụ động đất. Em thậm chí còn không thể nhìn mặt bà lần cuối, cũng không kịp nói câu từ biệt bà.
Nhắc đến bà của mình, đôi mắt của Lục Dung Nhan lại rưng rưng nước mắt.
Giang Trình Minh cảm thấy hối hận không thôi:
- Anh xin lỗi, vì anh vô tâm nhắc đến chuyện buồn của em.
Nói xong anh lại rút một tờ giấy đưa cho Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan vội nhận lấy, mỉm cười lau nước mắt:
- Không sao đâu ạ, chẳng qua là tự dưng em nhớ bà thôi, nhưng tiếc là chiếc đồng hồ trên tay em bây giờ không phải chiếc mà năm đó bà ngoại tặng, đây chỉ là đồ giả sau này em nhờ người ta làm lại thôi, chiếc kia đã bị trộm mất trong một chuyến du lịch rồi.
Trên mặt Lục Dung Nhan đầy vẻ hổ thẹn và nuối tiếc:
- Em đúng là bát hiếu.
Giang Trình Minh lại cuối đầu nhìn chiếc đồng hồ thoạt nhìn cực kỳ quen mắt với mình trên tay Lục Dung Nhan, nói đầy thâm ý:
- Em đừng nên tự trách, nói không chừng em và nó có duyên với nhau, chẳng bao lâu sau em sẽ tìm lại được thôi.
- Có thể ư?
Lục Dung Nhan chỉ tưởng là Giang Trình Minh đang an ủi mình, chẳng bận lòng những lời anh nói lắm.