Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, tôi đã 30 tuổi, bình thường không có sinh hoạt tình dục đầy đủ đã đáng thương rồi, xem người ta viết một chút để vơi bớt nỗi đau này, đây cũng là chuyện có tình có lý mà.

- ...

Lâu Tư Trầm khóe miệng co giật một chút.

Cô khẳng định là đọc loại sách này thật sự có thể giảm bớt đi sự trống vắng? Mà không phải là càng xem càng trống vắng? Còn nữa, vì sao cô lại thích đem chữ "tình" (tình dục) treo ở miệng như vậy? Bộ dạng như muốn được lâm hạnh.

Mộ Sở cầm túi đá chườm trên trán, đứng lên đi đến chỗ Lâu Tư Trầm, đưa tay ra, giật lấy cuốn sách hắn đang cầm, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, đem cuốn sách ôm vào ngực, tức giận lườm hắn:

- Anh cảm thấy tôi dễ dãi sao? Đã giày vò bản thân mình đến mức này, đêm đó thấy thịt mỡ thì muốn chui vào miệng cọp, kết quả thì sao? Bắn "Phốc ——" một cái liền như con vịt luộc!!

!!

Khuôn mặt đẹp trai của Lâu Tư Trầm sau khi nghe Mộ Sở nói xong, hoàn toàn méo mó.

Sắc mặt chợt biến thành màu trắng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao gắt gao trừng Mộ Sở, như hận không thể đem cô mà đâm thủng.

Mộ Sở căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, vội cười cười,

- Không phải, tôi nói nhầm, là...là lỡ để con vịt luộc bay mất...

Vẻ mặt của Lâu Tư Trầm đen kịt, cũng không vì vài ba câu nói uyển chuyển của cô mà trở nên hòa hoãn.

Mộ Sở xích lại gần, thử hỏi thăm dò một câu:

- Lâu tiên sinh, anh... sẽ không vì chuyện này mà tự ti đấy chứ?

Lâu Tư Trầm liếc nhìn cô:

  • Tần Mộ Sở, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi!
  • ...
Mộ Sở hậm hực quay đầu.

Lâu Tư Trầm rút quyển tiểu thuyết từ trong ngực Mộ Sở ra, không chớp mắt vứt vào thùng rác.

  • Sau này đừng đọc loại sách này nữa!
  • Này!!
Mộ Sở cãi

- Đây là món ăn tinh thần một tháng nay của tôi đấy!!

Tên này quản quá nhiều chuyện mà? Ngay cả việc cô đọc loại sách nào cũng quản! Hơn nữa lại coi cô là thiếu nữ chưa mười tám sao?

  • Ngày mai tôi sẽ cho Tiết Bỉnh mang đến cho cô món ăn tinh thần chân chính!
  • ...
Mộ Sở gượng cười

- Lâu tiên sinh, món ăn tinh thần của tôi không phiền anh phải bận tâm.

Lâu Tư Trầm mím môi không nói.

- Vậy được! Tôi muốn sắc, một chút thôi cũng được

Mộ Sở bắt đầu ra điều kiện với hắn.

Lâu Tư Trầm giật giật khóe miệng, nghiêng mắt nhìn cô một chút:

  • Cô bị t*ng trùng thượng não à?
  • t*ng trùng? Tôi đâu có? Tôi lại không thể tạo ra thứ kia, trừ khi... anh cho tôi?
  • ...
Lâu Tư Trầm cảm thấy như có máy bay ném bom trong đầu mình, trong nháy mắt tất cả hình tượng của người phụ nữ trước mặt từ trước đến nay đều vỡ nát.

Đúng vậy! Từ trước đến nay phụ nữ bên cạnh hắn không thiếu, nhưng loại người như cô, trắng trợn công khai đưa ra lời mời gợi tình như thế, thì hắn lần đầu mới gặp!

Lâu Tư Trầm lần đầu tiên đối mặt với lời gọi mời chủ động của nữ nhân mà không nói được một lời nào. Thấy Lâu Tư Trầm á khẩu, ánh mắt Mộ Sở tùy ý đảo qua nửa thân dưới của hắn, sau đó đưa ra một kết luận động trời:

- Lâu tiên sinh, đừng nói là...cái chân thứ ba của anh cũng có tật nhé?

Mặt Lâu Tư Trầm hoàn toàn đen kịt, cho nên, bây giờ người phụ nữ này muốn chà đạp lên danh dự đàn ông của hắn?

- Muốn thử sao?

Mặt hắn âm trầm hỏi Mộ Sở.

Đương nhiên muốn thử!

Cầu còn không được nữa là!

Mộ Sở đang muốn gật đầu, phút chốc, chuông cửa vang lên một tiếng "Ding Doong ——", liền phá vỡ cái bẫy đã chuẩn bị xong của cô.

Mộ Sở tức giận thét lên một tiếng về phía cửa

  • Ai vậy?
  • Người Anh sao?
  • Bác sĩ.
  • A
Mộ Sở vừa mới đứng lên

  • Anh gọi tới sao?
  • Tiết Bỉnh.
Hừ! Thừa nhận là mình gọi tới thì mất khối thịt sao?

Mộ Sở đi mở cửa, quả nhiên, đứng ngoài cửa là một bác sĩ nước ngoài, trong tay còn mang theo một hộp y tế.

Mộ Sở lại nằm trên giường, Lâu Tư Trầm giúp cô thay túi chườm đá, bác sĩ bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể, sau đó kê cho cô ít thuốc.

Trước khi đi, bác sĩ dùng chút vốn liếng tiếng Trung ít ỏi của mình nói với Lâu Tư Trầm:

  • Nếu như sáng ngày mai còn không hạ sốt sẽ phải tiêm.
  • OK!
Lâu Tư Trầm gật đầu trả lời một câu.

Bác sĩ mang theo hộp y tế ra về.

Lâu Tư Trầm kiểm tra toàn bộ thuốc mà ông ta kê cho, để đầu giường Mộ Sở:

- Cái này một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên, cái này một ngày uống hai lần, mỗi lần một viên. Còn có cái này, cũng là một ngày ba lần, một lần hai viên. Uống theo liều lượng đã định! Bây giờ ăn đi đã, lát nữa trước khi đi ngủ hãy uống.

Lâu Tư Trầm bưng ly nước ấm đưa cho Mộ Sở.

Mộ Sở ngồi dậy, uống những viên thuốc mà hắn để vào lòng bàn tay.

- ... Tôi đói.

Vẻ mặt Mộ Sở ủy khuất nhìn Lâu Tư Trầm:

- Hai ngày qua tôi ăn chả ngon gì cả.

Lâu Tư Trầm nhíu mày

  • Trước mắt hai ngày nay cứ ở chỗ tôi đã.
  • Thật sao?
Mộ Sở tưởng mình nghe nhầm.

  • Lát nữa Tiết Bỉnh sẽ đến đón.
  • Được!
Mộ Sở lập tức xốc chăn lên, ra khỏi giường, tinh thần phấn chấn đến nỗi không có chút nào là giống bệnh nhân, chỉ có khuôn mặt đang đỏ bừng kia chứng minh là cô đang bị sốt cao.

- Trước tiên cứ nằm xuống đã.

Lâu Tư Trầm ra lệnh cho cô.

- Không, tôi đã nằm suốt hai ngày nay, xương cốt đều nhũn hết rồi. Tôi phải sắp xếp hành lí đã, không trợ lí Tiết lại phải đợi.

Thế là, Mộ Sở tự mình sắp xếp hành lí.

Cô thu dọn đồ đạc rất nhanh nhẹn, đem quần áo trong tủ cho hết vào hành lí rồi đóng lại, sau đồ vào phòng tắm đem tất cả đồ rửa mặt xếp gọn, ném vào trong hành lí.

Lâu Tư Trầm nhíu mày nhìn cô, nhắc nhở một câu:

- Cô chỉ được ở tạm hai ngày thôi!

Cho nên, cô có cần thu xếp nhiều như vậy sao?

Dáng vẻ không có chút nào là ở hai ngày, mà là ở hai năm!

Tâm tình Mộ Sở cực kì tốt, ngâm nga một khúc, trả lời hắn:

- Ở hai ngày cũng phải sắp xếp hành lí mà! Đồ rửa mặt rất quan trọng, quần áo cũng phải có, chẳng lẽ lại đi mặc của anh? Đương nhiên, nếu anh không ngại, thì tôi cũng không ngại, anh có thể đem tất cả quần áo lấy ra.

Lâu Tư Trầm cứng rắn tung ra ba chữ:

- Tôi để ý!

Mộ Sở nhún vai

- Đó là điều đương nhiên mà.

Không lâu sau, Tiết Bỉnh tới.

Theo cùng còn có Lý Vi An, cô còn mang theo xe lăn.

- Tần tiểu thư.

Lý Vi An chào hỏi Tần Mộ Sở, thái độ cung kính nhưng cũng có chút thờ ơ.

Mộ Sở vui vẻ, cưới híp mắt đáp lại cô

  • Đã lâu không gặp.
  • Tiết Bỉnh, giúp cô ấy xách hành lí rồi đi thôi.
Lâu Tư Trầm hạ lệnh.

- Vâng.

Tiết Bỉnh vội lấy hành lí từ tay Mộ Sở.

Mộ Sở không chút khách khí, đã làm một bệnh nhân thì nên có phong thái của bệnh nhân, cô yếu đuối như thế này, sao có thể xách hành lí được?

Chủ yếu là cô có chuyện quan trọng hơn muốn làm!

Lâu Tư Trầm ngồi lên xe lăn, Lý Vi An định đẩy đi, Mộ Sở vội chủ động

  • Hay là để tôi đẩy đi!
  • Không cần.
Lý Vi An thản nhiên từ chối

  • Tần tiểu thư, bây giờ cô đang là bệnh nhân, sao tôi dám phiền cô.
  • Không sao, chút việc này tôi có thể làm, tôi cũng không yếu đuối đến như vậy
Mộ Sở nói xong, lại đi đến bên cạnh Lý Vi An chen lấn.

Lâu Tư Trầm không thể tiếp tục nhìn, bỗng dưng đưa tay ra, giữ lấy cổ tay Mộ Sở, nhẹ nhàng lôi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, hơi nhíu mày:

- Ồn ào cái gì?

Mộ Sở chép miệng,

- Tôi có ồn ào gì đâu?

Ánh mắt Lý Vi An nhìn chằm chằm vào nơi tay hai người đang nắm chặt, mặc dù không phải là nắm tay nhưng thân mật đến mức độ này đủ chứng minh quan hệ giữa hai người họ không phải tầm thường.

Lâu Tư Trầm hắn chưa lúc nào cùng phụ nữ thân mật đến như thế. Dù là Lý Vi An cô cũng chưa từng được hưởng qua! Chứ đừng nói là việc vào nhà hắn ở!

Nếu nói rằng trong lòng cô không có chút đố kị nào thì là nói dối.

Mộ Sở không nghĩ bản thân lại làm náo đến mức đấy, có thể đổi lấy một lần tiếp xúc gần gũi với Lâu Tư Trầm, nói thật trong lòng cô lúc này đã hoàn toàn nở hoa. Mộ Sở ra vẻ không vui nhíu mày, không nói nhiều lời.

Lâu Tư Trầm híp mắt nhìn cô một chút, sau đó, buông cổ tay cô ra.

- ...

Vẫn là bị hắn buông tay!

Cổ tay bị hắn nắm, âm ấm nong nóng, như có lửa đốt.

Mộ Sở cảm thấy mặt mình như có lửa thiêu.

Cô cúi đầu nhìn Lâu Tư Trầm, giọng nói yếu ớt:

- Tôi cảm thấy hình như đã sốt cao hơn rồi...

Lâu Tư Trầm nhíu mày, ấn đường vặn thành một chữ "Xuyên" (川), hắn dơ tay lên, sờ thử lên trán cô, Mộ Sở cúi người xuống cực kì phối hợp.

Mộ Sở hưởng thụ cảm xúc lo lắng, được hắn lo lắng quan tâm.

Mặt khác...

Đúng vậy! Cô thừa nhận lòng dạ mình hẹp hòi, cô là cố ý thể hiện trước mặt Lý Vi An.

Mặc dù, giữa bọn họ vẫn chưa được coi là thân mật!

Nhưng mà, khi gặp tình địch, không phải là sẽ có những loại thủ đoạn nhỏ như thế này sao?

Lâu Tư Trầm sờ thử trán cô, không nói cái gì, chỉ nói

  • Lát nữa trở về tiếp tục chườm đá.
  • Được.
Mộ Sở ngoan ngoãn đáp lời.

Đi thang máy xuống, lên xe rồi đi tới biệt thự.

Mộ Sở không biết có phải vì thuốc hay không mà cô mới lên xe hai phút đã thiếp đi mất. Xe đi thẳng một mạch đến biệt thự thì ngừng lại, cô vẫn dựa lưng vào ghế ngồi, không có ý định tỉnh lại.

Lý Vi An muốn đánh thức cô, lại bị Lâu Tư Trầm làm kí hiệu ngăn cản,

- Để cho cô ấy ngủ một lát.

Líu ríu ồn ào lâu như vậy, cũng có chút quá sức.

Lý Vi An đành phải ra khỏi xa.

Lâu Tư Trầm ngồi trong xe, nói với cô cùng Tiết Bỉnh:

  • Hai người về trước đi!
  • Vậy anh...
Lý Vi An có chút không yên lòng.

Lâu Tư Trầm nói:

- Tôi tự có sắp xếp.

Tiết Bỉnh kéo Lý Vi An

- Thiếu chủ, vậy chúng tôi đi trước.

Lâu Tư Trầm nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, "Ừ" một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK