Người nọ chắp tay đứng xoay lưng về phía họ.
Người đó rất cao, bóng lưng thẳng tắp như bóng tùng, mặc một bộ quân phục uy nghiêm, đầu đội mũ, chân mang giày cùng bộ. Mặc dù không thấy được gương mặt, nhưng chỉ nhìn bóng lưng kia thôi cũng khiến Phù Tang cảm nhận được khí thế uy nghiêm và tinh thần đanh thép của quân nhân từ người đó rồi.
Cô lúng túng cúi đầu xuống, muốn nhân lúc giáo viên không phát hiện để lén chui vào hàng.
May mà không muộn!
Phù Tang đứng trong hàng, thở phào một hơi, sau đó nháy mắt với Phó Lâm đang đứng ở bên cạnh. Phó Lâm lập tức nhìn đai lưng trong tay cô rồi nháy mắt ra dấu, lúc này Phù Tang mới chợt nhận ra mình còn chưa kịp mang thắt lưng!
Cô bắt đầu luống cuống mang vào.
Chợt nghe mấy bạn nữ xung quanh chụm đầu rỉ tai nhau:
- Giaó viên của bọn mình đẹp trai thật đấy.
- Đúng đấy! Vừa thấy anh ta thì mình đã ngớ ra tại chỗ luôn! Khí chất ấy, dung mạo ấy đúng thật là, có thể nói đây là người đẹp trai nhất mình từng gặp qua đấy!
- Oa! Không biết có phải ai trong bộ đội cũng đẹp trai như thế không! Quan trọng là vừa đẹp trai lại không hề ẻo lả, cực kỳ men lỳ...
- ...
Lúc này Phù Tang chẳng có lòng dạ nào để hóng hớt chuyện mê trai của mấy cô nàng kia, dù sao thì cô cũng từng gặp được rất nhiều người đẹp trai rồi, nên mấy người đẹp trai bình thường thật sự không thể khiến cô có hứng thú được. Đương nhiên, quan trọng nhất là do bây giờ cô đang tập trung tinh thần để vật lộn với chiếc thắt lưng của mình!
Người ta mang thắt lưng mới dễ dàng làm sao, thắt vào một cái là xong ngay, đến phiên cô thì lại không tài nào làm được!
- Giaó viên quay lại rồi kìa! Ôi mẹ ơi! Mình ngất mất thôi!
Phù Tang vừa nghe nói giáo viên đã quay lại thì lập tức sốt ruột hơn, đầu mướt mồ hôi, tay cũng run run.
- Huấn luyện viên! Anh đẹp trai quá đi hà!!
Có mấy cô nữ sinh gan to không sợ chết lớn tiếng hô.
- Đúng đấy! Huấn luyện viên, anh đẹp trai khỏi chê luôn!
- Đứng thẳng!
Huấn luyện viên ở hía trước chỉ lạnh lùng mở lời, thái độ cực kỳ nghiêm túc, không cho phép khinh nhờn.
Nhưng chỉ hai chữ đơn giản ấy thôi cũng khiến Phù Tang như bị sét đánh trúng người, thân hình cứng đờ, máu trong người như đông cứng lại, hai tay cũng khựng lại theo.
- Nghiêm!
Y cao giọng ra lệnh.
Giọng nói uy nghiêm vang vọng, trầm thấp đầy quyến rũ kia lọt vào tai Phù Tang lại khiến lòng cô dậy sóng.
Hồi lâu sau cô mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng về phía nơi người kia đang đứng.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia cũng nhìn thẳng về phía cô, thâm thúy như một ao nước sâu thẳm, chỉ một ánh nhìn thôi đã như muốn cuốn lấy cô vào giữa cơn lốc.
Trong nháy mắt này, tim của Phù Tang lại bắt đầu loạn nhịp, bàn tay mang thắt lưng lại run lên, lòng bàn tay chợt ướt đẫm mồ hôi.
Chắc là do trời nóng quá nên mới thế, Phù Tang run rẩy thầm nhủ với chính mình.
Cô cúi đầu, vờ như không quen y, tim đập thình thịch cố cài thắt lưng lại, đã vất mệnh lệnh của y đi xa tít.
Không, không phải cô quên, nói đúng hơn là cô căn bản không hề nghe thấy!
- Bạn nữ xếp thứ nhất ở hàng bốn, ra khỏi hàng!
Giọng nói hờ hững không chút cảm xúc kia lại vang lên trước mặt Phù Tang.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn y, nhưng vì đang căng thẳng và bối rối quá cho nên không hề nhận ra nữ sinh xếp thứ nhất ở hàng bốn mà huấn luyện viên đã nói chính là mình!
Mãi cho đến khi Phó Lâm đứng bên cạnh lén kéo góc áo cô để nhắc nhở:
- Phù Tang, cậu đứng trơ ra làm gì thế! Huấn luyện viên đang gọi cậu đấy!
- Hả?
Lúc này Phù Tang mới chợt giật mình lấy lại tinh thần.
- Vâng!
Cô lắp bắp đáp lại một câu.
Người đàn ông phía trước đã đanh mặt đi về phía cô.
Đến lúc này, toàn bộ đại đội đều lặng ngắt như tờ, thậm chí có người còn nín thở, dè dặt nhìn sang bên này.
Nhìn y từng bước đến gần mình, trái tim của Phù Tang cũng trở nên căng thẳng theo.
Mãi cho đến khi thân hình cao to của y đã bước đến trước mặt, chỉ cách cô không đến nửa thước.
Cái bóng cao to đổ dài xuống chỗ cô, như vạch ra một chiếc lưới bao kín lấy cô lại, thậm chí còn siết chặt, khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Dù không nhìn thẳng vào mắt y, nhưng cô thật sự có thể cảm giác được ánh nhìn sắc bén đanh thép khiến người ta sợ hãi bắn ra từ đôi mắt ấy, chúng như từng lưỡi dao bén nhọn cắm thẳng vào người cô.
- Tôi bảo đứng nghiêm, mà cô nghe không hiểu à?
Hoắc Thận lạnh giọng chất vấn cô.
Lời lẽ sắc bén, nghiêm túc, lại không có chút cảm tình nào.
Lúc này Phù Tang mới ý thức được mình hãy còn đang cầm thắt lưng muốn cài lại, cô vội buông tay xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc đứng thẳng lưng.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Hoắc Thận nhìn xuống Phù Tang, giống như muốn đóng băng cô lại.
- Thắt lưng thế kia là sao?
Y lại hỏi.
- Tôi đang thắt.
- Trước câu trả lời phải thêm hai chữ báo cáo!
Hoắc Thận sẵn giọng, chân mày nhíu lại đầy nghiêm túc, sau đó y lại quét mắt nhìn toàn trường rồi trầm giọng nói:
- Nhớ kỹ, trước khi các cô các cậu trả lời thì phải thêm chữ báo cáo vào! Đây là quy định!
- Vâng!
Hoắc Thận lại nhìn về phía Phù Tang:
- Nói tiếp đi!
Lúc này Phù Tang đã rút kinh nghiệm:
- Báo cáo huấn luyện viên, tôi không thắt được!
- Không thắt được?
Y cười khẩy.
- Báo cáo huấn luyện viên, tôi thật sự không thắt được!
Phù Tang ngẩng đầu lên nhìn y với vẻ mặt vô tội.
Hoắc Thận không khỏi mím môi lại.
Lúc trước y sợ nhất là nét mặt này của cô, nhưng bây giờ thì...
- Hay tôi thắt giúp cô nhé?
Hoắc Thận lạnh giọng hỏi cô, trong lời nói có ý khiêu khích lẫn cảnh cáo.
Phù Tang đương nhiên cũng nhận ra, nhưng cô lại chọn giả ngu, thản nhiên đáp lại:
- Thế thì tôi xin cảm ơn huấn luyện viên trước ạ.
Phù Tang tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, nhưng y cũng nhanh chóng dằn cơn nóng giận xuống, chỉ thản nhiên nhếch môi:
- Nếu tôi thắt thì cô phải chạy quanh sân mười vòng!
Mười vòng? Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn Phù Tang với ánh mắt thương hại.
- Sao hả? Sợ à?
Hoắc Thận thấy Phù Tang không nói gì thì nhướng mày hỏi, cũng không đợi cô đáp thì đã với tay qua tóm lấy thắt lưng của cô, động tác cực kỳ dứt khoát, thắt gọn gàng đâu vào đấy, tay kéo một cái đã siết thật chặt lại cho cô.
Chưa đến năm giây thì bộ quân phục trên người Phù Tang đã trở nên gọn gàng đạt chuẩn, Hoắc Thận rút tay lại, đứng trên cao nhìn xuống cô, hé môi thản nhiên nói một câu:
- Chạy đi!