Sau đó là cuối tuần, hai người không còn gặp nhau nữa.
Tần Mộ Sở cắn cắn môi, trên môi hình như vẫn còn lưu lại chút mùi vị của hắn, làm cho tâm trạng cô có chút dao động.
Lát nữa còn phải đưa số ghi chép phẫu thuật cho hắn nữa! Không biết bản thân nên dùng tâm trạng gì đối mặt với hắn nữa.
Giả vờ coi như không có gì, chuyện gì cũng chưa xảy ra?
Chắc có lẽ chỉ có thể làm vậy thôi!
Tần Mộ Sở vỗ vỗ hai bên má nóng ran của mình, tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân mình.
- Cốc cốc cốc ---
Trên tay cô cầm quyển sổ ghi chép, gõ cửa phòng làm việc của Lâu Tư Trầm.
- Vào đi!
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâu Tư Trầm, cách nhau tấm cửa, ở trong phòng truyền ra.
Tần Mộ Sở hít một hơi thật sâu tạm quên chuyện cũ, mới vặn nắm cửa ra, đẩy cửa, đi vào trong.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong đó, cô ngây người một lúc.
Không ngờ, Trịnh Huyên Oánh cũng ở đây.
Mở cửa, cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy, là nụ hôn của Trịnh Huyên Oánh, đang ở trên đôi môi mỏng đầy gợi cảm của Lâu Tư Trầm.
Tần Mộ Sở không biết hai người họ có phải cố ý không, cho dù cố ý cũng được, vô ý cũng được, cô cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình, vô cùng ngứa mắt!
- Mùi vị thế nào?
Hai tay của Trịnh Huyên Oánh đang ôm lấy gáy của Lâu Tư Trầm, ngẩng đầu lên, tràn đầy ý cười hỏi hắn.
Đó giờ gương mặt lạnh lùng vô cảm của Lâu Tư Trầm, lúc đó lại hiện lên một ý cười nhẹ.
- Ý cô là môi của cô? Hay mùi trái cây trong miệng?
Giọng điệu tán tỉnh của hắn, làm cho hai gò má của Trịnh Huyên Oánh đỏ lên, cô ta hờn dỗi nói.
- Có người ngoài nhìn kìa!
Người ngoài.....
Đúng! Cô đương nhiên là người ngoài trong mắt họ rồi!
Hơ, rõ ràng người ta nói không sai, nhưng sao trong lòng cô lại cảm thấy chua chát thế nào ấy, giống như đang bị ngâm trong hủ giấm chua vậy?
- Ơ...Chuyện này, xin lỗi nha, tôi không biết hai người...
Tần Mộ Sở nói đến đây lại ngừng lại, ngượng ngùng xua xua tay.
- Hai người tiếp tục đi, tôi...lát nữa tôi quay lại.
Nói xong, Tần Mộ Sở quay lại chuẩn bị rời đi, nhưng ai ngờ, lại bị giọng nói trầm lạnh của Lâu Tư Trầm kêu lại.
- Đứng lại!
........
Tần Mộ Sở cắn cắn môi, đứng yên tại chỗ, không động đậy.
- Quay người lại!
Người đàn ông sau lưng, lại ra lệnh một câu, thái độ cao cao tại thượng, áp đặt đến nỗi không thể kháng cự được.
Tần Mộ Sở do dự vài giây, nghĩ đến hình phạt mà Lục Dung Nhan với Vương Di phải chịu, miễn cưỡng quay người lại, cố gắng trẫn tĩnh nhìn hắn.
Gương mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm, không có thêm một chút tâm trạng khác, đối xử khác nhau rõ ràng, lạnh lùng nhìn cô, lông mày chau lại.
- Chuyện gì?
Vẻ mặt như không muốn nhìn thấy cô.
Hoặc có thể nói là, không vui vì bị cô xen vào chuyện vui của hắn?
Tần Mộ Sở suy nghĩ khinh miệt, đưa quyển sổ ghi chép trong tay cho hắn.
- Ghi chép phẫu thuật hôm thứ sáu.
Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt sâu thẵm kín đáo, đưa tay nhận lấy quyển sổ của cô đưa, cũng không thể lật ra xem, tiện tay để lên bàn làm việc ở sau lưng.
- Đi ra đi.
- .....Ừ.
Còn nghe được phía sau lưng, lời dặn dò cố ý của Lâu Tư Trầm.
- Giúp chúng tôi đóng cửa lại!
- ........
Có cần nói ra huỵch toẹt như vậy không?
Không sợ người ta biết họ ở trong làm chuyện mờ ám gì sao?
Tần Mộ Sở đã giúp họ đóng cửa lại, với lại, lúc cô đóng cửa, lực cánh tay của cô, cũng không hề nhẹ.
HÌnh như cô có chút tức giận rồi!
Nhưng, cô tức giận cái gì? Cô dựa vào đâu mà tức giận chứ?
Người đàn ông đó với Trịnh Huyên Oánh vốn dĩ là quan hệ vợ chồng sắp cưới của nhau mà! Còn cô? Vốn dĩ không là gì hết! Thế nên, rốt cuộc cô đứng ở vị trí gì mà tức giận chứ?
Bình tĩnh, không được tức!
Tần Mộ Sở không ngừng nhắc nhở bản thân.
Nhưng cuối cùng, không còn tức nữa, nhưng trong lòng lại có cảm giác khó chịu và chua chát, lại còn càng ngày càng cảm nhận rõ nữa, thậm chí còn bắt đầu lan tỏa ra đến khóe mắt của cô rồi...
Trong đầu bắt đầu có những suy tưởng về chuyện họ sẽ làm ở trong phòng làm việc...
Có khi nào hắn đối xử với cô ta cũng như đối xử với mình không?
Sao lại có thể chứ?
Hắn đối xử với Trịnh Huyên Oánh nhất định sẽ dịu dàng hơn đối với cô gấp trăm gấp ngàn lần rồi!
- Sở Sở, sao mắt cậu lại đỏ vậy?
Tần Mộ Sở vừa mới ngồi vào chố làm của mình, Lục Dung Nhan nghi ngờ sáp lại gần cô.
- Đâu có đâu?
Tần Mộ Sở vội cúi đầu, định che giấu cảm xúc.
- Còn nói không có, có phải cậu cũng bị chủ nhiệm Lâu chửi không?
- Không có...
- Không ư, chửi thì chửi thôi, có phải chuyện gì xấu hổ lắm đâu, chúng mình cũng bị chửi qua rồi.
- Mình đã nói không có.
Lục Dung Nhan vẫn chưa phản ứng kịp, ngây người ra vài giây.
Tần Mộ Sở đối với việc mình không tự kiềm được cảm xúc cũng khá bất ngờ, cô hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình.
- ...Tôi, tôi không có gì đâu, chắc là bụi bay vào mắt thôi. Không có khóc, thật đó...
Lục Dung Nhan lấy lại tinh thần, vội lấy khăn giấy đưa cho cô, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Trong suy nghĩ, đó giờ Mộ Sở không phải là người thích khóc, trên đời có người hoặc sự việc nào làm cô khóc, cũng đếm được trên đầu ngón tay, chủ nhiệm Lâu của họ, có lẽ nào lại là một trong những người có thể đếm trên đầu ngón tay?
Ngay lúc đó, lại nghe thấy trước cửa phòng làm việc có người gọi.
- Bác sĩ Tần, ở phòng khách có người kiếm cô!
- Kiếm tôi?
- Ai vậy?
Y tá đi vào trong, ra vẻ bí mật nói nhỏ.
- Nếu như tôi không nhìn lầm, hình như là thị trưởng ở thành phố A của chúng ta đó! Đã thấy trên tivi rồi.
- Thị trưởng?
- Thị trưởng đến kiếm Mộ Sở? Thật không vậy?
- Y tá Lý, cô có nhìn lầm không?
- Cô ta xấu xi như vậy, thị trưởng của chúng ta sao quen cô ta được?
Lục Dung Nhan không nể mặt mà liếc thẳng Diệp Lâm Phong, lại lo lắng sợ sệt khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tần Mộ Sở.
Dường như cô ấy là người duy nhất biết được gia thế của cô!
Lúc đó Vương Di cũng hiếu kì mà đến gần.
- Sở Sở, không phải chứ? Sao cô ghê gớm vậy, ngay cả thị trưởng của chúng ta cô cũng quen nữa hả?
Bọn họ mỗi người một câu nhốn nhào cả lên, Tần Mộ Sở dường như không nghe lọt câu nào cả, chỉ nhẹ nhàng trả lời y tá Lý một câu.
- Không gặp!
- ...Cái gì?
- ........
Y tá Lý càng không dám tin.
- Bác sĩ Tần, tôi không nghe nhầm chứ? Người ta là thị trưởng, cô nói không gặp là không gặp ư?
- Đúng! Không gặp!
- Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian gặp những người không liên quan.
- ...Ghê thật!
Vừa nói xong, liền thấy phó viện trưởng Bùi Nhậm Hưng kính cẩn dẫn Tần Vệ Quốc đi vào phòng làm việc của khoa, đi thẳng đến bàn làm việc của Tần Mộ Sở.
Tất cả mọi người đứng lên, kính cẩn chào hỏi, bao gồm Diệp Lâm Phong:
- Chào viện trưởng Bùi! Chào thị trưởng Tần!!
Nhưng trong số những người chào hỏi, lại không hề có Tần Mộ Sở trong đó.
Sau khi tất cả mọi người chào hỏi xong, cô mới chịu đứng dậy, đi đến trước mặt Bùi Nhậm Hưng cung kính gật đầu chào.
- Xin chào, viện trưởng Bùi.
Sau đó, không có sau đó.
Tần Vệ Quốc bên cạnh Bùi Nhậm Hưng hoàn toàn bị cô phớt lờ đi.
Bùi Nhậm Hưng cảm thấy lúng túng hết sức, lo sợ liếc nhẹ qua Tần Vệ Quốc đứng bên cạnh, thấy gương mặt ông ta vẫn giữ nét cười nhẹ, ông cũng đỡ căng thẳng hơn.
- Viện trưởng Bùi, ông cứ bận việc của ông đi! Làm phiền ông rồi.
Tần Vệ Quốc lễ phép gật đầu chào Bùi Nhậm Hưng.
- Không có phiền, chuyện tôi nên làm, đừng khách sáo! Hai người cứ tự nhiên.
Bùi Nhậm Hưng nói xong, đi khỏi phòng làm việc.
Còn những người trong phòng làm việc thì nói nhỏ bàn luận về việc thị trưởng Tần của họ rất dễ gần, Tần Vệ Quốc cũng không quên cảm ơn họ, nhìn họ nở nụ cười mỉm.
Tần Mộ Sở giễu cợt, không thèm quan tâm.
Cô thật sự cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của ông.
Trước mặt người khác thì đàng hoàng lắm, nhưng sau lưng thật chất lại là mặt người dạ thú.
Lấy dạ thú làm ví dụ, cũng quá xem thường dạ thú rồi!
- Sở Sở, đi với ba kiếm một chỗ nào đó nói chuyện đi.
Tần Vệ Quốc nhỏ nhẹ nói với Tần Mộ Sở.
Thật ra, đối với sự xuất hiện của ông, Tần Mộ Sở thật sự cảm thấy rất bất ngờ.
Cô không thể hiểu, ông đến kiếm cô, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nhưng chuyện làm cô bất ngờ hơn là, thái độ của Tần Vệ Quốc đối với mình!
Bắt đầu từ khi nào mà ông trở nên dịu dàng và dễ gần như vậy? Còn tưởng trước mặt người khác ông cần phải giả tạo chút chứ?
Vốn dĩ Tần Mộ Sở tính từ chối ông, nhưng nhìn thấy những cặp mắt nhiều chuyện của những người trong phòng làm việc, cô không thể không miễn cưỡng mà chấp nhận, nhanh chân đi khỏi phòng làm việc.
Hai người cùng đi đến quán cà phê ở đối diện bệnh viện.
- Muốn uống gì? Ba gọi dùm con.
Tần Vệ Quốc dịu dàng hỏi Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở không quen mà chau mày lại.
Trong lòng rất phản cảm, trong phản cảm còn pha chút khó chịu không biết hình dung thế nào, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, không dễ gần.
- Có gì nói lẹ, tôi rất bận!
Cô vào thẳng vấn đề, từ chối ý tốt của Tần Vệ Quốc.
Tần Vệ Quốc nhìn cô một cái, thở dài một tiếng.
- Ba nghe nói tuần trước con xảy ra chút mâu thuẫn với Triều Tịch, con...không bị thương chứ?
Tần Mộ Sở ngẩng đầu nhìn ông.
Cô nhìn thẳng ông, cứ nhìn như vậy, nhìn rất lâu.
Trong mắt không chút biểu cảm gì, nhưng chỉ có mình cô biết rõ, trong lòng cô đang dậy sống dữ dội.
Chẳng lẽ người đàn ông này, lương tâm cắn rứt, cuối cùng cũng biết quan tâm cô?
Nhưng, sao ông có thể tốt bụng như vậy được chứ? Nếu ông có một chút lương tâm, hồi đó sao lại đối xử với vợ chính thức của ông, dày vò mẹ của cô đến chết? Sao lại ép con gái ruột của ông vào bước đường cùng, thậm chí cuối cùng không còn cách nào khác phải gả cho một người đàn ông hoàn toàn không quen biết...
Nhưng sự thật tàn nhẫn, đã chứng minh được những gì Tần Mộ Sở nghĩ là đúng.
- Sau ngày hôm đó, Triều Tịch đã bị bắt giam ở trại tạm giam, đến giờ vẫn chưa được thả.