- Em định thử như thế nào?
- ...Tạm thời vẫn chưa nghĩ được.
- Thần Hi, thực ra, không có hứng thú với con gái, cũng chưa chắc đã là người đồng tính, em nhìn chị đi, chị ban đầu cũng nghi ngờ Hoắc Thận là đồng tính, nhưng cuối cùng, anh ấy cũng không phải mà! Đúng không?
Thần Hi nhìn Phù Tang một cái.
- Chị làm gì thế? Người nói anh em đồng tính là chị, bây giờ nói anh em không phải đồng tính cũng là chị! Lục Phù Tang, chị làm sao thế? Sợ rồi? Sợ rằng nếu anh em mà biết được, sẽ tìm chị tính sổ, đúng không?
- Chị....Chị không nói anh Nhật Lâm là đồng tính!
Phù Tang thật sự sợ rồi.
- Em khinh thường cái bộ dạng sợ sệt của chị!
Thần Hi chọc chọc vào eo của Phù Tang,
- Anh trai em cũng không ăn thịt được chị! Cũng không biết chị đang sợ cái gì nữa.
- Em đừng nói với anh em mấy câu kia là do chị nói. Nếu em dám bán đứng chị, xem chị trừng trị em như thế nào!
- Nhìn một chút, nhìn một chút, trước mặt anh em thì sợ co rúm như cái bánh bao, trước mặt em thì lại giương oai diễu võ! Anh em dù sao cũng không phải hổ, không biết tại sao chị lại kiêng kị anh ấy như thế.
- Không biết, anh Nhật Lâm bình thường không hề hung dữ, nhưng chị cảm thấy anh ấy luôn có một loại khí thế, một loại khí thế...khiến người ta không dám tùy tiện coi thường! Trong lòng không biết tại sao rất sùng bái, kính sợ, kiêng kị anh ấy!
- Hahaha, chị còn tiếp tục khen anh của em, em thật sự sẽ cho rằng chị thích anh của em đấy!
- Nói vớ vẩn!
Phù Tang cùng Thần Hi chém gió cả nửa ngày, tâm tình thoải mải không ít.
......................
Một học kì mới cuối cùng cũng bắt đầu, mà sinh nhật của Phù Tang, cũng sắp tới rồi.
Trong thời gian nghỉ, ngoài cái ngày Hoắc Thận vừa mới đi có liên hệ với cô ra, Phù Tang cũng không hề nhận được bất kì cuộc gọi nào của anh nữa, thậm chí đến vài dòng tin nhắn cũng không có.
Phù Tang biết, cuộc sống trong quân đội, từ trước đến nay mọi chuyện đều không do mình quyết định, hơn nữa, tính chất công việc của anh ấy vô cùng đặc biệt, do nguyên nhân phải bảo mật, vì vậy anh ấy không liên lạc cũng là chuyện bình thường.
Phù Tang nhớ khi mình còn nhỏ, cô thương nghe bà nội cằn nhằn ông nội, nói rằng thường ngày không thấy người cũng thôi đi, nhưng có những lúc mất liên lạc với gia đình cả một năm rưỡi, thậm chí còn không biết ông có đang sống tốt không, hoặc thậm chí, còn không biết còn sống hay đã chết.
Mà Phù Tang bây giờ cũng đang trải qua những ngày hoàn toàn mất liên lạc với Hoắc Thận.
Phù Tang hoàn toàn không biết được bây giờ Hoăc Thận đang trải qua những ngày như thế nào, đang làm những việc gì, mà những tin nhắn cô gửi đi, cũng giống như đá chìm xuống biển, không nhận lại được một chút hồi âm.
Sinh nhật của cô cũng sắp tới rồi!
Chính là ngày mai!
Phù Tang vẫn còn nhớ, Hoắc Thận khi sắp đi đã đồng ý với cô, vào ngày sinh nhật của cô, anh sẽ trở về!
- Trở về, không trở về....
Phù Tang ngồi trên giường ngắt từng cánh hoa hồng.
Đây là hoa Du Thần tặng cô, cô vốn dĩ muốn từ chối, kết quả, lại bị bạn cùng phòng với cô nhận hộ, sau khi mang vào, cũng không có cách nào khác, cô chỉ đành cắm nó vào trong lọ.
- ...Trở về, không trở về, trở về...
Cô cứ ngắt một cánh hoa thì lại nhỏ giọng nói một câu.
- Phù Tang, cậu thì thầm cái gì vậy! Cái gì mà trở về không trở về, cậu đang đợi ai hả?
Bạn cùng phòng quay đầu hỏi Phù Tang.
Phù Tang không để ý tới cô ấy, cho đến tận lúc ngắt hết cánh hoa hồng trong tay mới ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cánh hoa cuối cùng...
- Không trở về...
Đáy lòng Phù Tang tràn đầy cảm giác thất vọng, cô bĩu bĩu môi:
- Cũng không có gì, chỉ là một người bạn, đồng ý sẽ trở về chúc mừng sinh nhật với mình.
Phù Tang nói xong, lại lấy một bông hoa hồng từ trong bình hoa, còn đang muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán kia, nhưng lại bị bạn cùng phòng nhìn thấy, vội vàng giành lấy đóa hoa xấu số từ trong tay cô.
- Cục cưng Phù Tang, cậu tha cho bình hoa hồng này đi! Những bông hoa này vô tội mà! Hơn nữa, đây không phải là hoa do Du Thần tặng cậu sao? Sao cậu lại có thể chà đạp lên thành ý của người ta thế được! Không tốt chút nào, đúng không?
Phù Tang chỉ đành dừng động tác trong tay nói:
- Mấy câu này mình cũng sắp nói xong rồi.
- Ở đây cũng không còn mấy bông nguyện vẹn nữa!
Bạn cùng phòng An Ninh ngồi xuống cạnh Phù Tang.
- Tang cưng à, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của cậu rồi, cậu có kích động không? Vui vẻ không?
- Làm gì vậy?
Phù Tang trợn mắt nhìn bạn cùng phòng.
- Lẽ nào có đồ gì hay muốn tặng tớ hả?
- Đương nhiên rồi! Quà mình đã sớm chuẩn bị xong rồi, muốn lấy không?
- Mau cầm ra đây đi!
Phù Tang nghe thấy quà tặng, tâm tình sa sút lúc nãy lại lập tức vui vẻ trở lại, đòi quà của bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng nhìn cái đồng hồ báo thức trên bàn.
- Sốt ruột làm gì?! Còn mười phút nữa mới đến mười hai giờ mà!
- Mình không biết, cậu mong mong mang quà ra đây đi! Giấu ở đâu? Trong ngăn kéo đúng không?
Phù Tang nói xong, đứng dậy đi tới mở ngăn kéo của An Ninh.
Đúng như dự đoán, một cái túi đựng một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo đang lặng lẽ nằm trong ngăn kéo, Phù Tang không chút khách khí cầm lên, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt bạn cùng phòng.
- Có phải cái này không?
- Hứ! Mình cũng chưa nói muốn tặng cho cậu mà!
- Vậy mình sẽ phá hoại!
An Ninh xấu xa cười một tiếng:
- Cậu phá đi! Nói không chừng tối nay cậu còn phải dùng tới nó!
- Thật không? Hữu dụng vậy sao? Vậy để tớ xem một chút!
Phù Tang nói xong, không chút khách khí mở cái túi đựng ra.
Sau khi mở ra, vẻ mặt Phù Tang xịu xuống.
- Cái này là có ý gì vậy!! Cậu giỏi lắm An Ninh!! Thật không nhìn ra, cậu thường ngày an phận, thực ra trong bụng lại không biết chứa toàn những thứ xấu xa gì!!
Con nhóc thối này, lại dám tặng cho cô một hộp bao cao su?!!
An Ninh che miệng cười ngặt nghẽo, sau khi cười xong, lại "tận tình khuyên bảo":
- Cậu đừng có xem thường cái thứ đồ chơi này không đắt, nhưng đến lúc cậu cần nó, nó thực sự là vô cùng hữu dụng! Tang cục cưng, cậu cũng tròn 18 tuổi rồi, tặng cho cậu đồ chơi này không phải vô cùng hợp hoàn cảnh sao? Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng là một người trưởng thành rồi! Đúng không?
- Phi phi phi! Cậu mới là người trưởng thành! Bây giờ chị cậu vẫn là một cô thiếu nữ vô cùng thuần khiết, cái thứ đồ chơi này, mình mới không cần dùng tới!
Phù Tang nói xong, lại bỏ hộp bao cao su cất vào trong ngăn kéo của An Ninh.
- Thật sự không cần? Đây là do tớ hao tổn thâm huyết mới tìm được cho cậu món quà phù hợp với người trưởng thành, cậu lại không có chút cảm kích! Nếu cậu không cần, vậy mình sẽ vứt vào thùng rác!
- Đừng đừng đừng! Vứt vào thùng rác thật sự quá lãng phí!
Phù Tang cũng không muốn chà đạp lên tâm ý của bạn mình, dù không tốt, cũng là bạn cô hao tổn tâm huyết chuẩn bị quà cho cô!
- Được rồi! Mặc dù tạm thời mình không dùng tới, có điều, mình vẫn sẽ nhận! Cái đồ chơi này có hạn sử dụng không? Có thể để được hai ba năm không?
- Hai ba năm? Sao cậu không nói luôn là bốn, năm năm đi!
An Ninh trợn mắt nhìn cô.
- Cậu đừng nói với mình, cậu định hai ba năm sau mới chỉ bảo cho bạn trai!
- Bạn trai chỉ bảo như thế nào được, cũng không có gì, nhưng loại chuyện này..
Phù Tang lắc lắc hộp bao cao su trong tay.
- Vẫn là hai năm sau hãy nói đi!
Trong lúc đang nói, lại đột nhiên nghe thấy có người đang gọi cô.