Phòng ICU không cho phép vào thăm cho nên cô chỉ đành kiễng chân nhìn vào trong thông qua một lớp kính.
Lúc này bé con vẫn chưa tỉnh lại, trong mũi còn cắm ống dẫn khí, trông bé con yếu ớt hết sức. Ngay lúc đó, bỗng dưng Mộ Sở lại nhớ tới lúc mình mới sinh con bé ra. Lúc đấy con bé bé xíu xiu, da nhăn nheo đỏ hỏn nằm khóc oe oe trong tã lót, trông vừa xí gái yêu yêu thế nào ấy khiến cho Mộ Sở cảm thấy rất đáng yêu. Cũng nhờ đó cô mới có ý chí cầu sống mà sống sót trên bàn phẫu thuật.
Cho nên cô tin rằng bé cưng của cô cũng có thể như thế!
Mộ Sở thăm Đuôi Nhỏ xong thì đi thẳng tới phòng làm việc của bác sỹ điều trị chính.
- Thầy Lưu, tình trạng bây giờ của Đuôi Nhỏ ra sao rồi?
Mộ Sở vừa bước vào văn phòng thì cô đã hỏi bác sỹ ngay.
- Bác sỹ Tần em ngồi xuống trước đi.
Bác sỹ Lưu bảo Mộ Sở ngồi xuống xong thì im lặng vài giây rồi mới nói tiếp:
- Có lẽ con bé nên làm hóa trị.
- Hóa trị ư?
Mộ Sở nghe thấy thế thì hoảng hốt, tái hết cả mặt, thậm chí máu trong người cô như đông cứng lại. Cô vội lắc đầu nói:
- Không được, không được đâu! Con bé còn quá nhỏ. Thầy Lưu à con bé chỉ mới năm tuổi thôi mà! Sao con bé có thể chịu nổi...
Hai vai cô run rẩy vì hoảng sợ.
Bác sỹ Lưu tỏ vẻ bất đắc dĩ mà thở dài.
- Cũng không còn cách nào khác. Nếu như không làm hóa trị, với tình trạng hiện tại của con bé e rằng...
Bác sỹ nói tới đây thì ngừng lại, anh nhìn Mộ Sở một cái rồi mới dè dặt nói tiếp:
- E rằng con bé không qua nổi năm nay mất.
Mộ Sở nghe như sét đánh ngang tai, suýt ngất đi, nước mắt rơi lã chã.
- Sao... sao lại thế này kia chứ? Con bé còn nhỏ như thế mà... Có phải thầy đã lầm lẫn ở đâu rồi không? Sao lại thế được? Không thể nào...
Mộ Sở không thể nào chấp nhận được sự thật này!
- Nếu được thì thầy đề nghị hai vợ chồng em sinh thêm một đứa nữa! Về chuyện hóa trị thì bây giờ thầy cũng hết cách rồi, chúng ta phải thử một lần. Có như thế mới kéo dài mạng sống của Đuôi Nhỏ được thôi! Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần cố gắng tìm tủy xương thích hợp với con bé. Mà hiện giờ cách tốt nhất vẫn là máu cuống rốn của trẻ sơ sinh. Bác sỹ Tần à em không thể do dự nữa đâu, bây giờ chúng ta đang chạy đua với tử thần đấy. Em có hiểu không hả?
- Em hiểu! Em hiểu chứ...
Hai mắt Mộ Sở ửng đỏ lên, cô đã hạ quyết tâm nên gật đầu đáp:
- Sinh! Em sẽ sinh! Em sẽ nhanh chóng có em bé thôi...
Sau khi Mộ Sở rời khỏi bệnh viện thì lái xe chạy thẳng tới khách sạn Thuyền Buồm.
Bên ngoài cửa phòng VVIP 5888
"Reeng reeng"
Mộ Sở đã nhấn chuông hai lăm lần rồi mà cửa vẫn đóng chặt.
Chẳng có ai ra mở cửa cho cô cả.
Có lẽ trong phòng thật sự không có ai.
Nhưng Mộ Sở vẫn tiếp tục nhấn chuông hết lần này tới lần khác, như thể cánh cửa này không mở ra thì cô vẫn nhấn tiếp vậy.
Thư ký Lâm nhìn thấy Mộ Sở qua màn hình giám sát. Lúc cô chạy tới thì Mộ Sở vẫn còn nhấn chuông.
- Cô Tần à đừng nhấn chuông nữa. Ngài ấy không có trong khách sạn đâu!
Thư ký Lâm bước tới, cầm lấy tay Mộ Sở.
Lúc này Mộ Sở mới cảm thấy tay mình đau nhức dữ dội.
- Anh ta đang ở đâu?
Mộ Sở hỏi thư ký Lâm.
Thư ký Lâm lắc đầu đáp:
- Lâu rồi ngài ấy vẫn chưa tới đây.
Lời của thư ký Lâm chẳng khác gì tin dữ đối với Mộ Sở cả.
Mặt Mộ Sở càng tái nhợt, cô ngây người hồi lâu rồi sực tỉnh lại, cô vội nói với thư ký Lâm"
- Cô liên lạc với anh ta dùm tôi được không? Tôi có việc gấp muốn tìm anh ta.
Thư ký Lâm nói với vẻ khó xử:
- Cô Tần à, chuyện này...
- Cô không liên lạc được anh ta sao?
- Để tôi thử xem sao!
- Cảm ơn cô nhé!
Hai mắt Mộ Sở sáng rực lên tựa như nhìn thấy được hy vọng.
Sau đó thư ký Lâm đi qua một bên để gọi điện, còn Mộ Sở thì đứng yên ở trước cửa nhưng cô vẫn nhìn về phía thư ký Lâm cách đó không xa, chờ đợi trong lo lắng.
Tiếng của thư ký Lâm rất nhỏ, Mộ Sở có cảm giác có lẽ cô ấy đang nhỏ giọng nói chuyện, chắc sợ bị cô nghe thấy. Nhưng mà cô cũng không quan tâm tới chuyện này, cô chỉ để ý tới kết quả điện thoại mà thôi.
Một lát sau thì thư ký Lâm cúp máy.
Đoạn cô ấy bước lại gần Mộ Sở tỏ vẻ xin lỗi.
Thư ký Lâm chưa nói gì thì Mộ Sở cũng đoán được kết quả rồi.
- Thật ngại quá cô Tần, ngài ấy bảo khoảng thời gian này sẽ không về khách sạn.
- Vậy cô có biết anh ta đang ở đâu không?
Mộ Sở hỏi thư ký Lâm.
Thư ký Lâm lắc đầu đáp:
- Tôi thật sự không biết.
Thật ra thì Mộ Sở cũng đoán được đáp án này.
Ánh mắt cô tối đi.
Rõ ràng người đàn ông kia đang cố tình tránh né cô đây mà.
Vì sao chứ? Anh ta sợ cô bám riết không buông à?
Mộ Sở nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng việc bám riết không buông là chắc chắn rồi!
Mộ Sở nghĩ mội hồi, đoạn cô ném túi xuống đất rồi ngồi bệt xuống sàn.
Thư ký Lâm thấy vậy thì rất bất ngờ.
- Cô Tần...
- Tôi ngồi ở đây đợi anh ta về.
Tính tình Mộ Sở bướng như vậy đấy, mười con trâu cũng kéo không nổi.
- Nhưng sắp tới ngài ấy sẽ không về khách sạn nữa đâu.
- Không sao, tôi đợi anh ta về.
- Chuyện này...
Thư ký Lâm không biết nên làm sao mới đúng đây.
- Cô Tần à, hay là tôi mở cửa cho cô nhé. Tạm thời cô vào phòng mà đợi. Lỡ ngày nào đó ngài ấy về đây thì...
- Không cần đâu.
Mộ Sở từ chối.
- Đó là phòng của anh ta. Tôi không thể tự tiện vào đấy, tôi ngồi ở đây chờ anh ta!
- Cô làm thế... tôi thấy khó xử lắm...
- Thư ký Lâm cô cứ đi làm việc của cô đi, đừng lo cho tôi! Cô chỉ cần nói với anh ta rằng tôi sẽ luôn ngồi đây cho tới khi anh ta chịu gặp tôi mới thôi!
Tới đây thì thư ký Lâm đã hiểu rõ rồi.
Cô Tần đang dùng khổ nhục kế.
- Thôi được rồi, lát nữa tôi sẽ nói với ngài ấy.
- Cảm ơn cô.
...
Lúc điện thoại của Tiết Bình reo lên thì Lâu Tư Trầm đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, xem tài liệu quân sự giết thời gian.
Hắn đã nằm trong bệnh viện VVIP riêng của Lục Ngạn Diễm cả tháng trời rồi. Nếu không phải bệnh viêm phổi trở nặng thì sao hắn lại nằm đây lâu như thế?
- Thiếu gia, thư ký Lâm gọi điện tới.
Tiết Bình tới cạnh giường Lâu Tư Trầm báo cáo.
Lâu Tư Trầm nhíu mày lại nhưng cũng không nhìn anh ta, chỉ nói:
- Nghe đi!
Tiết Bình vội nghe điện thoại.
- Thư ký Tiết, bây giờ thiếu phu nhân đang ngồi trước cửa phòng. Tôi nói gì cô ấy cũng không chịu đi, còn bảo là muốn chờ thiếu gia về.
Thư ký Lâm báo cáo chi tiết tình hình của Mộ Sở cho Tiết Bình.
Tiết Bình liếc nhìn thiếu gia đang bình tĩnh ngồi xem tài liệu trong tay rồi báo lại cho hắn:
- Thiếu gia, hiện giờ thiếu phu nhân đang ngồi trước cửa phòng, nói sao cũng không chịu đi hết.
Lâu Tư Trầm nghe xong thì động tác giở tài liệu dừng lại.
Đoạn hắn nhướng mày lên hỏi:
- Cô ấy muốn làm gì vậy?
- Cô ấy chỉ muốn gặp ngài.
Lâu Tư Trầm mím môi lại.
Gương mặt điển trai kia vẫn không lộ chút cảm xúc, một lát sau hắn mới nói:
- Không cần để ý tới cô ấy!
- Nhưng mà...
- Cô ấy đợi mệt thì tự đi thôi!
Lâu Tư Trầm nói xong thì đóng tài liệu trong tay lại rồi ném sang một bên.
Giữa hàng chân mày luôn tỏ vẻ lạnh lùng nay lại có phần tức giận.
Tiết Bình không biết thiếu gia nhà anh đang nghĩ gì, cũng không biết tại sao hắn lại có vẻ tức giận nữa.
Nhưng anh ta biết hiện giờ chỉ có mỗi thiếu phu nhân mới ảnh hưởng tới tim của thiếu gia thôi.
...
Mộ Sở vẫn đang ngồi trước cửa phòng chờ Lâu Tư Trầm.
Lúc đói bụng thì cô tự lấy hai miếng bánh mì ra ăn, khát thì uống nước suối.
Chất lượng hình ảnh của camera rất tốt, hắn có thế thấy rất rõ bọt nước từ khóe môi của cô chạy dọc theo cần cổ trắng nõn xuống xương quai xanh quyến rũ...
Cô đang giơ tay lau vụn bánh mì bên mép môi mình.
Ánh mắt bỗng dưng nhìn thẳng về phía hắn.
Mộ Sở nhìn chằm chằm vào camera gắn trên tường ở phía đối diện, rồi hé miệng cắn bánh mì trong tay, chợt nói:
- Lâu Tư Trầm, anh biến thái tới mức theo dõi từng hành động của tôi thông qua camera luôn thế à?
- ...
Lâu Tư Trầm nghe xong thì sầm mặt xuống.
Tiết Bình đứng cạnh giường Lâu Tư Trầm không nhịn được mà phì cười.
Ngay sau đó có một chiếc gối nằm bị ném mạnh về phía anh ta.
- Lăn đi.
- ...
Tiết Bình lập tức im lặng.
Thiếu gia nhà họ bạo lực thật đấy, không biết sao thiếu phu nhân lại chịu được nữa!
Lâu Tư Trầm đen mặt đóng laptop lại rồi xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
- Tôi ra ngoài một chút!
Tiết Bình thấy thế thì càng hoảng hốt, anh ta vội bước tới ngăn cản.
- Thiếu gia ngài đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn!