Hoắc Thận nhìn thấy cô rời đi, cũng vội đứng dậy đuổi theo cô.
Chẳng biết Phù Tang làm sao nữa, hình như là đang dỗi, nên cứ đi ở phía trước y, đầu óc bức bối không lên tiếng, chân thì đạp không ngừng vào những viên đá nhỏ bên dưới.
Hoắc Thận nhìn ra cô không được vui, lẽ nào cô nhóc này bây giờ cuối cùng cũng đã nhớ ra nụ hôn ban nãy, nên mới đột nhiên giận dữ?
- Hoắc Thận!
Đột nhiên cô nhóc trước mặt y dừng bước, rồi bỗng quay người lại, gọi y.
Bước chân của Hoắc Thận cũng dừng lại theo.
Y cuối đầu, nhìn cô nhóc đang cách y không tới nửa mét.
- Cô nói đi.
Phù Tang cắn môi, suy nghĩ một hồi, rồi mới ngẩng cao đầu nói với y:
- Tôi hỏi anh! Anh... có phải chỉ cần có người gặp nguy hiểm, cho dù là ai, cho dù có nguy hiểm thế nào, anh cũng sẽ liều chết cứu người đó không?
Hoắc Thận hơi cau mày, có chút khó hiểu nhìn Phù Tang.
- Anh trả lời tôi đi chứ!
- Về lý mà nói là như vậy! Ít nhất là ngày nào tôi còn mặc quân phục thì ngày đó đương nhiên phải như vậy!
- ... Anh!
Phù Tang tức đến nỗi nói lắp bắp.
- Vậy... vậy lúc ở Bách Hội Môn, anh xả thân cứu tôi, cũng là vì lý do này phải không?
Không thế thì còn gì nữa?
Hoắc Thận nhướn nhướn mày, buồn cười liếc nhìn cô:
- Nếu không thì cô tưởng là vì cái gì?
- ...Được, được lắm!
Phù Tang nổi giận đùng đùng.
Uổng công cô lúc đó cảm động như thế! Còn ngây thơ tưởng rằng mình là người đặc biệt nhất, kết quả, thì ra cũng chỉ là một trong rất nhiều những cô gái mà thôi! Không, cũng không đơn giản chỉ là con gái, y vừa nói rồi, chỉ cần là người, y đều có thể xả thân để cứu!
Phù Tang quay ngoắt người đi, sải bước tiến về phía trước, không thèm để mắt đến y nữa.
Hoắc Thận cũng nhanh chân đuổi theo.
- Làm gì vậy chứ? Lại giận dỗi vô cớ? Này, tốt xấu gì tôi cũng vừa mới từ điện Diêm Vương trở về, giờ lại còn giận dỗi với tôi, không thích hợp lắm nhỉ?
- ...
Phù Tang không thèm để ý đến y, mà càng bước vội hơn.
- Giận thật à?
Hoắc Thận thấy cô không nói gì, lại sáp mặt gần hơn, hỏi cô.
Phù Tang vẫn không chịu nói gì, thậm chí cũng không thèm nhìn y một cái.
- Bởi vì cô không phải là người duy nhất tôi liều mạng để cứu?
- Hứ!
Phù Tang cuối cùng cũng lên tiếng, giận dữ nhìn y một cái.
- Anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình như thế, tôi mới không thèm so đo việc này! Thèm quan tâm anh cứu ai, đó là việc của anh, chẳng liên quan đến tôi! Tôi mới không thèm!
Phù Tang tuy là nói vậy, nhưng Hoắc Thận biết, cô nhóc này thật sự quan tâm đến.
Mãi cho đến lúc lên xe, Phù Tang vẫn xoay mặt sang hướng khác, xị mặt, không nói lời nào.
Hoắc Thận bật máy sửi ấm trong xe, lái xe thẳng về nhà của Phù Tang.
Y chốc chốc sẽ liếc nhìn sang Phù Tang đang ngồi ở ghế bên cạnh một cái, còn Phù Tang thì dường như phát giác được y đang nhìn mình nên càng xoay mặt xa hơn.
Cô nhóc này cũng thật là tính khí trẻ con quá đi!
Bàn tay nắm lấy vô lăng của Hoắc Thận bỗng dừng lại một chút, cuối cùng thì cũng đưa tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đùi của Phù Tang.
Phù Tang vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là cô có chút không ngờ đối với cử chỉ thân mật đột ngột này của y, hoặc có thể nói là “ thụ sủng nhược kinh”.
Khoảnh khắc mà bàn tay nhỏ bé của cô được y nắm lấy, Phù Tang cảm thấy trái tim cô dường như sắp bay ra ngoài vậy, nhưng vẫn may là cô đã kiềm chế được.
Bàn tay nhỏ bé của cô có chút ngọ nguậy trong bàn tay to lớn của y, không buông ra được mà ngược lại còn bị người đàn ông ở bên cạnh siết chặt hơn.
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn cô, mặt nghiêm túc nói:
- Tuy là lúc gặp nguy hiểm, tôi có lẽ sẽ đều đưa tay ra giúp đỡ, nhưng mà không phải ai tôi cũng sẵn sàng dành thời gian ra để dỗ dành cô ta, thậm chí còn hy sinh thời gian riêng tư của mình để dạy kèm cho cô ta!
- Xí!
Mặc dù Phù Tang làm ra vẻ không thèm quan tâm, nhưng chút giận dỗi trong lòng thật ra sớm đã bay biến hoàn toàn vì câu nói này của y.
Cũng có lẽ không chỉ đơn giản chỉ vì câu nói này của y, mà còn có...
Hành động nhỏ nắm lấy bàn tay cô của y.
Bàn tay Hoắc Thận rất nóng, cho dù là y vừa mới ngâm trong nước sông lạnh lẽo lên, nhưng lòng bàn tay y vẫn cứ nóng như lửa đốt, đang nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ một chốc lát mà đã khiến cho bàn tay của cô bỗng chốc cũng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trái tim nhạy cảm của cô cũng nóng lên, thậm chí hai gò má của cô cũng nóng như lửa đốt.
Phù Tang kéo cửa sổ xuống, định thổi một hơi khí lạnh, để trái tim đang loạn nhịp của cô có thể bình ổn trở lại, nhưng đột nhiên lại nhớ đến Hoắc Thận ở bên cạnh người vẫn đang ướt nhẹp, cô lại vội vàng đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu nói với y:
- Hay là, lát nữa anh ghé nhà tôi thay quần áo sạch trước đi nhé!
- Không cần! _ Hoắc Thận từ chối.
- Anh mặc đồ của ba tôi đi! Nếu không lát nữa chắc chắn sẽ bị cảm đó.
- Không cần đâu!
Hoắc Thận lại lần nữa từ chối ý tốt của Phù Tang.
- Lát nữa tôi về nhà thay là được rồi.
- Không được! Hai ngày nay trời vốn không nóng, nên phải nhanh chóng thay đồ ướt ra!
Phù Tang nói rồi, liền rút điện thoại ra gọi đi.
- Cô gọi điện thoại cho ai vậy?
Hoắc Thận vừa mới hỏi xong thì đầu bên kia đã có người bắt máy, Phù Tang gọi một tiếng “ Mẹ!” qua điện thoại.
- ...
Cô lại gọi cho mẹ của cô?!
- Mẹ giúp con chuẩn bị một bộ quần áo sạch của ba con, để cho Hoắc Thận mặc.
- Cho Hoắc Thận?
Lục Dung Nhan có chút ngờ vực.
- Có chuyện gì vậy?
- Lúc nãy Hoắc Thận trên đường đưa con về, thì gặp phải một cô gái nhảy sông tự sát, Hoắc Thận đã nhảy xuống nước cứu người nên bây giờ đang ướt nhẹp ngồi lái xe nè!
- Được! Cứu người là việc tốt, đáng được biểu dương! Chỉ cần bản thân không sao là được! Con dắt Hoắc Thận về đây, mẹ chuẩn bị quần áo cho.
- Vâng! Cảm ơn mẹ!
Phù Tang dập máy, thì nhìn thấy Hoắc Thận ở bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu.
Cũng may là lúc này đang dừng đèn đỏ.
- Sao lại nhìn tôi như vậy? _ Phù Tang hỏi.
- Cô không lo mẹ cô sẽ nghĩ nhiều sao?
- Nghĩ nhiều cái gì? _ Phù Tang chớp chớp mắt.
- Cô nghĩ sao?
- Nghĩ về quan hệ giữa hai chúng ta?
- ... Ừm. _ Hoắc Thận gật đầu.
Phù Tang mỉm cười, nói:
- Không sao cả! Dù sao thì bọn họ cũng không nghĩ quan hệ giữa chúng ta đơn thuần như thế nào, bà muốn nghĩ thế nào cứ để bà nghĩ đi! Cùng lắm là tôi nghe bà càm ràm vài câu. Có điều, nói thật thì mẹ tôi cũng khá là thích anh đó.
- Thích tôi?
Hoắc Thận ngược lại rất thích thú với câu nói này của cô.
- Đúng vậy! Chắc có lẽ là do thấy anh cũng được trai đó!
- Mắt nhìn người của mẹ cô tốt lắm.
- ... Anh đang khen mẹ tôi hay đang tự khen chính mình vậy?
- Đều khen.
Hoắc Thận vì câu nói vô ý này của Phù Tang mà tâm trạng càng trở nên thoải mái.
Không lâu sau thì xe cũng đã dừng lại trước căn biệt thự nhà họ Lục.
- Đi thôi! Cùng xuống xe!
Phù Tang sợ y không chịu đi xuống thay đồ, nên nhắc nhở thêm một câu.
Hoắc Thận do dự vài giây, cuối cùng cũng theo Phù Tang xuống xe.
- Về rồi à!
Vừa bước vào cửa, Lục Dung Nhan đã nhiệt tình ra đón, nhìn thấy Hoắc Thận cả người ướt nhẹp, bà lo lắng nói:
- Ây da! Ướt hết cả rồi! Nhanh nhanh nhanh, vào phòng thay đồ thay liền đi!
- Dì ơi, không sao đâu ạ.
Hoắc Thận cười đáp lại.
- Đã như thế rồi mà còn nói là không sao!
Lục Dung Nhan nói rồi liền đưa quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Hoắc Thận.
- Nào, vào phòng thay đồ thay quần áo ướt ra trước! Nếu không lát nữa chắc chắn sẽ bị cảm đó, thay xong thì ra uống bát canh gừng cho ấm bụng.
- Dì ơi, dì không cần phải khách sao vậy đâu ạ, con không sao cả, ở trong quân đội quanh năm, chút gió lạnh này thì có đáng gì.
- Là con khách sáo với ta mới đúng! Con dạy kèm cho Phù Tang nhà ta, ta cảm ơn còn không hết ấy chứ! Vì con mà thành tích học tập của con bé này đã tiến bộ không ít! Được rồi, không nói nữa, con nhanh đi thay quần áo đi.
- Dạ, cảm ơn dì! _ Hoắc Thận nói cảm ơn.
- Đi qua bên đó, rẻ phải là phòng thay đồ.
Lục Dung Nhan chỉ đường cho Hoắc Thận.
- Hay cứ để tôi dắt anh đi đi!
Phù Tang dẫn đường cho Hoắc Thận.
- Không cần!
Hoắc Thận từ chối.
- Tôi có thể tìm thấy được.
Y cúi đầu chào lễ phép với Lục Dung Nhan rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Lục Dung Nhan nhìn bóng lưng của Hoắc Thận, cảm thán nói:
- Đứa trẻ này quả thật rất được!
Lục Dung Nhan biết Hoắc Thận không để Phù Tang dẫn đường cho mình là để tránh bị nghi ngờ, xem ra, y cũng khá là chú ý đến việc giữ chừng mực giữa hai người.
- Mẹ! Mẹ cũng cảm thấy anh ta rất tốt nhỉ?
Lục Dung Nhan gật đầu:
- Cậu ta khá tốt! Nhưng mà, con quá nhỏ, nếu con muốn yêu đương với cậu ta thì không thể được!! Đừng nói là ba con, ngay cả mẹ cũng sẽ không cho phép con!
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy chứ, con cũng đâu có nói sẽ yêu đương với người ta...
- Ý của con thế nào, con nghĩ mẹ là của mẹ con mà còn không hiểu được sao? Mẹ nhìn rõ mồn một, rõ rành rành ra! Mẹ biết là con có ý với Tiểu Thận, nếu như không phải mẹ thấy cậu ta biết giữ chừng mực, thì mẹ chắc chắn cũng sẽ không cho phép hai đứa gần gũi với nhau đâu, và đương nhiên, có cậu ta bên cạnh thì việc học tập của con mẹ cũng yên tâm đôi chút, vậy nên, mẹ mới không cản trở hai đứa, nhưng con mà muốn gần thêm một bước, vậy mẹ cũng chỉ có thể ban cho hai đứa ba chữ “ không có cửa!”.
- Mẹ!!
- Được rồi, dừng lại! Con đừng có om xòm với mẹ! Nếu con mà làm ầm ĩ với mẹ, thì ngày mai mẹ sẽ không để con học với cậu ta nữa!
- ...Mẹ!
Phù Tang tức giận đến nỗi dậm chân dậm cẳng.
- Các người đúng là độc đoán mà! Không quản được cuộc sống của con, nên các người liền nhúng tay vào! Con lên lầu đây, không thèm để ý đến các người nữa.
Phù Tang nói xong thì quay người xách cặp chạy thẳng lên lầu.
- Cái con bé này thật là!
Lục Dung Nhan lắc đầu đầy bất lực.
- Ba mẹ hao tâm tổn sức như thế, mà con còn không hiểu!
Hoắc Thận thay đồ xong thì đi ra ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng của Phù Tang ở trong phòng khách nữa, còn lúc này, Lục Dung Nhan đã nhiệt tình mang ra một bát canh gừng nóng hổi:
- Tiểu Thận à, nhanh uống bát canh gừng này đi! Cái này là dì đặc biệt nấu cho con đó.
Hoắc Thận không thể từ chối, nên liền lịch sự đưa hai tay ra nhận lấy:
- Cảm ơn dì ạ.
- Không cần khách sáo, không cần khách sáo! Con ngồi đi!
Lục Dung Nhan ra hiệu cho Hoắc Thận ngồi xuống, rồi mình cũng ngồi xuống ghế sofa phía đối diện Hoắc Thận.
- Dì ơi, Phù Tang đâu ạ?
Hoặc Thận không nhịn được cuối cùng cũng hỏi một câu.
- Con bé ấy à, con nít thích giận dỗi, nên bỏ lên lầu rồi.