Cô nhìn quanh phòng một vòng, cảm thấy chỗ này rất xa lạ!
Đây là đâu? Sao cô lại ở đây thế nhỉ?
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu cô dần dần hợp lại với nhau.
Cô nhớ ra rồi! Sáng nay khi cô đang đi tới trường thì bỗng dưng có một chiếc xe công vụ màu đen lướt qua bắt cóc cô ngay chốn đông người. Lúc đó cô còn vật lộn với đám bắt cóc một trận, nhưng chẳng biết tại sao cô lại ngất đi. Chờ tới khi cô tỉnh lại thì cả người trần như nhộng, bị nhốt trong căn phòng thủy tinh biến thái này nữa. Kế đó...
Cô cũng nhớ lại những chuyện xảy ra sau đó rồi!!
Lục Phù Tang cô đứng chung với mấy cô gái khác thành một hàng. Bọn họ bị người khác ngắm tới ngắm lui, chọn lựa này nọ. Sau đó...
- ... Tiêu rồi!!
Lục Phù Tang cúi đầu nhìn áo ngủ xốc xếch trên người mình.
- Giờ thì tiêu thật rồi!
Cô run rẩy xốc chăn lên thì nhìn thấy vệt đỏ đỏ ở giữa hai chân mình và trên ga giường. Cô cúi đầu nhìn kỹ, đây chính là máu mà!!
Là máu của cô...
Máu xử nữ của cô đây mà!!
Lục Phù Tang tức tới mức suýt bật khóc thành tiếng.
Cô phải kiện tên khốn kia mới được!!
Kiện gã tội cưỡng hiếp một cô bé tuổi vị thành niên là cô đây!!
Lục Phù Tang đang thầm chửi rủa thì bên ngoài bỗng ồn ào, ầm ĩ.
- Tôi muốn vào trong đó!!
Là giọng của một cô gái.
Nghe có vẻ tức giận lắm.
- Xin lỗi cô năm, cậu ba đã...
“Chát”
Cô ta tát người kia một cái, ngắt lời anh ta.
- Lận Thần anh tưởng anh là ai hả? Chẳng qua anh chỉ là chó của Hoắc Thận thôi! Bây giờ lại dám chặn đường tôi à, gan chó cũng lớn quá nhỉ!
Cô gái kia chính là Lâm Tinh Dao, đứng thứ năm trong Bách Hội Môn.
Lâm Tinh Dao có thể đứng ở vị trí đó đều nhờ vào quyền thế của anh trai cô ta cả. Ai bảo anh trai cô ta là đại ca Bách Hội Môn kia chứ?
Lâm Tinh Dao nói xong, cô ta giơ đập cửa phòng ra.
Lục Phù Tang vừa mới tỉnh dậy thấy thế, giật nảy mình.
Cô vẫn đang đau buồn vì bị cướp mất trinh tiết thì trong phòng tự dưng lại lòi ra một người đàn bà vừa chanh chua, lại bạo lực.
Tuy cô ta hơi chanh chua, nhưng thật lòng mà nói thì trông cô ta rất xinh đẹp! Gương mặt vô cùng hấp dẫn, nếu cô ta muốn quyến rũ người đàn ông nào, chắc chẳng mấy ai có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta nhỉ?
- Là con nhỏ này à?
Lâm Tinh Dao hỏi Lận Thần đứng đằng sau.
Lúc mới trông thấy Phù Tang, Lâm Tinh Dao cảm thấy khó tin. Cô ta không ngờ được, một người không bao giờ tới gần nữ sách như cậu ba Hoắc lại phá lệ vì một con nhóc non choẹt!
Lận Thần đành phải gật đầu đáp:
- Vâng!
- Ồ!
Lâm Tinh Dao hừ khẩy tỏ vẻ khinh thường, đoạn cô ta lắc mông bước tới chỗ Lục Phù Tang đang đần mặt ra.
Sau đó cô ta bóp lấy cằm Phù Tang.
Móng tay Lâm Tinh Dao rất nhọn, còn làn da của Lục Phù Tang lại vô cùng trơn mịn. Cô ta chỉ bóp hơi mạnh một chút đã khiến má cô chảy máu.
- Con đĩ nhỏ, mới tí tuổi mà cũng giỏi quá nhỉ!!
- Đĩ nhỏ?
Nhưng Lục Phù Tang lại chẳng sợ cô ta.
Dù sao bây giờ trinh tiết của cô cũng chẳng còn nữa, vậy thì sợ gì nữa chứ? Cùng lắm là chết mà thôi! Còn hơn để mặc người khác sỉ nhục mình!
Cô ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Tinh Dao rồi nói:
- Thế còn cô thì sao hả? Đĩ già à?
Một chữ “già” chọt trúng chỗ đau của Lâm Tinh Dao, nét mặt cô ta càng hung ác hơn.
- Con nhóc thối tha này!
Lâm Tinh Dao vung tay lên toan tát vào mặt Lục Phù Tang.
Nhưng Phù Tang nhanh nhẹn túm lấy cổ tay Lâm Tinh Dao, kế đó nhân lúc cô ta vẫn chưa phản ứng lại thì giơ chân, đạp một cú thật mạnh vào ngực cô ta khiến cô ta bay xa cả mét.
Tiêu rồi!
Lận Thần đỡ trán, trong lòng thầm khóc.
Nhìn thấy Lâm Tinh Dao nhăn nhó mặt mày, ngã chổng vó dưới đất một cách thảm hại thì Lận Thần biết, e rằng cô bé này sắp chết tới nơi rồi.
Trước giờ Lâm Tinh Dao luôn cao cao tại thương, nào bị người ta sỉ nhục thế này bao giờ?
Lận Thần vội vàng xoay người bước ra ngoài, gọi điện cho cậu ba Hoắc.
Rõ ràng chính Lục Phù Tang cũng không ngờ được mình lại có thể đạp người ta bay xa như thế. Có lẽ lúc đó cô quá tức giận vì bị cướp mất trinh tiết nên trút giận lên người cô ta chăng. Lục Phù Tang nhìn thấy Lâm Tinh Dao giận tới run người, cô bèn cười khan rồi nói:
- ... Tôi cũng không biết mình lại mạnh chân như thế đâu...
Bỗng dưng cô cảm giác bản thân có khiếu học võ dễ sợ.
Sớm biết thế, lúc trước cô đã theo ba Lục Ngạn Diễm học võ rồi!
- Người đâu!!
Lâm Tinh Dao đứng dậy, thét lên một tiếng đầy tức giận, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
Có khi nào Lâm Tinh Dao bị thế này đâu chứ? Thế mà cô ta lại bị người ta đá một cú ngã lăn ra đất! Gan chó của con nhỏ kia cũng lớn thật!!
Nghe thấy tiếng hét của Lâm Tinh Dao, bỗng có sáu người đàn ông vạm vỡ xông vào phòng.
- Cô năm!
- Hiếp nó cho tao! Chỉ cần bọn bây chơi chết nó thì tao sẽ thưởng cho! Để tao xem cậu ba có nổi giận với tao vì con điếm này không!!
Mọe!! Không phải chứ? Chơi ác thế à?
Trong lòng Lục Phù Tang run rẩy trước lời nói của Lâm Tinh Dao, lại nghĩ tới những chuyện biến thái bản thân đã trải qua ở đây, cô cảm thấy Lâm Tinh Dao không giống như đang nói đùa.
Cô ngây người chừng một giây, sau đó cô lập tức ném chăn, co cẳng chạy trốn.
Dường như sáu gã kia lại không ngờ phản ứng của Lục Phù Tang nhanh như thế, lại chạy nhanh như thỏ, thoắt cái cô đã chạy tới cửa.
- Hôm nay nó mà thoát được thì tao sẽ giết hết chúng bây!!
Lâm Tinh Dao gào lên đầy tức tối.
Nhất là sau khi nhìn thấy vết máu ở giữa hai chân Phù Tang, Lâm Tinh Dao càng hận không thể chặt cô thành tám khúc.
Sáu gã kia nghe thấy thế thì lập tức đuổi theo. Ngay lúc Lục Phù Tang sắp chạy ra khỏi phòng, bỗng có một bàn tay túm lấy cô từ đằng sau rồi ném cô vào tường. Gáy đập mạnh vào tướng khiến cô choáng váng, cô như nghe thấy tiếng não run lên trong đầu.
Chết tiệt!! Muốn chấn thương sọ não luôn rổi!
Đám người cặn bã này, ai cũng thô bạo hết!
Lúc này cô bỗng nhớ tới gã đàn ông xấu xa đã cướp đi trinh tiết của cô.
Tuy người nọ rất xấu xa nhưng ít ra cũng dịu dàng hơn đám khốn khiếp kia nhiều, chẳng làm cô đau chút nào không phải à? Hơn nữa y lại đẹp trai hơn lũ này gấp mấy lần nữa...!
Lục Phù Tang nghĩ ngợi lung tung, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Lúc cô đang chống tay muốn đứng dậy, chợt cô cảm thấy trước ngực lành lạnh. Thì ra áo ngủ đã bị người ta xé làm hai mảnh, vứt xuống đất rồi.
Má nó!! Bây giờ cô lại trở thành một món đồ chơi khỏa thân để người khác ngắm nghía!!
- Cặn bã!!
Chợt cô thét chói tai như điên, liều mạng giãy giụa dưới thân gã đàn ông kia.
Mặc dù Lục Phù Tang biết rõ, làm vậy cũng chẳng có ích gì.
Nhưng cô không cam lòng!! Cô không cam lòng bị đám khốn khiếp này làm nhục như thế!
- Cặn bã ư? Vậy để ông đây cho cưng nếm thử mùi vị của đám cặn bã này nhé!!
Gã đàn ông kia vừa cười khẩy vừa cởi dây nịt ra. Trông thấy gã sắp nhét thứ đó vào trong, Phù Tang hận tới run cả người. Ngay lúc cô tính cắn lưỡi tự sát cho xong chuyện thì bỗng nghe thấy một giọng nói đầy cung kính.
- Cậu ba!!
Gã đàn ông đang nằm sấp trên người Lục Phù Tang nghe thấy thế bỗng cứng đờ ra, gã chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị đẩy vào.
Sau đó, một người mặc đồ đen xuất hiện, trên người tản ra khí thế lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi mà bước vào phòng.
Lâm Tinh Dao nháy mắt biến sắc.
- Cút!!
Lận Thần vội bước lên phía trước, đạp bay gã đàn ông trên người Lục Phù Tang rồi nói tiếp:
- Mày cũng gan quá nhỉ, ngay cả đàn bà của cậu ba mà cũng dám đụng vào. Tao thấy chắc mày chán sống rồi nhỉ!
Ngay lúc đó, Phù Tang biết mình đã được cứu rồi.
Cô vội vàng nhặt áo ngủ dưới đất lên, quấn quanh người.
Còn Hoắc Thận thì đứng trong vòng người, im lặng nhìn đám người trong phòng.
Tuy y chẳng nói lời nhưng cũng đủ khiến đám người trong phòng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Ngay cả ả Lâm Tinh Dao mới nãy còn ngang ngược phách lối như thế, giờ cũng im thin thít.
Hoắc Thận lại nhìn sang Lục Phù Tang nhếch nhác ngồi dưới đất.
Thấy y nhìn mình chằm chằm như thế, sự kiêu ngạo trong lòng cô bỗng trỗi dậy. Cô hất mặt sang một bên với vẻ mất tự nhiên.
Hoắc Thận lạnh lùng cởi áo khoác ra, Lận Thần đứng đằng sau bước lên toan cầm lấy theo thói quen nhưng lại bị y phất tay chặn lại. Đoạn y ra lệnh với Lục Phù Tang:
- Lại đây!
Giọng nói của y không nóng không lạnh.
Chẳng ai có thể nghe ra được tâm trạng của cậu ba Hoắc y.
- Anh ba...
Rốt cuộc Lâm Tinh Dao tỏ vẻ không vui mà nói:
- Con điếm này nó...
- Lại đây!
Nhưng cô ta vẫn chưa nói hết câu thì bị Hoắc Thận ngắt lời.
Y lặp lại mệnh lệnh với Phù Tang.
Rõ ràng y đang mất kiên nhẫn.
Nét mặt càng lạnh lẽo hơn trước.
Tuy trong lòng Lục Phù Tang rất hận người đàn ông đã cướp mất trinh tiết của cô, nhưng lúc này cô biết rõ thiệt hơn cho nên bèn quay đầu lại.
- Ba giây! Ba...
- ...
Chạy tới đó cũng hơn ba giây đấy nhá!!