Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng, cả hai cùng vào siêu thị.

Cố Cẩn Ngôn đứng trước quầy hàng nghiêm túc chọn áo mưa, Diên Vĩ thì ngại lắm. Cô đẩy xe đẩy, nghiêng đầu một bên như đang nhìn thứ khác, chỉ có khóe mắt thi thoảng lại liếc trộm anh.

Có lẽ đúng là anh trải trăm trận rồi, cho nên lúc chọn đồ không ngại ngùng như cô, vẻ mặt nhìn sao cũng thấy bình tĩnh.

Diên Vĩ phục anh sát đất luôn! Chọn cái thứ này chẳng phải là tiện tay rút đại một hộp từ kệ hàng bỏ vào giỏ là xong à? Sao anh còn chọn lựa cẩn thận như thế chứ? Định mua của báu gì chắc? Ngày thường anh mua đồ có thấy tỉ mỉ thế đâu?

- Đuôi Nhỏ!

Cố Cẩn Ngôn cầm áo mưa, ngẩng đầu gọi một tiếng.

- ...

Diên Vĩ giả vờ không quen anh luôn.

Cô vội vàng cúi đầu, hai má đỏ bừng, tay liên tục lật xem dầu gội ở quầy bên cạnh, trông đã biết là chột dạ.

- Diên Vĩ!

Cố Cẩn Ngôn vòng ra trước mặt cô từ lúc nào, đặt hết dầu gội trong tay cô lên giá rồi xòe mấy hộp áo mưa nhãn hiệu khác nhau cho cô xem:

- Em thích mùi vị nào?

WHAT?! Còn chia mùi vị khác nhau nữa à? Sao còn có mùi vị nữa? Cái này có ăn được đâu!!!

- Có vị vải, vị chanh, tôi nhớ em thích uống nước chanh, đúng không? Hay mình lấy vị chanh nhé?

- ... Sao... sao cái này còn chia vị ra làm gì? Em không ghét gì cả, mà cũng có ăn đâu, anh lấy tùy tiện loại nào chẳng được?

Diên Vĩ đỏ bừng mặt, đầu lưỡi như thắt lại, mãi chẳng nói được hẳn hoi.

Cô cứ thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình ấy!

Thế nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên như không:

- Vậy lấy vị chanh mà em thích nhất đi. Vạn nhất ăn thật thì sao?

Dường như Cố Cẩn Ngôn nhìn ra tâm tư của Diên Vĩ, anh cười mờ ám, rồi áp sát tai cô mà nói:

- Không ăn được, nhưng có thể liếm...

Diên Vĩ vốn đã đỏ mặt rồi, bây giờ nghe anh nói thì càng đỏ tệ, như thể sắp nhỏ cả máu ra luôn vậy:

- Vô sỉ! Hạ lưu!

Ai muốn liếm?! Không biết xấu hổ! Mất nết đến thế là cùng!

- Trừ vị ra thì còn cái khác phải chú ý nữa.

Cố Cẩn Ngôn lại nói khe khẽ:

- Có loại siêu mỏng, có loại có cả điểm gồ lên này, em thích loại nào hơn?

- ...

Sao cái thứ này lắm chuyện thế?!

- Em... em thế nào cũng được hết...

- Vậy được rồi, mua mỗi loại một hộp, mỗi vị một hộp luôn! Dù sao chuẩn bị trước để sau dùng cũng không thừa.

- ....

Thế nên giờ anh mua sỉ đấy à?

Diên Vĩ đẩy xe chạy nhanh khỏi khu vực nguy hiểm.

Mua xong thứ quan trọng nhất, Cố Cẩn Ngôn lại đưa Diên Vĩ đi dạo quanh khu đồ dùng sinh hoạt một vòng.

Thực ra anh rất ít khi đi siêu thị, đồ dùng sinh hoạt bình thường có cần anh phải mua đâu, chị Lý đã lo liệu ổn thỏa cả rồi. Đây là lần đầu anh đi dạo chợ như thế này đấy.

- Bàn chải, khăn mặt, phải mua cho em hết!

Cố Cẩn Ngôn nói:

- Em thích loại nào thì tự chọn đi.

- Vâng!

Diên Vĩ cười hì hì đi chọn khăn và bàn chải.

Thế này có phải là cô sắp được vào ở nhà anh rồi không?

Chỉ nghĩ thôi đã vui rồi!

...

Hai người ở trong biệt thự sống những ngày tháng sung sướng mĩ mãn hết chỗ nói.

Di động tắt máy, chuông cửa tắt nguồn, trừ khi đi siêu thị mua đồ cần dùng thì cả hai đều làm ổ trong nhà.

Cứ thế qua ba ngày, không ai quấy rầy thế giới hai người của họ.

Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn làm thì làm, muốn phập thì phập...

Không có hạn chế thời gian, không bị giới hạn địa điểm, khoái cảm vô hạn khiến cho họ đều không nỡ bước ra khỏi ngôi biệt thự này.

Nhưng cứ thế mãi thì không được.

Anh còn việc phải làm, cô còn trường phải đến, đương nhiên còn phải đi nói chuyện với phụ huynh nữa.

Lúc này Diên Vĩ mới nhớ đến chuyện của bà nội Trần Sở Mặc. Mở điện thoại ra thấy tin anh gửi tới, cô bỗng thấy áy náy không thôi.

Bà nội Trần còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, nghe giọng điệu của Trần Sở Mặc thì có vẻ hơi trách cứ cô vì chẳng nói chẳng rằng đã chạy khỏi lễ cưới rồi.

Diên Vĩ biết mình đuối lý, dù là ai gặp chuyện này cũng sẽ bực mình cả thôi.

Diên Vĩ gãi gãi đầu, phiền muộn quá.

- Đang rầu rĩ gì đấy?

Cố Cẩn Ngôn ngồi xuống cạnh cô:

- Có muốn nói tôi nghe không?

- Còn rầu gì nữa? Chuyện của Sở Mặc đó...

Diên Vĩ đưa tin nhắn cho Cố Cẩn Ngôn xem.

Cố Cẩn Ngôn nhận xong thì xóa hết đi:

- Không sao đâu, giao cho tôi là được.

- Anh à... có được không?

Diên Vĩ hơi chần chừ.

- Sao mà không được?

Cố Cẩn Ngôn xoa đầu cô:

- Nếu không muốn dây dưa quá nhiều với cậu ta thì ngoan ngoãn cắt đứt quan hệ đi! Em đừng quên có cô nàng nào đó đã đồng ý làm vợ tôi rồi đấy nhé!

- ... Em không quên đâu, em còn sợ ai kia không chịu cưới em kìa!

Cố Cẩn Ngôn xoa đầu cô:

- Không quên thì tốt! Đi thôi, chúng ta phải ra ngoài rồi.

- Đi đâu thế?

- Về nhà!

- ....

Cứ nói đến về nhà là Diên Vĩ bắt đầu thấy sờ sợ:

- Cố Cẩn Ngôn, anh nói mẹ em có thể treo em lên quất roi không?

- Không đâu.

- Sao anh biết là không chứ?

- Tôi sẽ tháo dây thừng xuống cho em.

- Anh...

Diên Vĩ cạn lời:

- Anh không ăn đánh thay em à?

- Có!

Cố Cẩn Ngôn cười nói:

- Có tôi ở đó thì nhất định không đến lượt em bị đánh đâu. Hứa đấy.

- Thế còn nghe được.

Bấy giờ Diên Vĩ mới đi cùng Cố Cẩn Ngôn về nhà mình.

Dọc đường đi cô cứ thấp thỏm bất an, không biết tí nữa ba mẹ sẽ tra hỏi gì hai người bọn họ đây.

...

Trong nhà họ Lâu, Lâu Tư Trầm và Mộ Sở ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm trọng, cả Lâu Trọng Bách, Vương Khởi Lệ, Tô Thành Lý và Trần Ngọc cũng ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách.

Không một ai nói gì, tất cả đều lườm Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ vừa xuất hiện trở lại đến cháy mắt.

Nhật Lâm thấy tình hình không ổn, bèn kéo em gái về phòng làm bài tập.

Nhất thời, không khí trong phòng khách căng thẳng tới lạ kì, lặng phắc đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nuốt nước miếng nho nhỏ của Diên Vĩ.

Diên Vĩ sợ lắm, đặc biệt là khi người lớn trong nhà bày trận như thẩm vấn phạm nhân thì cô lại càng sợ hơn, thân thể nho nhỏ cứ náu sau lưng Cố Cẩn Ngôn mãi.

- Ngồi đi.

Người lên tiếng đầu tiên là Lâu Trọng Bách.

Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm mím môi không nói không rằng, sắc mặt cũng chẳng hề dịu đi chút nào.

Cố Cẩn Ngôn không ngồi xuống mà chỉ nắm chặt tay Diên Vĩ bên cạnh mình. Anh nói với những người trong đại sảnh, giọng điệu chân thành, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt:

- Thưa chú, thưa dì, Mộ Sở, Tư Trầm, tôi hi vọng mọi người có thể giao Diên Vĩ cho tôi! Tôi cam đoan với mọi người, Cố Cẩn Ngôn này còn sống ngày nào thì sẽ chăm sóc chu đáo cho Diên Vĩ ngày ấy, không để cho cô ấy phải chịu mảy may ấm ức!

Người lớn trong nhà nhìn nhau, Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm trao đổi âm thầm qua ánh mắt.

Diên Vĩ thấy thế, bèn vội vàng nắm chặt tay Cố Cẩn Ngôn rồi học theo anh mà nói với ông bà và ba mẹ:

- Ba ơi, mẹ ơi, ông bà nữa, mọi người yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ sống thật tốt mà!

Lâu Tư Trầm mím môi không nói không rằng, sắc mặt vẫn sa sầm, làm cho Diên Vĩ không đoán ra ba mình đang nghĩ gì.

Diên Vĩ thấy không dễ qua ải ba mình, bè quay sang làm nũng với Tần Mộ Sở:

- Mẹ ơi...

- Đừng gọi mẹ!

Sắc mặt của Tần Mộ Sở cũng rất khó coi.

Diên Vĩ nghẹn họng, bèn chu miệng quay sang cầu cứu ông bà:

- Ông ơi, bà ơi...

Các vị làm ông làm bà xua tay rối rít:

- Ông bà không quyết định được đâu!

- Mộ Sở.

Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Mộ Sở ở phía đối diện.

Mộ Sở chẳng còn cách nào, đành phải hỏi:

- Hai người định kết hôn à?

- Vâng vâng vâng!

Diên Vĩ gật đầu như giã tỏi.

Mộ Sở lại chỉ nhìn Cố Cẩn Ngôn, như thể không nghe thấy lời con gái nói.

Cố Cẩn Ngôn xoa đầu Diên Vĩ rồi cười nói:

- Thực ra đã sớm muốn cầu hôn cô bé này, ai ngờ em ấy lại đồng ý kết hôn với Trần Sở Mặc nhanh như thế...

- Đó là vì em...

- Vì con làm bừa!

Diên Vĩ chưa nói xong đã bị Tần Mộ Sở ngắt lời. Cô nổi giận đùng đùng lườm còn gái:

- Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà còn làm xằng làm bậy. Trong mắt con, cuộc hôn nhân đó chẳng khác gì một trò đùa! Hai người đều vô trách nhiệm, bảo làm sao mà người lớn đồng ý cho cả hai ở bên nhau được?!

- Mẹ ơi, con và chú Cố hiểu lầm nhau thôi! Năm đó chẳng phải ba mẹ cũng tan hợp hợp tan biết bao nhiêu lần đó sao? Cuối cùng hai người cũng về một nhà rồi còn gì? Con và chú Cố cũng như hai người vậy, chúng con thực lòng yêu nhau mà!

Diên Vĩ nói rồi ôm chặt lấy cánh tay của Cố Cẩn Ngôn, cứ như sợ có ai chia rẽ hai người vậy.

- Con bé này! Chẳng có tí e thẹn nào hết!

Mộ Sở tức nổ phổi.

Diên Vĩ lại trêu cô:

- Con gái e thẹn làm gì? E thẹn có mài ra mà ăn được đâu? Ba mẹ à, con coi như ba mẹ đồng ý rồi nhé!

Nét cười trên mặt cô gái trẻ còn rạng rỡ động lòng người hơn hoa hải đường trong phòng ấm đang bừng nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK