“……”
Lục Dung Nhan tức giận cúp máy. Cô đá bùn đất bên đường: “Hứ, mất công người ta sánh sớm tới càu bùa bình an cho anh, đúng rồi, tôi chính là đại ngốc tử!! Thiên hạ đệ nhất đại ngốc tử!”
Cô nhìn thấy đầu gối mình đã bị trầy, ngay đầu gối quần cô bị cào rách... cô sẽ phải thừa nhận mình vừa đi vừa quỳ lạy để lên núi sao?!
Người ta nói, làm như vậy mới có thành ý, tâm nguyện cũng dễ dàng được thực hiện.
Lục Dung Nhan thở ra một hơi, lúc này mới cảm giác được đầu gối đau đớn, bất quá còn may, cô đã xin được bùa bình an.
Cúi đầu, nhìn lá bùa trong tay cô mới thấy vững dạ.
Thôi thôi, hắn là người bệnh thì so đo gì chứ.
Lục Dung Nhan nghe Lục Ngạn Diễm nói, nên đứng bên ngoài chùa kiên nhẫn chờ hắn.
Ba giờ sáng, trời lạnh buốt! Gió lạnh từng cơn thổi qua khiến cô theo bản năng quấn chặt áo khoác, trong đầu cô chỉ nghĩ về tình trạng cơ thể hắn. Không biết có được không?!
Còn sốt hay không? Dạ dày còn đau hay không a? Nếu còn đau, hắn có thể leo núi sao?
Lục Dung Nhan muốn xuống núi chờ hắn, nhưng lúc này, đầu gối cô đã ẩn ẩn bắt đầu đau, chỉ sợ còn chưa tới chân núi cô đã chịu không nổi nữa.
Bất quá trọng điểm là, cô một mình xuống núi, có chút sợ.
Lúc lên núi trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc xin bùa bình an cho Lục Ngạn Diễm nên chẳng sợ gì, giờ bùa đã xin được, trong lòng mới nhớ ra.. có chút sợ hãi dâng lên!
Thôi! Cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ ở đây!
——Một giờ sau ——
Lục Dung Nhan đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên tảng đá thì nghe giọng lạnh lùng vọng tới từ trên đỉnh đầu, “Lục Dung Nhan, em cuồng tự ngược à? Trong nhà có giường không ngủ, tự dưng chạy lên núi ngủ gà ngủ gật?”
Ngay lập tức, một chiếc áo khoác dày và dài phủ lên người cô.
Cô lập tức từ trong mê man bừng tỉnh.
Ngửa đầu, dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đàn oing như từ trên trời giáng xuống trước mặt.
Là Lục Ngạn Diễm.
Cô cười, “…… anh tới rồi”
Đầu bé bù xù nhào tới hắn, đôi tay theo bản năng ôm chặt lấy eo hắn, tham lam xoa xoa:
“Ôm ôm cục cưng...”
“……” Lục Ngạn Diễm sắc mặt hơi hơi đổi, chân mày cũng cau chặt
... người này hiện tại rốt cuộc là đang làm cái gì?
Cô vậy mà... dụi mặt vào... mình? Cô rốt cuộc có biết hay không, động tác này...phi thường câu dẫn người ta phạm tội?!
Dường như chỉ trong vòng 1s, lục ngạn diễm đã có phản ứng chân thật nhất của mỗi một người đàn ông. Máu trong người đổ dồn bề vùng bụng dưới!
“Lục Dung Nhan……”
Hắn hô một tiếng, giọng đã có chút đê mê khàn khàn.
“Ưmmmm...” cô ngái ngủ.
Lục Ngạn Diễm khẽ hít vào một hơi,dùng tay đẩy đầu cô không an phận, “Đừng có dụi nữa!”
“……” Lục Dung Nhan dường như không nghe được, cứ thế vùi đầu dụi vào hắn, thoả mãn ngủ.
“Không nghe sao?” Lục Ngạn Diễm nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, một tay giữ đầu, một tay nâng đầu cô lên.
Hắn cúi đầu, nhìn cô đang ngửa đầu, nuốt nước bọt hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?!”
“…ngừoi ta buồn ngủ muốn chết.” Lục Dung Nhan đôi mắt không mở ra được.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô như vậy, vô cùng bất đắc dĩ, kỳ thật là đau lòng cùng cảm động, nhưng, hắn không muốn thừa nhận.
Lục Dung Nhan lục tung túi áo, tìm được lá bùa thì đưa tới trước mặt: “Cầm!”
“Cái gì?”
“Đưa tay anh đây!”
Lục Ngạn Diễm xoè bàn tay.
“Hai tay! Thành kính một chút.”
“……”
Lục Ngạn Diễm vốn định cự tuyệt, nhưng tưởng tượng đến nha đầu này tốn nhiều công phu như vậy chỉ vì muốn cầu cho hắn lá bùa bình an, hắn làm sao nhẫn tâm cự tuyệt? Đành phải nghe lời cô.
Lục Dung Nhan thấy hắn nghe lời xòe hai tay, mới đem bùa đặt vào tay hắn.
Lá bùa được đặt trong một chiếc túi thơm nhỏ, cô thận trọng nói:
“ao tăng nói, đem túi thơm bên mình có thể bảo hộ anh một đời bình an!”
Một đời bình an? Vậy mà đám cao tang cũng dám nói.
Nếu một lá bùa có thể bảo đảm một đời bình an, vậy người ta cần bác sĩ làm cái gì? Ai muốn sinh bệnh, cứ tơi chùa miếu kính thượng một nén nhang không phải là xong sao?
“Nghe được không? Phải mang theo người đó.”
Lục Dung Nhan thấy hắn không hé răng, lại lặp lại nhắc nhở một lần.
“Nghe rồi.”
“Anh đừng có mà ghét bỏ nó quê mùa, sẽ không chịu mang theo đâu đó!?”
Xác thật còn rất nhà quê!
Túi thơm màu đỏ, mặt trên còn thêu chữ ‘ phúc 福’ y như mấy thứ bán ở chợ đêm đã bị ‘thất truyền’ nhiều năm.
“Đừng nha! Không thì phí công em lắm!” Nghĩ tới Lục Ngạn Diễm khả năng căn sẽ không đeo, cô chợt thấy ủy khuất, “em nên nghĩ tới sớm hơn...”
Lục Ngạn Diễm đem túi thơm cho vào túi quần túi, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ thấy cô phùng má, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Lục Dung Nhan, uổng cho em học y bao năm, không sợ làm sư phụ em thất vọng à? Sinh bệnh còn cầu bùa bình an, giữa đêm nữa chứ… em nói coi rốt cuộc em nghĩ như thế nào?”
“Phi phi phi!! Phật tổ đừng chấp!!”
Lục Dung Nhan từ trước không tin, nhưng hiện nay bình an phù đã cầu tới tay, cô đương nhiên tin, vội thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, mặt hướng về chùa thành tâm khấn: “Phật tổ, cầu ngài đại nhân có đại lượng, trăm triệu đừng so đo với phàm nhân này…”
Lục Ngạn Diễm: “……”
Lục Ngạn Diễm ngồi xổm xuống trước mặt Lục Dung Nhan, mà Lục Dung Nhan lúc này còn đang lải nhải nỉ non cái gì, dáng vẻ nghiêm túc dáng vóc tiều tụy, thế nhưng làm Lục Ngạn Diễm cảm thấy có vài phần khả ái.
Môi mỏng không tự giác cong lên.
Lúc Lục Dung Nhan mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là nụ cười khẽ của Lục Ngạn Diễm.
Trong ấn tượng, hắn rất ít khi cười với cô.
Thế cho nên, bỗng nhiên nhìn thấy hắn cười nhạt, lúm đồng tiền khẽ hiện khiến Lục Dung Nhan cảm giác phảng phất mười dặm đào hoa nở rộ…
“Anh…… Cười cái gì?” Mặt cô ửng đỏ.
“Cười em buồn cười.”
“……” Lục Dung Nhan ra vẻ ảo não trừng mắt nhìn hắn.
“Túi thơm tôi sẽ luôn mang trên người.” Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên bảo đảm.
“Thật sự sao?” Lục Dung Nhan cuối cùng tươi cười.
“Thật sự! Bằng không sẽ làm thất vọng một mảnh ngốc tâm của em rồi!”
“…… anh nói cái gì?”
“Một mảnh hảo tâm!”
“……” hừ cũng không tệ lắm!
“Em, chân sao lại thế này?”
Lục Ngạn Diễm lúc này mới chú ý tới vết thương trên đầu gối Lục Dung Nhan, mày kiếm lập tức nhíu lại, “làm sao lại thành như vậy?”
“Ách……” Lục Dung Nhan nói không nên lời nguyên nhân, tay nắm chặt chỗ quần rách, không ngừng kéo, ý đồ dùng vải che đi miệng vết thương, “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi mà, không có vấn đề gì lớn.”
“Em ngã sao?”
Đã như vậy rồi còn dám nói không có việc gì?
“A…… ừ! Té một cái, đã thành như vậy! Anh biết đó, trời tối, nhìn không rõ lắm, cho nên……”
“Nói thật!”
Lục Dung Nhan nói dối còn chưa kịp xong, đã bị Lục Ngạn Diễm vạch trần.
Nếu thật là ngã thành như vậy, nha đầu này khẳng định không phải thái độ này.
“A? Không…… Không phải nói là té bị thương sao?”
“Tôi muốn nghe nói thật!”
Lục Ngạn Diễm nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hắn cau mày, “Lục Dung Nhan, em đừng nói cho anh, em là từ chân núi quỳ đi lên!!”
Hắn nhớ rõ ngày xưa, có một lần nhân dịp Tết theo mẹ tới dâng hương, liền thấy rất nhiều Phật tử cầm theo lễ vật, quỳ lạy lên núi. Lúc ấy hắn hoàn toàn vô pháp lý giải các tâm lý bọn họ, bởi vì hắn chưa bao giờ tin gì khác ngoài khoa học, lại không nghĩ tới hôm nay Lục Dung Nhan thế nhưng……
Thế nhưng cũng sẽ ngu như vậy!!
“…… em... em đương nhiên không phải, em sao có thể ngốc thế? Đúng không? Ha ha.”
Lục Dung Nhan chột dạ, ánh mắt vẫn luôn mơ hồ, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm vừa buồn cười vừa tức giận, muốn mắng cô vài câu, chính là, đối mặt với cô đang ngây ngốc, lại sao có thể mắng thành lời?
Hắn thở dài, nhìn mắt đầu gối cô trầy xước cơ hồ không dám tưởng tượng, nha đầu này rốt cuộc là dựa vào nghị lực như thế nào mới có thể một đường nhịn đau quỳ lạy đi lên.
“Anh chưa bao giờ biết hoá ra em ngốc như vậy…… Đau không?”
“…… Không đau.” Lục Dung Nhan lắc đầu, không chịu nói thật.
“Ra nông nỗi này rồi, còn ở trước mặt anh cậy mạnh! Đi lên.”
Lục Ngạn Diễm nói rồi xoay người, để lại bờ vai rộng.
Lục Dung Nhan kinh ngạc, “Làm gì?”
“Bò leen.”
“A? Anh cõng em xuống?”
“Bằng không thì sao?”
“…… Không cần đây! Kỳ thật em có thể miễn cưỡng đi.”
Cô nói, nhưng lại... thuận thế bò lên tấm lưnh vững chãi của hắn.
Mới vừa bò lên, bỗng nhiên nhớ ra, “Anh cõng em sao? Anh còn sốt mà. thôi đi, không cần anh cõng, lỡ anh có sao em lại phải chăm!”
Lục Dung Nhan nói, liền lùi lại nhưng Lục Ngạn Diễm làm sao lại cho cô cơ hội này, đôi tay vòng đến phía sau, túm lây hai chân cô, không cho cô vùng ra.
“Dù anh có sinh bệnh cũng không yếu đuối mong manh như em tưởng đâu!”