Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng độc thảo hoa giải độc ngũ vị, đã giành được thành công ban đầu.

Lâu Tư Trầm sau khi uống thuốc của ông lão xong, cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, thậm chí đôi chân thường ngày bất lực, cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa to lớn, trước đây hắn chống gậy, nhiếu nhất chỉ đứng được một lúc, nhưng hiện tại, chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể chống gậy đi trên thảm cỏ từ trước ra sau, từ ngoài vào trong dù đi hết một ngày cũng không thấy mệt nữa.

Sau khi chân đi lại thuận tiện hơn, hắn bắt đầu trở nên bám người.

Mộ Sở đi ra vườn hái rau, Lâu Tư Trầm cũng đi theo.

Mộ Sở tay cầm lẵng rau, xoay đầu dặn dò hắn:

  • Anh đừng theo em đến đây nữa, anh cứ ngồi yên nghỉ ngơi nhé! Chân anh vừa khỏi một chút, đừng đi lung tung!
  • Bây giờ chân tôi có sức lực rồi.
Có thể nghe ra, tâm trạng Lâu Tư Trầm đặc biệt tốt.

Mộ Sở cúi người hái rau, nói:

  • Ông lão nói rồi, bảo anh đừng nóng vội di chuyển nhiều mà.
  • Tôi biệt tự lượng sức.
Mộ Sở đứng thẳng người dậy, quay người nhìn hắn:

- Anh đó! Vừa khỏe một chút đã đắc ý.

Cánh tay rắn chắc của Lâu Tư Trầm ôm chặt eo của Mộ Sở, ôm cô vào lòng, hắn đắc ý nhếch nhếch mày:

  • Đối với tôi đây không chỉ lúc này là khỏe hơn một chút thôi đâu.
  • Vui không?
Mộ Sở cười cong chân mày hỏi hắn

- Vui.

Bờ môi Lâu Tư Trầm không nhịn được cười:

  • Biết tôi vui nhất là gì không?
  • Là gì?
Cánh tay Lâu Tư Trầm ôm chặt thân thể Mộ Sở hơn, khiến toàn thân cô đều dựa hẳn trong lòng hắn, Mộ Sở có thể cảm nhận được cơ thể hắn dần dần nóng lên, trong mắt ngoài nụ cười còn có ngọn lửa đang cháy, hắn nói:

- Vui mừng nhất là, sau này khi làm tình có thể mở khóa rất nhiều tư thế rồi...

Hắn nắm chặt cằm của Mộ Sở. Khuôn mặt khôi ngô tuần tú của hắn ghé sát vào Mộ Sở, nói những lời bay bướm:

  • Sau này tôi có thể dùng nhiều cách để khiến em thoải mái hơn rồi!
  • Lưu manh!!
Mộ Sở mắng yêu hắn, đẩy hắn ra, cúi người hái rau:

  • Theo em thì anh dùng nhiều cách để anh được thoải mái hơn thì có!
  • Tôi lúc nào cũng đặt cảm nhận của em lên hàng đầu cả.
Đây là sự thật.

Vì lần nào Lâu Tư Trầm cũng hỏi cảm nhận của cô, có đau không? Có thoải mái không? Có thích không....

Nhưng những câu hỏi này, muốn Mộ Sở phải trả lời như thế nào chứ?

Trả lời như nào cũng thấy mắc cỡ cả!!

Mộ Sở ho lên một tiếng:

  • Cái này... kì thực thì lần sau anh có thể không cần hỏi em nhiều câu hỏi đến thế đâu.
  • Câu hỏi gì cơ?
Lâu Tư Trầm giả ngốc.

- ...

Những câu hỏi đó, Mộ Sở rất khó mở lời, thấy hắn giả ngốc, cô càng không dám nói gì thêm.

Lâu Tư Trầm thấy bộ dạng mắc cỡ của cô, không nhịn được cười, hắn bắt chước cô, ngồi xuống bên cạnh:

  • Ý em nói là... những câu hỏi quan tâm em có thấy khoái hay không ấy hả?
  • Khụ khụ khụ!!
Mộ Sở giả ho lên vài tiếng.

Những câu hỏi này, sao hắn có thể hỏi dễ dàng đến thế chứ?

Hắn dám nói, cô không dám nghe nữa này!

Lâu Tư Trầm thấy gò má cô ửng đó, cười vui hơn nữa:

  • Em không cho tôi hỏi thì... tôi cứ xem như em chấp nhận kỹ năng và năng lực của tôi rồi, quá mạnh, đến nổi không cần hỏi nhiều.
  • ...
Năng lực lý giải này, thật lợi hại!

- Anh có thể ngồi xuống rồi ư?

Mộ Sở giống như phát hiện châu lục mới vậy, thốt lên kinh ngạc.

Lâu Tư Trầm từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh:

  • Hôm qua là ngồi chồm hổm được rồi.
  • Thật tuyệt!
Mộ Sở kích động nhảy lên người hắn, ôm chặt cổ hắn:

- Thật tuyệt!! Nếu tiếp tục như vậy, vài ngày nữa chúng ta đã có thể vứt bỏ cây gậy rồi.

Mộ Sở thật sự vui mừng đột độ.

Lâu Tư Trầm bị Mộ Sở nhảy lên người bất ngờ như vậy, toàn thân ngả ra sau, cho dù đôi tay chống lại, nhưng mông vẫn không khỏi chạm đất, quần bám đầy bùn đất:

- Bảo bối, em làm toàn thân tôi bẩn hết rồi...

Định kéo cô lên, nhưng bàn tay toàn đất, vì vậy chỉ có thể xòe tay ra, không dám chạm vào cô.

Mộ Sở lúc này mới phát hiện có lỗi, cô cười lớn tỏ ý xin lỗi:

- Xin lỗi, em không cố ý.

Lâu Tư Trầm đáng thương ngồi trên đất, chân mày nhếch lên:

- Vẻ mặt đó của em không giống đang xin lỗi gì cả.

Sau đó, Mộ sở dủng hành động để xin lỗi hắn.

Cô giúp hắn rửa tay, giúp hắn chà sạch bàn tay, lại dùng khăn ướt giúp hắn lau sạch bùn đất bám trên quần, lúc này Lâu Tư Trầm đã thay quần mới.

Toàn thân mới cảm thấy thoáng mát cực kỳ.

Ông lão thấy cặp đôi đùa giỡn cùng nhau, cười nói:

  • Qua thêm một khoảng thời gian, chắc không còn gặp lại hai con nữa! Cơ thể Tư Trầm, ông thấy không cần bao lâu nữa là có thể khỏe nhiều rồi đấy!
  • Tất cả đều nhờ cả vào ông Lư ngài chứ đâu!
Mộ Sở liền chạy đến xoa bóp vai cho ông lão:

  • Ông ơi, vất vả cho ông rồi!
  • Cái con bé này, toàn nói hay nói ngọt không thôi.
Chân mày ông Lư giãn ra nhiều.

Lâu Tư Trầm ngồi đối diện ông Lư:

- Ông Lư, ông không định xuống núi cùng tụi con sao?

Lúc này, Lư Viễn cũng hay tin từ phòng bước ra, tìm một ghế đá ngồi xuống, bắt đầu làm công việc tư tưởng cho ông lão:

  • Ông nội à, lần này cháu ông đến đây là phụng mệnh đó, ba cháu nói rồi, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải khuyên ông quay về! Nếu ông không về thì ba nói cháu cũng khỏi bước vào cửa nữa! Ông cứ xem như nể mặt cháu mà về cùng tụi cháu lần này nhé!
  • Đúng đó! Đúng đó!!
Mộ Sở cũng ở một bên tiếp ứng:

  • Ông lớn tuổi rồi, một mình sống trong núi, mọi người không yên tâm ạ.
  • Mấy đứa này, không cần khuyên ông nữa đâu, ông lão đây sống quen một mình trên núi rồi, không về thành thị lớn nữa, ông thật sự một trăm lần không đồng ý ấy!
  • Ông nội!
Lư Viễn có vẻ nóng vội:

- Không lẽ chuyện trước đây ông vẫn chưa nguôi ngoai được ư?

Ông lão ngẩn người.

Mộ Sở biết lời nói Lư Viễn nhắc đến chuyện đó là chuyện về mẹ Lý Thiện Xuân của cô, trong lòng Mộ Sở thấy có lỗi, ngồi cạnh ông lão, khuyên ông:

- Ông Lư ơi! Những chuyện trước đây theo bệnh tình của Tư Trầm ngày càng chuyển biến tốt cũng nên cho nó một dấu chấm kết thúc đi ạ, không lẽ đây không phải là kết cục tốt đẹp sao? Chúng ta sao lại chìm đắm trong nổi đau quá khứ không dứt ra được mãi chứ?

Ông lão cười cười:

  • Ý tốt của mấy đứa ông hiểu mà! Đúng, chuyện xưa kia khiến ông một thời gian dài không thể ngủ ngon, nhưng, từ khi con và Tư Trầm xuất hiện, chuyện đó trong lòng ông cũng dần dần buông xuống, hiện tại ông không muốn rời đi là vì đã quen với cuộc sống an nhàn như vậy rồi, không muốn về thành thị sống cuộc sống ồn ào nữa. Viễn à, cháu nói với ba mẹ và các dì cháu rằng, nếu nhớ ông lão này rồi, có thời gian thì đến đây sống vài hôm, sau này cứ đến, ông lão đây không đuổi bọn họ đi là được chứ gì!
  • Thật không?
Lư Viễn vui mừng:

  • Vậy là, sau này chúng cháu có thể đến thăm ông bất kỳ lúc nào rồi hả?
  • Được thì được, nhưng kiến nghị vẫn là đừng đến nhiều người quá, lão đây không thích ồn ào.
  • ......
  • Ông nội, hay là chờ hai người họ đi rồi, cháu ở lại đây sống với ông thêm một thời gian nữa nhé! Cháu xin trường học nghỉ phép thêm một thời gian là được, cháu sợ ông ở một mình sẽ buồn!
  • Không đi học luôn sao, bám gáy ông già hả? Muốn ông nội nuôi cháu sao? Suy nghĩ khôn ghê luôn!
Ông lão cầm một bó thảo dược vỗ lên đầu Lư Viễn, nói tiếp:

- Nếu cháu không chịu về, mấy ngày nữa tên nhóc họ Lương lại tìm đến đây nữa hả? Cậu ta nhiều chuyện thấy sợ, đừng đến đây làm phiền ông!

Lư Viễn chột dạ xoa xoa cái đầu:

  • Ông nội, sao vô duyên vô cớ ông lại nhắc đến anh ấy vậy? Vả lại, cháu với anh ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa.
  • Giân dỗi chia tay rồi sao?
  • Á!
Lư Viễn giật bắn mình.

Mộ Sở và Lâu Tư Trầm cũng nhìn nhau.

Lại nghe ông Lư nói:

- Cháu cảm thấy cái chuyện rách việc của hai cháu có thể giấu được ông hay sao? Ông sống đến từng tuổi này, không lẽ khả năng quan sát không có ư? Ba mẹ cháu biết quan hệ của hai đứa không?

Bị ông lão nói vậy, Lư Viễn đột nhiên đỏ ửng cả mặt, anh ta xấu hổ giải thích:

  • Ông nội, cháu với anh ta... cháu với anh ta không phải mối quan hệ đó...
  • Ba mẹ cháu không biết hả?
  • Ông tuyệt đối đừng nói với họ!
Lư Viễn có chút hốt hoảng,:

  • Nếu họ biết được, nhất định sẽ bị cháu làm cho tức đến sốc tim mất...
  • Không lẽ anh định giấu ba mẹ mãi sao?
Mộ Sở hỏi Lư Viễn, bổ sung tiếp:

  • Trừ phi anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ quen với Lương Cận Nghiêu.
  • ......
Câu hỏi này thật sự khiến Lư Viễn á khẩu, anh ta ủ rũ ngồi xuống ghế, tâm trạng có chút buồn rầu:

  • Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không dám nghĩ.
  • Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, vẫn còn trẻ con như thế! Đây là đại sự của đời người, có thể không nghĩ đến sao?
Ông Lư cũng có chút chê bai cháu của ông luôn ấy.

- Ông nội, ông... ông không phản đối cháu với anh ta sao?

Lư Viễn thật sự không nghĩ đến ông nội anh ta lại thông thoáng như vậy.

Không ngờ có thể nhìn thấu quan hệ của anh ta với Lương Cận Nghiêu! Lại còn không lật tẩy bọn họ nữa chứ!

- Ông phản đối có ích sao? Nếu được lựa chọn, ông đương nhiên hy vọng người cháu ông thích là phụ nữ, như thế ít nhiều còn có thể truyền tông nối dõi, nhưng người sống là vì cái gì? Chỉ vì truyền tông nối dõi thôi sao? Là vì ép bản thân mình sống cuộc sống giống người khác hay sao? Vì Tư Trầm cưới vào nhà là phụ nữ, cho nên cháu cũng phải cưới phụ nữ sao? Người sống trên đời chỉ với một mục đích to lớn, chính là vui vẻ, nếu không thể khiến bản thân vui vẻ mà sống, vậy thì cả cuộc đời này không còn ý nghĩa gì to tát cả! Vì vậy, đừng quan tâm những gì người khác nói, người khác nhìn, hãy lựa chọn theo con tim, mới là điều quan trọng nhất! Nếu cháu thích cậu ta, cảm thấy cậu ta không tệ, thì hãy nắm bắt đi, nếu không thích thì đừng dây dưa nữa, sớm buông tay đối với cháu và cậu ta đều tốt! Nhưng, ông thấy cậu ta đối xử với cháu cũng tốt, cũng dụng tâm lắm, nếu cháu theo cậu ta, chắc sẽ không thiệt thòi đâu!

Những lời nói của ông lão, không chỉ khiến Lư Viễn kinh ngạc, cũng khiến Mộ Sở và Lâu Tư Trầm kinh ngạc theo.

Không ngờ ông lão trốn trong thâm sơn này, tư tưởng lại không hề có chút gì lạc hậu so với thành thị lớn, thậm chí còn mạnh hơn cả những người trong thành thị nữa.

- ...... cháu và anh ta đã sớm cắt đứt quan hệ.

Lời Lư Viễn nói là sự thật.

Từ sau lần trước đi ra ngoài gặp mặt, anh ta và Lương Cận Nghiêu không còn qua lại với nhau, đừng nói là gọi điện, ngay cả nhắn tin cũng không còn.

Anh ta và Lương Cận Nghiêu hoàn toàn mỗi người mỗi ngã rồi.

Dùng độc thảo hoa để giải Ngũ vị độc đã đạt được hiệu quả chưa từng có.

Sau khi dùng thuốc của ông Lư, thân thể của Lâu Tư Trầm ngày càng khỏe mạnh, đôi chân đã vô lực một thời gian dài cũng xuất hiện một sự biến hóa to lớn cũng xuất hiện chuyển biến lớn. Trước đó hắn chống gậy chỉ đứng được trong một khoảng thời gian nhất định, mà giờ đây trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể chống gậy đi quanh lò thuốc suốt một ngày mà không cảm thấy mệt mỏi.

Sau này, đi đứng đã thuận tiện hắn lại càng trở nên dính người.

Mộ Sở đi ra vườn hái rau, Lâu Tư Trầm cũng muốn đi theo.

Mộ Sở mang theo giỏ rau, quay đầu căn dặn hắn:

  • Anh đừng đi theo em nữa, chi bằng ngồi nghỉ ngơi tí đi, chân vừa mới đỡ hơn một chút, đừng đi lại lung tung.
  • Bây giờ hai chân của tôi đã có lực.
Có thể nghe ra tâm trạng của Lâu Tư Trầm đang cực kì tốt.

Mộ Sở xoay người vừa hái rau, vừa nói:

  • Ông cũng đã dặn đừng để anh đi lại quá nhiều.
  • Tôi tự biết chừng mực.
Mộ Sở đứng lên, xoay người nhìn hắn:

- Anh ấy, khá lên một tí đã vội đắc ý!

Bàn tay rắn chắc của Lâu Tư Trầm ấn xuống eo nhỏ của Mộ Sở, ôm cô vào ngực, hắn đắc ý nhíu mày:

  • Điều này đối với tôi không đơn giản chỉ là khá hơn một chút!
  • Vui sao?
Mộ Sở nhướng mày lên, cười hỏi hắn.

Miệng của Lâu Tư Trầm không che giấu được niềm vui:

  • Có biết chuyện tôi thấy vui nhất là gì không?
  • Là gì?
Tay của Lâu Tư Trầm càng thêm siết chặt vòng eo của Mộ Sở, làm cho cả người cô đều dán lên người hắn. Mộ Sở có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của hắn ngày càng nóng lên, trong mắt đầy ý cười cũng như đang dần thiêu lên một ngọn lửa, hắn nói:

- Điều vui nhất chính là, sau này - thời điểm mà chúng ta "yêu" nhau có thể làm nhiều tư thế khác nhau...

Hắn xiết chặt cằm Mộ Sở, khuôn mặt anh tuấn vô song xích lại gần cô hơn, nói một cách mập mờ:

  • Về sau tôi có thể biến đổi đa dạng hơn, khiến cho em thoải mái!
  • Lưu manh!!
Mộ Sở quở trách hắn một câu rồi đẩy hắn ra, lại khom người hái rau:

  • Em thấy, anh biến đổi đa dạng chỉ để cho bản thân thoải mái thôi?!
  • Từ trước đến nay, anh luôn đặt cảm nhận của em lên đầu tiên.
Đúng như vậy.

Đến nỗi mỗi một lần, Lâu Tư Trầm đều thích hỏi cảm nhận của cô, có đau hay không, thoải mái hay không thoải mái, có thích không...

Nhưng loại vấn đề này, Mộ Sở làm sao có thể nói ra miệng chứ?

Trả lời như thế nào cũng đều rất xấu hổ a!!

Mộ Sở hắng giọng:

  • Cái đó... Thực sự là lần sau anh không cần hỏi quá nhiều vấn đề như thế đâu.
  • Vấn đề gì?
Lâu Tư Trầm giả ngu.

- ...

Những vấn đề kia, Mộ Sở khó mà mở miệng, gặp hắn giả ngu, cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng hắn.

Lâu Tư Trầm thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, nhịn không được mà bật cười. Hắn bắt chước cô, ngồi xuống:

  • Ý em nói là... quan tâm đến vấn đề em có sướng hay không?
  • Hụ khụ khụ khụ!!
Mộ Sở bỗng nhiên bị sặc.

Loại vấn đề này, sao hắn có thể mặt dày mà treo ngay bên miệng như thế chứ?

Hắn không biết xấu hổ nói ra, cô thì ngượng ngùng mà nghe lấy.

Lâu Tư Trầm thấy hai gò má cô đã đỏ bừng, cười nói:

  • Nếu như em không muốn để tôi hỏi, tôi sẽ ngầm hiểu là kĩ thuật và năng lực của tôi quá tốt, không cần hỏi quá nhiều.
  • ...
Lời giải thích này cũng quá lợi hại rồi!

- Anh có thể ngồi xuống rồi?

Mộ Sở như phát hiện ra một lục địa mới, kinh ngạc hô lên một tiếng.

Vẻ mặt Lâu Tư Trầm trước sau đều rất bình tĩnh:

  • Hôm qua đã có thể ngồi xổm.
  • Quá tốt rồi!
Mộ Sở kích động nhào tới, ôm cổ hắn thật chặt:

- Quá tốt rồi!! Cứ tiếp tục như thế, trong vòng mấy ngày nữa chúng ta có thể vứt gậy đi rồi!

Mộ Sở thực sự rất vui.

Bị Mộ Sở nhào vào người, cả người của Lâu Tư Trầm cũng đổ về phía sau, dù hai tay đã chống xuống đất nhưng cái mông vẫn không tránh khỏi, quần hắn dính đầy bùn:

- Bảo bối, em làm cho cả người tôi bị bẩn rồi...

Muốn kéo cô đứng lên, nhưng tay mình đầy bùn, cho nên hắn chỉ có thể đưa tay ra nhưng không dám đụng vào cô.

Lúc này Mộ Sở mới phát hiện đã phạm lỗi, cô cười trên nỗi đau của người khác:

- Xin lỗi, không phải em cố ý.

Lâu Tư Trầm nhếch nhác ngồi dưới đất, chau mày:

- Vẻ mặt kia của em không giống như đang xin lỗi.

Sau đó, Mộ Sở xin lỗi hắn bằng cách dùng hành động thực tế.

Cô giúp hắn rửa tay, rửa cho đến khi sạch thì thôi, rồi lại dùng khăn lông lau sạch bùn đất trên người hắn. Lúc này Lâu Tư Trầm mới về phòng thay đồ, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

Ông Lư thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, cười nói:

  • Qua một thời gian nữa, lão không dám nhìn hai người nữa rồi! Ông thấy cơ thể của Lâu Tư Trầm chẳng mấy lâu nữa mà tốt lên thôi!
  • Thật thiệt thòi cho ông quá rồi!
Mộ Sở vội vàng chạy tới xoa bóp bả vai cho ông:

  • Ông nội, ông vất vả rồi!
  • Đứa nhỏ này, toàn nói những lời dễ nghe!
Lông mày của ông Lư dẫn giãn ra.

Lâu Tư Trầm ngồi xuống đối diện với ông Lư:

- Ông Lư, ông không có ý định cùng bọn con xuống núi sao?

Lúc này, Lư viễn nghe được cũng từ trong phòng chui ra, ngồi xuống ghế đá, bắt đầu làm tư tưởng cho ông nội:

  • Ông nội, lần này cháu trai ông nhận lệnh đi đến đây, dù có phải làm gì thì con cũng phải khuyên ông về nhà! Ba con bảo, nếu ông không về thì con không phải về nhà nữa! Dù sao ông cũng nể mặt con cùng con trở về đi!
  • Đúng vậy, đúng vậy.
Mộ Sở một bên lên tiếng tiếp ứng:

  • Tuổi tác của ông cũng đã lớn, một mình ở trên núi khiến cho mọi người rất lo lắng ạ!
  • Các con cũng không cần phải khuyên nữa đâu, ông ở trong núi lớn này đã quen, để cho ông về thành phố lớn kia, ông thật không vui tí nào!
  • Ông nội!
Lư Viễn có chút nóng nảy:

- Chẳng lẽ ông không thể quên chuyện kia sao?

Ông lão khẽ giật mình.

Mộ Sở biết "chuyện" mà Lư Viễn vừa nhắc tới chính là chỉ chuyện của mẹ cô Lý Thiện Xuân, Mộ Sở áy náy, ngồi xuống bên cạnh ông nội, khuyên:

- Ông Lư, chuyện đã qua cũng giống như bệnh tình của Lâu Tư Trầm vậy, ngày càng tốt đẹp, vậy cũng nên đặt một dấu chấm để kết thúc rồi, chẳng lẽ đây không phải là kết cục tốt nhất sao? Tại sao chúng ta lại phải vật lộn với quá khứ đau đớn này?

Ông lão cười cười:

  • Tâm ý của con ông nhận! Đúng, chuyện quá khứ làm cho ta không yên giấc trong một khoảng thời gian dài, nhưng mà, khi con cùng Tư Trầm xuất hiện, ông cũng dần chậm rãi buông xuống, ông không muốn về thực sự là bởi vì đã quen với thời gian an tĩnh ở đây, không muốn về nơi thành thị ồn ào, náo động. A Viễn, con nói với ba mẹ, các cô, các dì một chút, nếu như nhớ lão già này, lúc nào có thời gian rảnh thì có thể đến. Sau này đến, ông nội cũng sẽ không đuổi về!
  • Thật chứ?
Lư Viễn mừng rỡ:

  • Cho nên, sau này bọn con có thể thăm ông bất cứ lúc nào?
  • Có thể, nhưng ông vẫn đề nghị không nên đến quá nhiều người, ông già ta đây không thích náo nhiệt.
  • ...
  • Ông nội, hay là đợi sau khi hai bọn họ về, con ở lại cùng ông một thời gian ạ? Con sẽ xin trường nghỉ, con sợ ông ở một mình sẽ cảm thấy cô quạnh!
  • Học thì không học mà ăn bám gia đình hả? Để ông nội nuôi anh? Anh nghĩ cũng thật hay!
Ông lão cầm một cây thảo dược đập vào đầu Lư Viễn, lại nói:

- Nếu anh không về, thì chẳng đến mấy ngày nữa tên tiểu tử họ Lương kia lại đến? Hắn cực kì ồn ào, đừng để hắn lại đến đây làm phiền ông!

Lư Viễn chột dạ, vuốt vuốt đầu:

  • Ông nội, tại sao ông lại vô duyên vô cớ đánh lên đầu con chứ? Hơn nữa, con đã sớm không còn liên hệ với anh ta nữa.
  • Giận dỗi chia tay?
  • A?!
Lư Viễn kinh ngạc một chút.

Mộ Sở và Lâu Tư Trầm cũng nhìn nhau.

Lại nghe ông Lư nói:

- Con cảm thấy chuyện này có thể giấu được ông nội sao? Ông sống cũng ngần ấy tuổi rồi, chẳng lẽ chút mắt nhìn người cũng không có? Ba mẹ con có biết không?

Bị ông nội nói như vậy, Lư Viễn nhất thời liền đỏ mặt, vội quẫn bách tìm lời giải thích:

  • Ông nội, con cùng anh ta... không được tính là kiểu quan hệ đó...
  • Ba mẹ con không biết?
  • Ông tuyệt đối đừng nói cho họ biết
Lư Viễn có chút gấp gáp:

  • Bọn họ mà biết, chắc chắn sẽ phát điên lên rồi bị bệnh tim mất...
  • Chẳng lẽ anh cứ định giấu ba mẹ mãi thế sao?
Mộ Sở hỏi Lư Viễn, lại bổ sung thêm:

  • Trừ khi anh chưa từng có ý nghĩ ở bên Lương Cận Nghiêu.
  • ...
Câu nói này thực sự chặn đứng Lư Viễn, hắn nản lòng ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút cô đơn:

  • Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không dám nghĩ.
  • Đã 30 tuổi rồi mà vẫn y như trẻ con! Đây là chuyện đại sự của đời người, có thể không nghĩ sao?
Ông Lư chê cháu mình.

- Ông nội, ông... ông không phản đối sao?

Lư Viễn thật sự không nghĩ tới ông lại nghĩ thoáng như vậy.

Ông đã sớm nhìn ra mối quan hệ của mình với Lương Cận Nghiêu! Thế nhưng không vạch trần bọn họ.

- Ông phản đối thì có ích sao? Nếu như có lựa chọn, đương nhiên ông hy vọng cháu của ông sẽ thích phụ nữ, như thế chí ít còn có người nối dõi tông đường, nhưng con người ta sống là vì cái gì chứ? Bởi vì Tư Trầm cưới phụ nữ nên con cũng nhất định phải cưới phụ nữ sao? Mục đích lớn nhất của đời người là vui vẻ, hạnh phúc, nếu như bản thân không vui vẻ, hạnh phúc, vậy cả cuộc đời này của con cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa! Cho nên, không cần để ý đến người khác nói như thế nào, thấy thế nào, thứ mà mình chọn lựa mới là quan trọng nhất! Nếu như con thích cậu ta, cảm thấy cậu ta không tệ, thì hãy nắm lấy, nếu không thích, cũng đừng có lề mề, buông tay sớm một chút đối với cả hai người đều sẽ tốt đẹp! Nhưng mà, ông nhìn tiểu tử kia đối xử với con cũng không tệ lắm, rất để tâm, nếu như con thật sự bên hắn, cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Những câu nói của ông lão, không chỉ làm cho Lư Viễn kinh ngạc mà cũng làm cho Mộ Sở và Lâu Tư Trầm sợ ngây người.

Không ngờ tới ông lão ở ẩn trong núi sâu như thế này, thế mà tư tưởng lại không hề tụt hậu, thậm chí so với những người ở thành phố còn tiến bộ hơn nhiều.

- ... Con đã sớm cắt đứt liên lạc với anh ấy.

Lời này của Lư Viễn là thật.

Từ lần trước sau khi ra ngoài gặp một lần, anh cùng Lương Cận Nghiêu chưa gặp nhau lần nào, đừng nói là điện thoại, dù là một chút tin tức cũng không có.

Xem như là anh với Lương Cận Nghiêu đã mỗi người một ngả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK