- -- “Ừ, rất đẹp! Dù sao thì đời người cũng phải thử mang nó một lần.”
Trong hình ảnh đó, cô giống một thiếu nữ tràn đầy mơ mộng. Mộ Sở thật hoài niệm bản thân mình khi ấy, từng cử chỉ lời nói đều lộ ra tư thái của thiếu nữ. Đúng là khác hoàn toàn với dáng vẻ nặng nề già nua lúc này.
- Sở Sở?
- Sở Sở…
Tô Kỳ liên tục gọi Mộ Sở ba tiếng.
- Hả?
Mộ Sở rốt cuộc hoàn hồn.
- Cô đang nghĩ gì vậy? Sao nhập tâm thế!
- … Không.
Mộ Sở lắc đầu.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô mới hỏi anh ta:
- Tô Kỳ, sao anh lại thích tôi trong bộ dạng này?
Dường như Tô Kỳ không dự đoán được Mộ Sở sẽ hỏi mình thẳng thừng như vậy. Anh sửng sốt trong chốc lát rồi cười nói:
- Thích là thích, không nhất định phải có lý do. Hơn nữa, cô như vậy, chẳng nhẽ không tốt hay sao?
- Tốt à?
Mộ Sở cười khổ lắc đầu.
Cô không thích bản thân mình như vậy.
- Bất kể thế nào thì trong lòng tôi, cô luôn là tuyệt vời nhất!
Đây là lời tỏ tình của Tô Kỳ với cô đúng không?
Nhưng trong lòng Mộ Sở lại không có một chút vui sướng nào cả. Có, chỉ là sự nặng nề không thể nói thành lời, đè lên lòng cô, nặng trĩu, khiến cô không thở nổi.
- Xin lỗi Tô Kỳ, e rằng tôi không thể trở thành…
- Sở Sở!
Mộ Sở nói còn chưa dứt thì đã bị Tô Kỳ ngắt lời.
Anh nghiêng đầu nhìn Mộ Sở, ánh mắt chứa đầy ý cười, nhưng Mộ Sở vẫn nhìn thấy vẻ cay đắng và bất đắc dĩ trong mắt anh. Anh nói:
- Đừng vội từ chối tôi. Cho dù muốn thì cũng phải chờ cho hết hôm nay đã, được không?
Mộ Sở thừa nhận, dáng vẻ này của Tô Kỳ khiến cô đau lòng.
Nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi.
- Xin lỗi.
Cô nói với vẻ áy náy.
- Không sao.
Tô Kỳ vuốt tóc cô:
- Đi dạo phố thôi.
Nhiều khi Mộ Sở cũng suy nghĩ, nếu trong lòng cô không có người kia thì thật ra Tô Kỳ còn khá là tốt đấy nhỉ?
Tiếc rằng, trên đời này không có ‘nếu’. Từ khi Lâu Tư Trầm xuất hiện trong lòng cô, đã không còn cái gọi là tạm bợ nữa rồi.
Tô Kỳ và cô, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua nhau!
Buổi hẹn hò hôm nay đối với Mộ Sở mà nói, chắc chắn là vừa lâu dài mà lại vừa giày vò.
Không biết có phải là vì đây là lần đầu tiên cô hẹn hò trong suốt sáu năm qua, thế nên mọi hoạt động đều khiến cô không biết phải làm sao.
Đi dạo phố cũng được, xem điện ảnh cũng thế, ngay cả ăn cơm, cũng khiến cô ngượng nghịu không biết phải miêu tả thế nào.
Vất vả lắm mới chờ tới bữa tối kết thúc, trở về nhà.
Tô Kỳ mới dừng xe lại, Mộ Sở đã mở cửa xe, nhanh chóng nói tạm biệt rồi chạy vào trong sân, biến mất ở cửa thang máy, trong khi anh còn chưa kịp xuống xe.
Tô Kỳ cười khổ.
Cô trốn anh như trốn ôn thần vậy!
Nhưng dù là thế, cũng không thể khiến anh bớt yêu cô được một chút!
Tô Kỳ nghĩ, chắc anh đã trúng độc rồi!
Trúng một loại độc, tên là ‘Mộ Sở’.
Rõ ràng cô là một người phụ nữ đã kết hôn, chồng qua đời, thậm chí ngay cả đứa con cũng đã hơn mười tuổi. Nhưng thích chính là thích, hoàn toàn không thể trốn tránh được!
Mộ Sở vốn định lén chuồn vào nhà, nhưng không ngờ rằng Trần Ngọc đã sớm ôm cây đợi thỏ ở cửa.
Cửa vừa mở, cô đã bị bắt quả tang.
- Sao rồi? Cảm nhận thế nào về buổi hẹn hò hôm nay?
Mộ Sở còn đang thay giày, Trần Ngọc hỏi cô với vẻ mong chờ.
- Mẹ, con thật sự không muốn khiến mẹ thất vọng, nhưng…
Mộ Sở tháo giày xuống, vừa thay dép lê mà Trần Ngọc đưa cho cô, vừa nói:
- Tô Kỳ đúng là một người đàn ông tốt. Con không muốn làm hại anh ấy.
- … Cái con bé này! Ý là thất bại rồi chứ gì?
- Cũng tương tự như thế.
Thật ra thì Mộ Sở cũng rất bực bội. Cô cở áo khoác ra, treo lên giá áo:
- Đều là lỗi của con. Con phát hiện con đã mất khả năng yêu một người mất rồi.
Mộ Sở nói xong câu này, không hiểu sao lại bỗng nhớ tới người đàn ông mà mình nhìn thấy trong thang máy hôm qua…
Cô thật sự đã đánh mất khả năng yêu một người rồi sao?
Rốt cuộc là không biết yêu, hay là hoàn toàn không yêu?
- Con ấy! Cứng đầu quá! Sau này bị người ta cướp mất cũng đừng hối hận đấy!
- Thế thì con an ổn ở nhà làm gái lỡ thì vậy!
- Hết cách với con rồi đấy! Nhanh lên, đi tắm rửa xong rồi ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa! Tối nay đừng đi bắt ma nữa, nếu không thì quầng thâm mắt của con không gặp người khác được đâu!
- Vâng! Biết rồi!
Mộ Sở nghĩ, sau hôm nay, chắc họ sẽ không tác thành mình với Tô Kỳ nữa đâu.
Cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng rồi.
- Vậy con đi ngủ nhé!
- Đi đi!
Mộ Sở đi qua phòng con gái tiếp nhận thẩm vấn của cô nhóc một lúc, sau đó mới lê lết thân hình mệt mỏi về phòng mình, tẩy trang, tắm rửa, đi ngủ.
Khi thân thể rơi xuống giường, chìm vào trong chăn, Mộ Sở mới có cảm giác như được giải thoát.
Một ngày này, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
…
Sáng sớm…
Mộ Sở vừa búi tóc, vừa nhanh chóng đi về phía đại sảnh khách sạn.
Lúc này, tổng giám đốc của khách sạn đã đứng chờ cô trước quầy.
- Giám đốc!
Cô vội cung kính gọi một tiếng.
- Nhanh lên, vào phòng thay đồ thay đồng phục đi. Chú ý dung mạo tư thái một chút, đến phòng tổng thống ở tầng trên cùng báo cáo với khách hàng!
- Vâng!
Thật ra Mộ Sở khá là bất ngờ. Ngay cả tổng giám đốc của họ phải khẩn trương như thế, xem ra đã có một vị khách quý rất ghê gớm chuyển vào tầng trên cùng của khách sạn rồi!
Nghĩ vậy, Mộ Sở lại càng cẩn thận hơn nữa.
Mộ Sở nhận tư liệu về khách hàng từ tay giám đốc. Tổng giám đốc vẫn không quên dặn cô:
- Vị khách này không nhỏ chút nào đâu, cô phải cẩn thận từng li từng tí. Hiểu chưa?
Quả nhiên.
- Hiểu!
Mộ Sở gật đầu.
Mộ Sở lật tư liệu trong tay, trong đó không ghi tên của khách hàng, cũng không có ảnh chụp. Chỉ có những điều cần lưu ý.
- Mau đi đi!
- Vâng.
Mộ Sở vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Cô mở tư liệu ra, tựa lưng vào cửa tủ, vừa cởi quần áo vừa đọc những điều cần lưu ý mà khách hàng cung cấp.
“Thứ nhất, không được tự tiện quẹt thẻ vào phòng khi chưa được cho phép.”
Đây là lẽ thường.
“Thứ hai, không được làm ồn.”
- …
“Thứ ba, phải giữ khoảng cách thích hợp với thân chủ. Chưa cho phép thì không được đến gần.”
- … Xì!
Đọc đến đây, Mộ Sở thật sự không nhịn được mà phì cười thành tiếng.
- Người này thật thú vị. Có thế nào đi nữa thì tự luyến cũng có mức độ thôi chứ? Giữ khoảng cách thích hợp? Thì ra hắn ta cho rằng tất cả phụ nữ trên đời đều sẽ chủ động hiến dâng khi thấy hắn à? Còn tưởng mình là Phan An tái thế chắc?
- Sở Sở, Sở Sở, chị đang nói tới khách hàng mới đến ở tầng trên cùng phải không?
Bỗng nhiên, một cái đầu nghịch ngợm thò ra. Là đồng nghiệp của Mộ Sở, Lý Sảng.
Người cũng như tên, là một cô gái có tính cách rất dứt khoát sảng khoái.
- Đúng! Em biết hắn ta à?
Mộ Sở quay đầu nhìn cô.
- Dĩ nhiên rồi!
Lý Sảng ghé lại gần, vẻ mặt say mê, nói bằng giọng khoa trương:
- Tối qua lúc anh ấy chuyển vào, em đã may mắn được gặp anh ấy một lần!
- May mắn?
Từ này nghe có vẻ thật vi diệu! Người đàn ông kia thật sự… Cao quý như thế sao?
- Chứ còn gì nữa! Chị không biết anh ta phô trương tới mức nào đâu! Hôm qua tất cả cao tầng của khách sạn chúng ta gần như đều trình diện hết, chỉ vì nghênh đón anh ta thôi đấy.
- …
Đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ!
Xem ra là đại nhân vật đáng gờm nào đó rồi!
- Quốc gia nào vậy? Thoạt nhìn bao tuổi rồi? Lão già à? Cổ hủ không?
Mộ Sở vừa búi tóc vừa hỏi thăm Lý Sảng tình huống cơ bản của khách hàng.
- Lão già? Chị đùa đấy à?
Lý Sảng cười ngu ngơ:
- Người ta điển trai như Phan An, là một anh chàng cực kỳ tuấn tú đấy nhé!
- … Ồ?
Thật sự là Phan An tái thế à?
Tiếc rằng Mộ Sở đã sớm cách điện với trai đẹp rồi!
- Em nói với chị nè, người ta thật sự là đẹp trai muốn chết luôn! Em thật sự không có khuếch đại đâu. Hôm qua lúc anh ấy bước vào đại sảnh khách sạn á, khi đó em cảm thấy như có ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mặt mình ấy, quá chói mắt! Lúc đó tất cả các cô gái, thật sự, không chỉ riêng em đâu, là tất cả các cô gái trong khách sạn chúng ta, đều phải ngừng thở! Em thề, em sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên thấy một người đàn ông điển trai tuấn tú tới mức đó! Quả thực là kiệt tác của Thượng Đế!
- …
Lời này, có vẻ khuếch đại quá mức rồi đấy!
- Chị không tin à?
Mộ Sở lơ đễnh nhún vai.
Cô cho rằng Lý Sảng chưa từng gặp được trai đẹp chân chính nên mới thuyết minh một cách khuếch đại như thế.
- Cũng đúng. Dù sao xưa nay chị lại không có hứng với trai đẹp.
Mộ Sở gật đầu.
Đối với trai đẹp, bởi vì điểm khởi đầu của cô rất cao nên bây giờ cô đã sớm được miễn dịch với chữ ‘điển trai’ rồi.
- Nhưng Thượng Đế cũng thật công bằng. Được cái này thì mất cái kia…
Lý Sảng cảm thán một tiếng:
- Mặt mũi điển trai quá sức, lại giàu có như thế, tiếc rằng chân cẳng… Ê ê ê! Chị Sở Sở, em còn chưa nói hết đâu!
- Được rồi, chị đang vội nè, không rảnh nghe em chém gió đâu. Không thì lát nữa thật sự phải thất vọng mất.
Mộ Sở đứng ở cửa phòng thay đồ, vẫy tay với Lý Sảng rồi quay đi.
Thế nên cô không có nghe thấy câu cảm thán cuối cùng của Lý Sảng.
Một anh chàng đẹp trai ngon ơ như vậy, tiếc rằng không thể đi lại, là một người tàn tật.
…
Mộ Sở đứng trong thang máy, còn không quên chỉnh lý ngoại hình tư thái của mình. Sau khi xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, cô mới bước ra khỏi thang máy.
Đây là lần đầu tiên cô đến tầng trên cùng. Nếu cô nhớ không lầm thì hình như chưa từng có khách hàng nào sống ở tầng trên cùng cả. Người hôm nay là thứ nhất.
Cô đứng ở cửa, hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này, không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp.
Làm việc ở đây đã sáu năm, có đại nhân vật quan trọng nào mà cô chưa từng tiếp đãi chứ? Vốn dĩ không có cảm xúc dư thừa nào, nhưng sau khi nghe Lý Sảng tung hô một trận, cô lại cảm thấy thấp thỏm.
Lát nữa đừng phạm lỗi là được.
“Ding dong…”
“Ding dong……”
Rốt cuộc, Mộ Sở ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên, cô im lặng đứng chờ ngoài cửa.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Ánh vào mắt lại là người phụ nữ quyến rũ đã đẩy xe lăn cho Lâu Tư Trầm trong thang máy hôm đó.
Mộ Sở cả kinh, thân thể lập tức cứng đơ ở cửa, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Lý Vi An cũng không nhận ra Mộ Sở, chỉ thản nhiên nói:
- Vào đi!
Mộ Sở theo cô ta vào phòng.
Khoảnh khắc ấy, cô có thể cảm nhận rõ ràng trái tim của mình đã nhảy lên tới tận cổ họng.
Một ý nghĩ to gan nhanh chóng lẻn vào đầu cô.
Có lẽ, người khách trong căn phòng này, chính là hắn!
- -- Lâu Tư Trầm!