Khi Hoắc Thận đến sân huấn luyện, trước vị trí ngồi của y đã có sẵn một bình thủy tinh vô cùng tinh xảo, trong bình là trà đã được pha sẵn.
Hoắc Thận cầm lên nhìn thử, đuôi mắt khẽ động. Y xoay nắp bình trà ra, uống thử một ngụm, trà hãy còn nóng nhưng lại không hề gây bỏng miệng, có lẽ do trong trà còn có cam thảo nên uống vào rất ngọt miệng, ngọt thẳng đến trái tim.
Hoắc Thận uống xong liền trả bình thủy tinh về vị trí cũ, mắt nhìn về phía những học sinh đã xếp hàng ngay ngắn ở phía dưới, như cũ lạnh giọng hạ lệnh:
- Nghiêm!
Buổi tập huấn chính thức bắt đầu.
Cả một ngày này hầu như không có thay đổi gì nhiều.
Bọn họ vẫn phải tập luyện chăm chỉ dưới ánh mặt trời chói chang, Phù Tang và y cả ngày chẳng nói với nhau được một hai câu, thỉnh thoảng có ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, nhưng cũng chỉ là xẹt qua trong vài giây, còn chưa kịp truyền tín hiệu đã nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Sự thay đổi duy nhất giữa hai người họ là, sau giờ huấn luyện, Hoắc Thận không còn giữ Phù Tang lại chạy bộ nữa.
Xem ra y thực sự đã thực hiện được lời hứa.
Như vậy cũng tốt.
Sau giờ huấn luyện, Phù Tang rốt cục cũng quay trở về phòng ngủ.
Một ngày huấn luyện mệt mỏi, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, nếu như không tắm trước, cô cũng không dám đi tìm Hoắc Thận.
Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng trước mặt Hoắc Thận, cô không muốn để mất hình tượng của mình, dù rằng kiểu hình tượng nào của cô cũng đều bị y gặp hết rồi.
Tắm rửa xong Phù Tang liền sang dãy nhà trọ tìm Hoắc Thận. Trên đường đi, cô không khỏi lo lắng trong lòng, toàn bộ quá trình trông cô như kẻ trộm vậy, cẩn thận dè dặt, trốn trốn tránh tránh như sợ bị người khác nhìn thấy. Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện này nếu như bị truyền ra, sức lan tỏa hiển nhiên cũng không hề nhỏ.
Bất quá cũng may, bây giờ là giờ cơm tối, vậy nên dù là học sinh hay thầy giáo đều đã tập trung đầy đủ tại nhà ăn. Mãi đến khi tiến vào thang máy, Phù Tang mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả cửa phòng Hoắc Thận đã khóa, bên trong cũng không có ai.
Phù Tang do dự một hồi mới tiến lên bấm chuông cửa, nhưng cuối cũng vẫn không có tiếng đáp lại.
- Làm gì vậy?
Phù Tang tỏ vẻ không vui, hai bên lông mày nhíu chặt lại, mặt ghé vào ô mắt mèo nhìn thử vào trong, miệng càm ràm:
- Tên này lại cố ý chơi đểu mình sao?
Nếu thật sự là như vậy, Phù Tang lại càng nhất định phải gặp y! Nếu không tối nay làm sao cô ngủ nổi?
- Cô đang làm gì vậy?
Khi Phù Tang đang úp sấp trên ván cửa, một âm thanh bỗng truyền đến từ sau lưng cô.
Phù Tang cả kinh, vội quay đầu lại nhìn.
Hoắc Thận không rõ từ khi nào đã đứng sau lưng cô, y dùng ánh mắt như đang gặp phải một tên thiểu năng nhìn cô:
- Mắt mèo không phải để nhìn từ ngoài vào trong.
- ...
Cô đương nhiên đã biết!
- Hả? Anh đang cầm gì vậy?
Phù Tang lúc này mới chú ý đến túi đồ trong tay y, có chút ngoài ý muốn:
- Đồ ăn?
Hoắc Thận dường như không để ý đến cô, trực tiếp đi về phía trước, ấn tay vào chỗ nhận diện vân tay trên cửa, "Đinh---" một tiếng, cửa theo đó mà mở ra.
Hoắc Thận cũng không vội bước vào nhà, chỉ quay đầu nhìn Phù Tang vẫn đứng tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
- Lại đây!
Y gọi cô lại.
- Làm gì?
Phù Tang do dự đi về phía trước.
- Đưa ngón cái đây.
- ?
Phù Tang càng nghi hoặc, song cô vẫn nghe lời y, ngoan ngoãn đưa ngón trỏ ra.
Hoắc Thận thuận thế cầm lấy bàn tay cô, đem ngón trỏ ấn vào chỗ nhận diện vân tay, chợt cô nghe thấy một âm thanh máy móc phát ra từ cửa:
- Nhận diện hoàn tất! Xin đặt ngón tay lại một lần nữa!
Hoắc Thận cầm lấy tay Phù Tang, một lần nữa áp ngón tay cô lên phần nhận diện, mãi đến khi cửa truyền đến âm thanh "nhận diện hoàn tất", Hoắc Thận mới nơi buông tay cô ra, cầm lên túi thức ăn vừa nãy rồi tiến vào trong nhà.
Phù Tang kinh ngạc đuổi theo y, truy hỏi:
- Vừa nãy anh làm gì đấy?
- Nhận diện vân tay.
- Tại sao phải nhận diện vân tay của tôi?
Hoắc Thận liếc cô một cái:
- Biết rồi còn hỏi.
- ...
Được rồi! Cô thừa nhận cô hiểu y đang làm gì, nhưng cô sợ rằng bản thân mình đang suy nghĩ nhiều nên mới chạy lên hỏi anh.
- ... Vậy có phải lần sau đến nhà anh, bất kể anh có nhà hay không, tôi đều có thể trực tiếp mở cửa vào nhà?
Về sau, vân tay của cô cũng được xem như một chiếc chìa khóa của ngôi nhà này. Cũng không biết ngôi nhà này còn bao nhiêu chìa khóa như vậy nữa?
Song, bất kể là có bao nhiêu chiếc chìa khóa, nội tâm cô hiện tại cũng đang vô cùng vui vẻ. Ít nhất tên này cũng không xem cô là người ngoài, phải không?
Hoắc Thận không đáp lại cô, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Phù Tang đặt hai tay lên lưng y, vui vẻ khoái trá cùng y tiến vào phòng bếp:
- Hoắc Thận, trong nhà anh có thứ gì đáng tiền không? Bình thường anh giấu ở đâu??
- Biết nấu cơm không?
- A?
Hoắc Thận lại hỏi:
- Biết nấu cơm không?
- ...Anh đoán xem?
Biết ngay mà!
Một đại tiểu thư không bao giờ đụng tay vào việc nhà thì làm sao có thể biết nấu cơm chứ? Hoắc Thận thực ự không nên ôm hi vọng này đối với cô.
- Tuy tôi không biết xào rau nhưng tôi có thể thái rau đấy!
- Cô có thể?
Hoắc Thận hoài nghi hỏi lại.
- Tất nhiên rồi! Thái rau thì có gì mà không làm được! Cũng chẳng phải chuyện khó nhằn gì. Dù trước đây tôi không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng thường xuống bếp xem mẹ nấu ăn, kỹ thuật thái rau của mẹ tôi tuyệt lắm, chắc tay nghề của con gái bà cũng không kém cạnh gì đâu. Dao đâu rồi? Để chỗ nào?
Phù Tang vừa nói vừa tìm dao khắp nơi, khó khăn mãi mới tìm được, vừa định cầm lên lại bị Hoắc Thận ngăn lại:
- Dao không phải là đồ chơi, đặt xuống!
Khuôn mặt y trở nên nghiêm túc.
- Để tôi thử đi mà!
Hoắc Thận không cho phép, đoạt lấy con dao trong tay Phù Tang:
- Cô đi ra đi.
- Anh nấu cơm?
- Không lẽ là cô?
- Anh có thể chứ?
Phù Tang vô cùng hoài nghi.
Hoắc Thận chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, lựa chọn làm ngơ câu hỏi của cô, cúi đầu xuống làm việc trong tay.
Nhìn thấy hình ảnh y bận rộn nơi phòng bếp, Phù Tang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên là bởi y thế mà lại biết nấu cơm, hơn nữa còn có vẻ rất thành thạo.
Y đã học làm cơm từ khi nào? Từ trước đã biết, hay hai năm gần đây mới học được?
Mà điều khiến Phù Tang vui mừng chính là, hôm nay cô thế mà lại có thể ăn bữa cơm do chính tay y chuẩn bị.
- Không có việc gì thì đi ra đi!
Tuy không quay lại, Hoắc Thận vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô đang đặt lên người mình, điều này khiến một người đang bận rộn nấu ăn như y ít nhiều cảm thấy mất tự nhiên.
Phù Tang cũng không muốn ăn chực:
- Có muốn tôi giúp một tay không?
- Không cần.
Hoắc Thận từ chối
- Đừng ở đây làm vướng tay vướng chân tôi nữa, như thế đã là giúp đỡ nhiều lắm rồi!
- ......Hứ!
Phù Tang khó chịu hừ một tiếng rồi rời khỏi phòng bếp.
Tuy nhiên cô không thực sự rời đi, chỉ lặng lẽ đứng sang một phía có thể không làm phiền đến y, rồi lại tiếp tục quan sát, thưởng thức bộ dạng này của y.
Chẳng trách người ta thường nói đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung làm việc! Giờ đây Phù Tang mới có thể chân chính lĩnh hội được hàm ý sâu sắc của câu nói này!