Tại lễ tốt nghiệp đại học.
Phù Tang mới chụp ảnh kỷ yếu và khóc lóc dàn dụa với bạn cùng phòng xong, thậm chí còn chưa kịp hồi phục tinh thần, đã bị Hoắc Thận kéo lên xe tới cục Dân Chính.
Khi thấy ba chữ Cục Dân Chính màu vàng kim to đùng ngoài cửa, cô còn có chút mờ mịt.
Hoắc Thận nắm lấy tay cô, trực tiếp tiến vào đại sảnh cục Dân Chính, đem sổ hộ khẩu cùng chứng minh nhân dân trong tay giao cho nhân viên trong cục:
- Chúng tôi muốn đăng ký kết hôn.
Gì cơ?
Trong đầu Phù Tang đặt đầy dấu chấm hỏi to đùng, cô dùng vẻ mặt mông lung nhìn Hoắc Thận, nước mắt ly biệt nơi khóe mắt vừa nãy còn chưa kịp khô đi.
Nhân viên kia không vội nhận lấy giấy tờ Hoắc Thận đưa qua, vẻ mặt hoài nghi nhìn sang Phù Tang đang ngây ngốc tại chỗ:
- Cô gái, cô không muốn kết hôn sao? Cô không muốn thì đừng có kết hôn! Cô đừng có khóc, chỉ cần cô lắc đầu một cái, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm giấy chứng nhận cho hai người! Chuyện hôn nhân là hai bên cùng tự nguyện, hiểu không?
Câu cuối cùng là dành cho Hoắc Thận đang đứng cạnh cô nghe.
- A?
Lúc này Phù Tang mới lấy lại được tinh thần, cô vội vàng lắc đầu:
- Làm gì có chuyện tôi không muốn kết hôn!
- Nếu muốn kết hôn vậy tại sao cô lại khóc? Nước mắt còn chưa khô kìa!
- ...
Lúc này Phù Tang mới ý thức được khóe mắt mình còn vương lại chút nước mắt, cô vừa định đưa tay lên lau, Hoắc Thận đã nhanh chóng lau nước mắt giúp cô, buồn cười mà nhìn cô:
- Đã sắp kết hôn rồi còn khóc tèm nhem hết cả nước mắt nước mũi thế kia, cũng không sợ bị người khác chê cười sao. Đừng khóc nữa, chúng ta còn phải gặp nhân viên ở đây thêm mấy lần nữa đấy, có phải hay không?
Không nhắc đến thì thôi, y vừa nhắc đến, nước mắt Phù Tang lại suýt chút nữa tuôn ra, cô thút thít một tiếng:
- Nhưng ai mà biết lần gặp mặt sau là lúc nào chứ?
- Ai! Vậy rốt cục hai người có muốn đăng ký kết hôn hay không?
Nhân viên này đã không còn kiên nhẫn, tuy rằng đằng sau không có ai xếp hàng, nhưng cứ đứng ở đây chiếm vị trí mãi cũng khá phiền phức.
Hơn nữa hai người còn cứ đứng ở đây ân ân ái ái, chàng chàng thiếp thiếp, thật đáng xấu hổ mà.
- Kết hôn, đương nhiên là kết hôn rồi.
Người lên tiếng chính là Phù Tang.
Cô lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, một lần nữa giấy tờ trong tay Hoắc Thận cho nhân viên công tác:
- Tôi tình nguyện kết hôn cùng anh ấy, làm phiền cô rồi.
Vị nhân viên nhìn Phù Tang thêm một lần nữa rồi mới nhận lấy tập giấy tờ, bắt đầu xem xét.
Phù Tang nhìn sang Hoắc Thận đang đứng cạnh mình:
- Anh vội vội vàng vàng kéo em đến đây đăng ký kết hôn như vậy, không sợ em sẽ không đồng ý sao?
- Vội vội vàng vàng sao?
- Tất nhiên rồi! Anh còn chưa bàn bạc trước với em.
- Nói linh tinh!
Hoắc Thận nhéo nhéo tai Phù Tang, nhưng thực chất lại không dùng chút lực nào:
- Ba năm trước tôi đã từng thương lượng với em rồi, tôi đã nói rằng chỉ cần em tốt nghiệp, chúng ta sẽ lập tức kết hôn! Tôi đã chờ đợi em nhiều năm như vậy, bây giờ dù chỉ thêm một ngày, tôi cũng không chờ nổi nữa.
Thực sự Hoắc Thận đã chờ cô đủ lâu! Những năm này, từng ngày từng ngày một y đều suy nghĩ xem nên dùng phương thức long trọng nào để cưới cô nhóc này về nhà, nhưng khi ngày này thực sự đến, y lại phát hiện mình không còn chút nào nhẫn nại để chuẩn bị những nghi thức rườm rà ấy, y chỉ nghĩ tới việc làm sao có thể nhanh chóng bỏ cô nhóc này vào túi mình; còn những nghi thức kia, sau này y có thể bù đắp cho cô trong những tháng năm lâu dài về sau.
Hoắc Thận kéo Phù Tang ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, thận trọng nói với cô:
- Tôi đã chờ ngày này quá lâu, quá lâu rồi! Sớm đã không thể chờ đợi nổi nữa, em có hiểu cho tôi không?
Hoắc Thận nói xong liền lấy một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo từ trong túi quần ra, không đợi Phù Tang kịp phản ứng lại, chiếc nhẫn đã được lồng vào ngón áp úp của cô:
- Gả cho tôi đi!
Đây không phải câu hỏi, mà là một mệnh lệnh.
Phù Tang lại vô cùng thích điều này. Khóe miệng cô khẽ giương lên, mặt lại cố tỏ vẻ kiêu ngạo:
- Cách anh cầu hôn cũng quá đơn giản đi!
- Đơn giản thì đơn giản, nhưng cũng... quá thực dụng!
Hoắc Thận đưa ôm lấy Phù Tang, nhẹ hôn lên trán cô một cái, dán sát vào bên tai cô thì thầm:
- Tôi đảm bảo mỗi ngày về sau, tôi sẽ đều toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em! Tuy rằng lời này nghe giống những lời ngon tiếng ngọt sáo rỗng, song, đây thực sự là những lời từ đáy lòng tôi! Tang Tang, từ giây phút tôi bắt đầu yêu em, tôi đã nhận ra sự khác biệt của em so với bao nhiêu người con gái khác đã đi qua cuộc sống của mình. Tôi cảm thấy may mắn thay vì ông trời đã cho tôi được gặp em, không quá sớm cũng không quá muộn. Tôi yêu em, vì vậy, xin em hãy... đồng ý gả cho tôi!
Phù Tang khẽ cười, khóe mắt cong cong như một cây cầu nhỏ:
- Nhẫn đã đeo rồi, người cũng đã bị kéo tới cục Dân Chính, bây giờ còn hỏi em có đồng ý hay không. Đều đã đến bước này, em còn không đồng ý khác gì làm anh mất mặt chứ! Được thôi, vậy thì...đồng ý! Ha ha ha...
Phù Tang nhìn chiếc nhẫn kim cương rực rỡ kia trên ngón tay, khóe miệng cười đến sáng lạn.
Hôm nay thời tiết thật tốt! Nhẫn kim cương cũng thật đẹp! Cô thích, thích vô cùng!!
Cứ như vậy, Phù Tang đã mơ mơ hồ hồ bị Hoắc Thận kéo đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Buổi tối, một vài người bạn cùng phòng ở ký túc kéo tới căn phòng mới của cô và Hoắc Thận chơi. Lúc vừa rút tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, tất cả bọn họ đều bị dọa đến ngây người.
- Tang Tang, cậu thế mà vội vã kết hôn ngay sau tốt nghiệp! Thật không ngờ được nha!
Phó Lâm cảm khái một tiếng:
- Cuộc đời này còn nhiều thứ không ngờ được lắm! Cậu thế mà lại tự mình trói buộc vào nấm mồ hôn nhân này! Hội chị em này chúc phúc cho cậu, đồng thời cũng đau lòng thay cho cậu.
Đối với lời cảm thán của Phó Lâm, Phù Tang ngược lại vẫn cười tươi như hoa:
- Cuộc sống kết hôn còn nhiều điều chưa khám phá được lắm, chỉ là khi đối mặt với những chuyện này, bên cạnh tôi sẽ có nhiều hơn một người đàn ông so với các cậu thôi!
- Ha! Câu này quả thực cũng không sai! Có một anh trai siêu cấp đẹp trai, không, là đại soái ca đẳng cấp, nhà giàu như vậy bên cạnh, làm sao mà kiên nhẫn nổi chứ! Các cậu nhìn xem, biệt thự to như vậy, nội thất xa hoa như vậy, đổi lại là tôi, tôi cmn không đợi nổi tốt nghiệp đã đồng ý luôn rồi!
Lời này của Phó Lâm chọc mọi người cười không ngừng.
Phù Tang bê ra một thùng bia, đưa cho mỗi người một lon:
- Hôm nay coi như chúc mừng tân hôn đi, cũng chúc mừng cho chúng ta đã thành công tốt nghiệp đại học! Vậy nên... không say không về!!
- Được, không sau không về!! Dù sao về sau chúng ta có muốn cũng không còn cơ hội được say cùng nhau nữa....
Mà một lời này lại khiến Phù Tang và mọi người nhất thời tuôn nước mắt.
Đúng vậy, qua ngày hôm nay,bọn họ sẽ thực sự bận rộn, khó còn cơ hội gặp nhau.
Mấy cô gái chưa kịp nói gì, nước mắt đã ầng ậc nơi khóe mi, vừa nâng lon lên vừa hô:
- Không say không về!
Kết quả, bốn cô gái uống say tới mức trực tiếp nằm ngửa, nằm úp sấp các kiểu đủ mọi ngóc ngách trong gian nhà mới của Phù Tang cùng Hoắc Thận.
Khi Hoắc Thận trở về, khắp căn phòng đều là mùi cồn, hiển nhiên bốn người này đã uống không hề ít.
Cuối cùng Hoắc Thận đành phải bế cô dâu đang nằm sõng soài dưới sàn nhà của mình lên. Cô nhóc này sớm đã say tới bất tỉnh nhân sự, cảm nhận được có người đang bế mình lên, cô liền mơ mơ màng màng hé mắt ra:
- Ai... nhà ngươi là ai?
- ...
Hoắc Thận không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
- Nhà ngươi rốt cục là ai? Đừng... đừng chạm vào tôi?
Phù Tang khua tay lung tung lên bả vai y.
- Tôi là chồng của em!
Hoắc Thận đáp lại cô trong bóng tối. Nương theo ánh đèn tường hôn ám, Hoắc Thận nhẹ nhàng bế cô lên trên tầng.
- Chồng?
Phù Tang nhíu chặt mày
- Tôi... tôi còn chưa kết hôn! Lấy đâu ra chồng chứ?
- ... Em chưa kết hôn?
Toàn thân Hoắc Thận khẽ run rẩy, ngữ khí dường như có chút giận hờn. Hiển nhiên cô nhóc này còn chưa thích ứng với thân phận mà mình dành tặng cho cô ấy!
- Ưm...
Đầu óc Phù Tang lúc này có chút hỗn loạn:
- Chưa kết hôn, chưa kết hôn...
- ...
Hoắc Thận mở cửa phòng ngủ ra, trực tiếp đẩy Phù Tang lên giường, dùng thân hình to lớn đè mạnh lên người cô:
- Em thử nghĩ lại mà xem, mở mắt ra mà nhìn kĩ xem tôi rốt cục là cái gì của em?
Phù Tang mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đầy quyến rũ của Hoắc Thận, cô liền cười lớn:
- ... Chồng em. Hình như em đã thực sự kết hôn rồi thì phải...
Lời vừa buông ra, cô đã chủ động hôn lên cánh môi mỏng của Hoắc Thận, xoay người một cái, liền trực tiếp đặt y xuống dưới thân mình, bàn tay nhỏ bé bắt đầu sờ loạn lên người Hoắc Thận, lung tung cởi ra cúc áo sơ mi của y:
- Chồng ơi, đêm nay là đêm tân hôn của hai ta, em sẽ ngoan ngoãn hầu hạ chồng...