- Thực ra từ sớm anh nên biết rồi, đây là tình yêu mà em có thể cho anh! Hơ... ba năm trước anh nên hiểu rõ ra rồi, kết quả... ba năm sau anh TM lại làm một thằng ngu!
Cố Cẩn Ngôn vừa dứt lời, đẩy cửa bước ra không quay đầu lại.
Lúc ra đến bên ngoài, thì chạm phải mẹ của anh vừa rửa xong bình giữ nhiệt quay lại.
- Con trai, con làm sao vậy?
Nhìn thấy bộ dạng nộ khí trùng trùng của con trai mình, mẹ Cố liền hỏi.
- Không có gì.
Cố Cẩn Ngôn đè nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống vài phần:
- Mẹ, công ty còn có việc gấp, con đi trước...
- Lúc nãy con đã nói chuyện với Diên Vĩ rồi?
Cố Cẩn Ngôn không nói gì cả, sắc mặc cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào, vỗ vỗ lấy vai của mẹ mình:
- Mẹ, giúp con chăm sóc tốt cho cô ấy, mẹ cực khổ rồi! Con đi trước!
Nói xong, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của con trai mình, mẹ Cố phiền não mà thở dài một hơi.
Chắc là Diên Vĩ vừa nãy đã nói lại những lời đã nói với mình cho con trai mình nghe rồi!
.....................................
Sau khi Cố Cẩn Ngôn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diên Vĩ và Trần Sở Mặc.
Không khí nhất thời hiện rõ sự ngại ngùng.
- Vết thương còn đau không?
Trần Sở Mặc ân cần hỏi Diên Vĩ.
Diên Vĩ có chút không tự nhiên, lắc đầu, cười nhẹ một cái:
- Đã không đau như lúc nãy rồi.
- Vậy thì tốt!
- Hình như là anh đã gây nên mâu thuẫn giữa hai người? Xin lỗi, anh không phải cố ý đâu.
- Không có.
- Anh Sở Mặc, anh không cần xin lối, chuyện này không có liên quan đến anh.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Diên Vĩ lắc đầu không nói gì, hiển nhiên, cũng không có ý muốn nói nhiều.
Cô không nói, Trần Sở Mặc cũng không hỏi nhiều, chỉ thành tâm mà nói với Diên Vĩ;
- Diên Vĩ, lời mà anh vừa nãy nói, anh là nghiêm túc đó, anh hi vọng em cũng có thể nghiêm túc mà suy nghĩ một chút! Còn nữa, anh cũng rất vinh hạnh khi nghe thấy lời nói của em lúc nãy, ít nhất, anh khiếng cho em an tâm hơn nhiều so với anh ấy.
Lời nói của Trần Sở Mặc quá thẳng thắng, khiếng cho Diên Vĩ có chút áy náy và không được tự nhiên.
Cô tại sao cảm thấy ở bên cạnh Trần Sở Mặc lại an tâm hơn nhỉ? Bởi vì từ trước đến nay cô không cảm thấy lúc được lúc mất, bởi vì cô có thể không cần lo sợ bên cạnh cậu ta, thì cậu ta sẽ bị người khác cướp mất, càng không phải tốn công sức mà tự vấn, cậu ta rốt cuộc có phải là thật tâm thích mình hay không.
Nhưng Diên Vĩ lại không hiểu, thực ra, những điều này không phải mang ý ‘an tâm’, mà là... cô căn bản không có động tâm!
Bởi vì không có động tâm, cho nên mới không qua tâm là sẽ có người con gái khác cướp đi mất hay không, cũng càng không lo được lo mất, đương nhiên, tự nhiên cũng sẽ không phí tâm tư mà suy nghĩ, nguwoif đàn ông này cuối cùng đối với cô, là yêu thật lòng hay giả dối, bởi vì những điều này, cô căn bản một chút chũng không để ý đến...
Diên Vĩ cắn cắn môi dưới của mình, nhìn gương mặt chân thành của Trần Sở Mặc trước mặt mình, nghĩ đến tình cảm của mình đối với Cố Cẩn Ngôn đã nước đổ biển đông, mà cảm giác yêu đến đau đớn đó, lúc cô đối diện với Trần Sở Mặc, lại không nói được bất kì câu nào làm tổn thương cậu ta được, một lát sau, Diên Vĩ chỉ nói:
- Em đồng ý với anh, sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Trần Sở Mặc dường như có chút thụ sủng nhược king, cậu ta ngẩng người ra một hồi, sau đó cười lên:
- Được, anh đợi em.
Sau đó, mỗi ngày Trần Sở Mặc đều sẽ xuất hiện ở phòng bệnh của Diên Vĩ, mỗi ngày đều sẽ mang đến một bó hoa Diên Vĩ tươi mới cho cô.
Cả phòng bệnh curta Diên Vĩ đều tràn ngập hương thơm của hoa Diên Vĩ, khiếng cho không ngửi được chút nào mùi thuốc khử trùng ở trong phòng nữa, cũng khiếng cho tâm tình của Diên Vĩ tốt lên không ít.
Đối với việc của Trần Sở Mặc và Diên Vĩ, Lâu Tư Trầm và Mộ Sở cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, vốn là đoạn hôn nhân của bọn họ, hai người luôn thuận mắt, luaajjn gia thế mà nói, Trần Sở Mặc thật sự là một đứa trẻ rất tốt, đột nhiên hôn sự của hai đứa trẻ giữa đường gãy gánh, chuyện này, Mộ Sở và Lâu Tư Trầm cũng có chút khó chịu trong lòng, nhưng bây giờ, lại tốt trở lại, cũng đã không tệ rồi.
Còn về Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ vẫn không gặp anh.
Mà Cố Cẩn Ngôn cũng không cưỡng cầu, môi ngày đều sẽ đến một lần, nhưng mà, hai ngày gần đây không thấy đến nữa, nghe mẹ Cố nói anh đã đi công tác rồi.
Cố Cẩn Ngôn vốn là không đi, nhưng mà công việc trong tay, mà đồng nghiệp bên đó lại xảy ra một số vấn đề nghiêm trọng, anh không đi không được, cuối cùng, thực sự là hết cách, chỉ có thể mua vé máy bay nhanh chóng đến cứu viện.
Trần Sở Mặc ở trong phòng bệnh của Diên Vĩ nói chuyện rất lâu, nếu như không phải hẹn một khách hàng quan trọng, nói không chừng Trần Mộ Sở cậu ta cũng không nỡ rời đi.
Cậu ta vừa mới đi, Mộ Sở không nhịn được lại nói với con gái:
- Đuôi Nhỏ, Sở Mặc những ngày này đối xửa với con như thế nào, mẹ và bva con cũng đều đã nhìn thấy cả, còn con, ít nhiều gì cũng sẽ khắc sâu vào trong tim, có phải không? Đứa trẻ Sở Mặc này thật cũng không tệ, con thật sự dự định thử qua lại cậu ta sao? Sở Mặc cũng đã nói tâm ý của nó với con cho ba mẹ nghe rồi, bây giờ chỉ xem con như thế nào nữa mà thôi.
Mộ Sở một bên lột vỏ quả quýt cho con gái, một bên thám thính chuyện từ con gái mình.
Diên Vĩ lắc lắc đầu:
- Mẹ, nói thực thì, con bây giờ không muốn nói chuyện yêu đương...
Cô thực sự có chút mệt mỏi rồi.
- Vẫn là không buông bỏ được chú Cố của con chứ gì!
Mộ Sở thở dài một hơi.
- Mới không phải.
Diên Vĩ lại mở miệng phủ định, đáy mắt tối đi vài phần, nói tiếp:
- Trong lòng của con chỉ cảm thấy có chút thất thoát, cảm thấy bản thân mình bây giờ thật không thích hợp để nói chuyện yêu đương thôi, hơn nữa, con bây giờ tại sao lại phải ở trong bệnh viện? Là bởi vì con có đứa trẻ của người đàn ông khác, sảy thai rồi, mới phải ở trong bệnh viện! Mẹ bảo con bây giờ ở cùng với anh ấy, con cảm thấy như vậy không đượcthích hợp!
- Vậy theo nhứ ý của con, có nghĩa là nói, Tần Mộ Sở con cả đời này cũng không tìm được người đàn ông nao khác nữa sao? Vậy nếu như chú Cố của con không cưới con, vậy cả đời này có phải con cũng không muốn lấy bất kì người nào khác không?
- Mẹ, mẹ rõ ràng biết con không có ý đó!
- Không phải ý đó, vậy cuối cùng là ý gì? Bây giờ đồng ý hay là sau này đồng ý, có khác biệt gì sao?
- Mẹ, bây giờ con rất mệt, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, mẹ đừng nói với con nữa!
Cô nói xong, giống như một con đà điểu vậy, vùi đầu mình vào trong gối.
- Được được được rồi, mẹ không nói nữa, được chưa? Nhưng chuyện này con nhất định phải suy nghĩ kĩ, có biết không?
- Biết rồi!
- Mẹ, khi nào con có thể xuất viện?
Cô đã ở trong bệnh viện ngột ngạt lắm rồi!
- Ngày mai. Ngày mai là có thể xuất viện rồi! Nhưng mà sau khi xuất viện, con vẫn pahir ở nhà nghỉ ngơ một thời gian mới được!
- Ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn là ở trong bệnh viện! Ngày ngày ngột ngạt ở trong này, không có bệnh cũng lòi ra bệnh nữa đó!
- Nói bậy bạ! Mẹ của con không phải cả ngày cũng ở trong bệnh viện suốt sao!!
- Mẹ, mẹ cái đó là chữa bệnh cứu người, đương nhiên khác với con rồi!
- Ừa, có tinh thần mà cãi lại mẹ, vậy thì chứng minh con cũng tốt hơn nhiều rồi.
- Được rồi, con sớm đã khỏe hoàn toàn rồi!
..............................................................................................
Ngày thứ hai, trước khi Diên Vĩ xuất viện, Trần Sở Mặc mới gấp gáp mà chạy vào bệnh viện.
- Diên Vĩ, có một chuyện rất quan trọng, anh muốn nhờ em giúp một chút, có được không?
Trần Sở Mặc căng thẳng mà hỏi Diên Vĩ.
Lâu Tư Trầm và Mộ Sở nhìn nhau một cái, rồi mượn cớ là đi làm thủ tục xuất viện mà rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai người trẻ.
- Anh Sở Mặc, có việc gì, anh nói trước đi!
Diên Vĩ ngừng tay đang xếp hành lý của mình lại:
- Có việc gì em có thể giúp anh, em nhất định sẽ giúp.
Nói thật thì, những ngày này Trần Sở Mặc đối với cô rất là quan tâm chăm sóc, như mẹ cô nói vậy, cậu ta đối tốt với mình, thì cô cũng nên ghi lại trong lòng.
- Diên Vĩ, gả cho anh đi!
Đột nhiên, Trần Sở Mặc quỳ một chân xuống trước mặt Diên Vĩ.
Cũng không biết từ đâu mà cậu ta lấy ra một chiếc hộp tình tế nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Diên Vĩ ngẩng người ra, khuông mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn cậu ta:
- Anh Sở Mặc, anh... anh đang làm gì vậy? Anh đừng quỳ nữa, đứng dậy trước đi!
Diên Vĩ nói xong, thì tiến tới đỡ cậu ta dậy, nhưng Trần Sở Mặc lại không chịu:
- Diên Vĩ, em đừng hiểu lầm.
Cậu ta nói tiếp:
- Thực ra là chuyện của bà nội của anh! Sau khi bà biết được chuyện hôn ước của chúng ta bị hủy, tâm tình luôn buồn bã không vui, tối hôm qua bệnh tim còn tái phát, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, đến bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng lúc mơ mơ hồ hồ, bà nội luôn gọi tên em! Em cũng biết là, bà nội của anh luôn thương yêu em, bà sớm đã nhận định em là cháu dâu rồi! Sáng hôm nay, bên bệnh viện lại đưa ra một thông báo, nói là thân thể của bà, nhiều nhất cũng chỉ được thêm một tháng nữa, cho nên...
- Cho nên, anh hi vọng chúng ta kết hôn, để bà nội vui vẻ mà đi hết một tháng cuối cùng này, có phải không?
Trần Sở Mặc biết là bản thân mình đã làm khó cô rồi, cậu ta có chút áy náy, nên đứng dậy, bước đến gần cô:
- Diên Vĩ, anh biết em không đồng ý kết hôn với anh, mà thật sự cũng không muốn cưỡng ép em, thực sự anh chỉ hi vọng em có thể bên cạnh anh diễn cho xong vở kịch này mà thôi, cho đến khi bà nội anh...
Trần Sở Mặc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Diên Vĩ, gương mặt cầu khẩn hỏi cô:
- Có được không?
Bàn tay nhỏ của Diên Vĩ, bị cậu ta nắm lấy, có chút lạnh đi.
Đôi môi đỏ mím chặt lại, không nói chuyện, cặp lông mi của cô cũng rũ xuống, ánh mắt không dám nhìn vào cậu ta, chỉ rơi vào cái tay bị nắm chặt lấy của mình.
Lúc này, trong lòng của Diên Vĩ, đang không ngừng mà chiến đấu với nhau.
Đồng ý, hay là không đồng ý? Mà vở kịch này, có nên diễn hay là không nên diễn?