- Bác sĩ Tần, đang ở nơi công cộng, còn có biết bao nhiêu đồng nghiệp đều đang nhìn, cô lại sờ qua sờ lại trên người tôi, e là không thích hợp cho lắm nhỉ? Người khác không biết còn tưởng là...... cô có ý đồ khác với tôi?
- ......
Tần Mộ Sở đột nhiên cảm thấy lỗ tai của mình đỏ hết lên, hai tay như bị điện giật mà rút về.
Ngay lúc đó cảm thấy có vô số ánh mắt nhìn về phía họ một cách quỷ dị.
- Tôi không có ý đó, tôi chỉ là......
Tần Mộ Sở gấp gáp giải thích.
- Cô có ý gì, tôi không quan tâm.
Lâu Tư Trầm lạnh nhạt ngắt lời nói của cô, bước chân rời khỏi. Không quay đầu lại.
- ......
Cái tên này!
Đúng là đáng đời không có bạn!!
Cũng qua nhiều năm lắm rồi, sao mà vẫn là cái tính xấu xa như vậy!
Tính cách tệ! Khó gần gũi!!
Lúc đầu tại sao bản thân bị mổ người như vậy thu hút được chứ?
Nhưng hiển nhiên, ngay lúc này, Tần Mộ Sở vẫn nghe thấy tiếng tim đập làm mình thất vọng, “Thình thịch, thình thịch, thình thịch”, từng tiếng từng tiếng, mạnh mẽ đập vào vách ngăn trong tim của cô.
Mà cách tay bị hắn nắm qua, ngay lúc này cảm thấy rất nóng cứ như đang bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa đó, như thiêu đốt vào sâu da thịt xuyên thấu đến tâm can của cô.
Tần Mộ Sở rối rắm khá lâu, cuối cùng tự cổ động tinh thần của mình, cầm lấy chai thuốc trị phỏng đi đến văn phòng chủ nhiệm tìm Lâu Tư Trầm.
Bất luận như thế nào, vết thương là do cô gây nên, đem thuốc trị phỏng sang, xin lỗi một tiếng, vẫn là điều phải làm.
Kết quả, trong văn phòng không có người.
- Bác sĩ Tần, tìm Chủ nhiệm Lâu sao?
Tần Mộ Sở vừa từ văn phòng bước ra thì nghe thấy y tá Lâm Nhược Hi hỏi một câu.
- ..... Ừ.
Tần Mộ Sở khó khăn cười một cái.
- Chủ nhiệm Lâu chắc ở vườn hoa nhỏ dưới lầu đó! Lúc tôi lên đâu thì nhìn thấy, cô đến đó tìm đi!
- Cám ơn!
Cô nhanh chóng bước xuống lầu, trong tay vẫn còn cầm chai thuốc trị phỏng mà mình chuẩn bị cho hắn, mới vừa đi đến con đường hướng vào vườn hoa, thì nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trên ghế đá, bước chân của cô cũng dừng lại.
Cái tay đang cầm chai thuốc cũng vô thức nắm chặt lại.
- Anh nói anh đó, em chỉ vừa mới đi xử lý bệnh nhân cấp cứu thôi, anh liền bị phỏng thành như vậy rồi! Sớm biết như vậy, em nên tìm người khác đi ăn cơm cùng anh rồi.
Trình Huyên Oánh một bên đau lòng mà cằn nhằn Lâu Tư Trầm, một bên thoa thuốc cho hắn.
- Oánh Oánh, anh có thể tự làm.
Lâu Tư Trầm nắm lấy cánh tay của Trình Huyên Oánh, thái độ xa lánh, nhưng ngữ khí lại ấm áp:
- Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì. Em để thuốc lại, một lát nữa anh về văn phòng tự thoa.
- Như vậy không được! Lời anh nói, em không tin! Mới nãy nói chỉ vết thương nhỏ thôi, nhìn đi, chỗ này cũng đỏ hết cả lên, cũng có bọng nước luôn rồi này!
Lâu Tư Trầm lại nhìn thấy khuông mặt nhỏ nhắn của Tần Mộ Sở phía tượng đồng đối diện, cánh tay đang nắm lấy tay của Trình Huyên Oánh, từ từ buông ra.
Để cho cô tiếp tục bôi thuốc.
Phía sau, Tần Mộ Sở cắn chặt môi dưới.
Áo sơ mi kẻ sọc trên người Lâu Tư Trầm tùy ý cởi bỏ vài cái cúc áo, lười biếng lộ ra một mảng da màu lúa mì, nơi bị bỏng, có chút ửng đỏ lên, cũng không ảnh hưởng gì đến sự gợi cảm của hắn.
Đầu ngón tay mền mại của Trình Huyên Oánh chạm vào khuông ngực rắn rỏi của hắn, trên má vô thức đỏ ửng lên, trái tim cũng không tự chủ mà đập loạn nhịp “Thình thịch thình thịch thình thịch__”
- Tư Trầm, anh còn chưa nói cho em biết, anh làm sao mà bị bỏng đó?