Cái gì đây? Bây giờ tên này còn uy hiếp ngược lại cô nữa à? Dám đe dọa cô ư?
- Anh nghĩ là tôi không dám à?
Phù Tang hỏi ngược lại.
- Có chuyện gì mà cô không dám chứ?
Bàn tay đang cầm tay Phù Tang của Hoắc Thận lại siết chặt hơn.
Phù Tang bị y siết đau:
- Anh buông tay tôi ra! đau quá!
Đúng là không có gì mà cô không dám làm, nhưng cô sẽ không làm như thế.
Có phải y biết được điều đó nên mới dám giở giọng này ra với cô hay không?
Phó Lâm nấp một bên thấy thế thì chực nhào ra, nhưng lại thấy Hoắc Thận đột nhiên lạnh lùng hất tay Phù Tang ra:
- Chạy đi!
Y lạnh lùng ra lệnh, gương mặt đanh lại vô cùng nghiêm khắc.
Phù Tang thì cứ trơ ra đó, cô tức giận bĩu môi, đứng im tại chỗ không thèm chạy.
Phù Tang liếc cô một cái:
- Nếu cô cảm thấy mình dư thời gian quá thì cứ đứng ở đó đi, dù sao thì tôi cũng rảnh mà!
Hoắc Thận nói xong còn kéo quần ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
Phù Tang cắn môi, trừng mắt nhìn y, không nói câu nào.
Hoắc Thận giơ tay im lặng ôm ngực, ngửa đầu lên thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô.
Cuối cùng vẫn là Phù Tang không chịu nổi nên mở miệng trước:
- Tại sao anh lại cố ý bắt nạt tôi chứ?
- Tôi thích!
- Thích con mợ anh!
Phù Tang tức giận đến mức tháo mũ xuống ném vào ngực Hoắc Thận:
- Tôi không chạy! Anh thích làm gì thì làm!
Hai mắt của Phù Tang đỏ lên, cô hét thẳng vào mặt Hoắc Thận, sau đó xoay người muốn đi, nào ngờ vừa bước ra được một bước thì đã bị một bàn tay to lớn túm tay kéo lại.
Không cần quay đầu lại nhìn thì Phù Tang cũng biết là ai kéo mình, cô giãy mạnh tay, cố gắng giằng ra khỏi tay của y.
Nhưng rõ ràng chẳng làm nên trò trống gì.
Phù Tang quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn y:
- Hoắc Thận, bây giờ anh tốt xấu gì cũng là tấm gương cho người khác noi theo, cứ lôi lôi kéo kéo tôi thế này không thấy kỳ à? Hơn nữa, anh đừng quên là học sinh của anh vẫn còn đứng nhìn đấy nhé!
Hoắc Thận cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười này lại vô cùng lạnh lùng, chẳng hề đến đáy mắt.
Sau đó Hoắc Thận bất ngờ kéo mạnh một cái, toàn thân của Phù Tang lại thuận thế ngã vào trong ngực của Hoắc Thận.
- Á!
Phù Tang giật mình hét lên một tiếng.
Một bàn tay nóng rực vòng qua eo, để cô ngồi trên đùi y.
Lần tiếp xúc thân mật quá đỗi bất ngờ này làm Phù Tang giật thót tim, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng:
- Buông ra! Bạn cùng phòng của tôi còn đang nhìn kìa!
Cái tên điên này!
Phù Tang cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, bàn tay đánh mạnh lên lồng ngực của y.
- Khi nãy tôi có cho cô đi chưa?
Hoắc Thận khẽ ngửa đầu hỏi Phù Tang trong ngực mình, bàn tay siết chặt eo cô, hoàn toàn không hề có ý muốn buông ra.
Dường như y hoàn toàn không nghe thấy lời Phù Tang nói, hoặc nên nói là y hoàn toàn không để ý chuyện hành vi lưu manh của mình bị mấy học sinh nhìn thấy.
- Anh buông tôi ra trước đã!
Phù Tang cúi đầu gỡ bàn tay trên eo mình ra.
- Chẳng những không tuân theo lệnh của huấn luyện viên mà còn ba lần bảy lượt mở miệng mắng chửi huấn luyện viên!
Hoắc Thận giơ tay, bá đạo siết cằm của Phù Tang, khiến cho cô ngẩng mặt lên nhìn mình:
- Tôi thấy hai mươi vòng còn ít lắm, thôi thì chạy thêm mười vòng nữa nhé! Ba mươi bốn vòng! Nếu còn muốn chạy trốn nữa thì sẽ tăng thêm mười vòng! Tôi muốn xem cô chạy trốn nhanh hay là tôi phạt nhiều hơn!
- Anh là đồ vô sỉ!
- Ừ, quen rồi! Đổi từ khác để mắng đi.
Cái tên này còn mặt dày và vô sỉ hơn hai năm trước nữa!!
Đang giằng co thì đã thấy Phó Lâm chạy vội tới chỗ bọn họ:
- Buông cậu ấy ra!
Trong tay cô còn giơ điện thoại chụp Phù Tang và Hoắc Thận tách tách.
Sau khi chụp xong, cô chỉ thẳng vào mặt Hoắc Thận không hề sợ hãi, thở hồng hộc lên án y:
- Huấn luyện viên, anh căn bản không hề có phẩm đức của giáo viên! Anh đang làm trò gì thế hả!! Mau buông Phù Tang ra! tôi biết ngay là anh có ý đồ đen tối với cậu ấy mà! Tôi nói cho mà biết, tôi đếm đến ba, nếu anh còn không buông cô ấy ra thì tôi sẽ đăng hết đống ảnh này lên web trường! Để cho tất cả mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật của anh! Đúng là cái ngữ tốt mẻ dẻ cùi! Nói trắng ra thì chính là thứ cặn bã chỉ được cái đẹp trai thôi đấy!
Dường như Hoắc Thận cũng không hề sợ hãi, chỉ thản nhiên nhìn Phó Lâm đang đe dọa mình, sau đó lại nhìn về phía Phù Tang đang đỏ mặt trong ngực mình.
- Anh còn không mau buông ra!
Phù Tang giãy giụa một cái, nào ngờ lại khiến Hoắc Thận càng quá quắt hơn.
Y nhéo eo Phù Tang một cái như đang cảnh cáo.
Phù Tang tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này Phó Lâm cũng tức giận vô cùng:
- Anh tưởng là tôi không dám đăng đúng không? được rồi, anh cứ chờ đó! Tôi che mặt Phù Tang cái đã! Anh chờ đó!
Phó Lâm vừa nói vừa bắt đầu chỉnh sửa mấy bức ảnh mình vừa chụp, miệng thì lầm bầm:
- Xem tôi có vạch mặt anh không nhé! Tưởng tôi không dám à...
- Lâm Tử, cậu đừng có nóng.
Phù Tang vừa nói xong thì lập tức có xúc động muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi.
Nhưng đây lại là những lời thật lòng cô.
Hoắc Thận khẽ nheo mắt lại, cười như không cười nhìn cô.
Như thể có bị vạch trần hay không cũng chẳng hề liên quan gì đến y.
- Phù Tang cậu đừng có sợ, mình sẽ che mặt của cậu lại, bảo đảm không ai nhìn ra đâu! Mình nói nhé, loại cầm thú thế này thì phải vạch mặt anh ta ra cho mọi người đều biết! Lại còn quân nhân cơ đấy! Không thấy làm nhục quân hàm trên vai của anh ta à? Đừng sợ, mình sắp chỉnh ảnh xong rồi này!
Hoắc Thận thì vẫn cứ cười cợt như cũ.
Rõ ràng y không hề sợ hãi gì cả.
Lại còn thản nhiên nhìn Phù Tang:
- Sau này còn dám chạy nữa không?
Phù Tang thật sự phục y luôn, lúc nào rồi mà y còn lòng dạ dạy đời cô thế này?
- Hoắc Thận, bạn cùng phòng của tôi không có nói đùa đâu, nếu như anh không muốn bị vạch mặt thì tốt nhất là mau buông tôi ra đi!
- Tôi gửi đấy nhé! Tôi đếm đến ba! Một...
- Đừng mà Lâm Tử!!
Phù Tang ra sức giãy mạnh trong ngực Hoắc Thận, lại vội xua tay với Phó Lâm:
- Lâm Tử, cậu đừng có làm bậy!! Đừng gửi mà, mình xin cậu đấy!!
- Phù Tang, anh ta đã làm thế với cậu rồi mà cậu còn ngại không dám làm to chuyện à!
- Đúng thế, cậu cứ coi như mình ngại to chuyện đi nhé? Làm ơn đừng đăng mà!!
- Phù Tang!!
- Sao lại không cho cô ấy đăng?
Trong lúc hai cô gái đang giằng co với nhau thì Hoắc Thận lại bất ngờ hỏi chen vào.
- Anh im đi!
Phù Tang tức giận quát y một câu.