Diên Vĩ vốn còn cho rằng nhà của đàn ông độc thân ở kiểu gì cũng phải lộn xộn lắm, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là nhà của Hoắc Thận lại rất gọn gàng sạch sẽ, thật sự có thể nói là bóng loáng luôn.
- Đừng có trừng mắt nhìn tôi như thế, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp cả đấy.
Hoắc Thận liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của Diên Vĩ ngay.
Thật ra thì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán ra được, cậu ấm nhà giàu như y sao có thể đảm đang thế được!
Hoắc Thận vào nhà, Diên Vĩ cũng đổi dép vào nhà cùng y.
Hoắc Thận cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên sofa. Balo cũng ném bừa ra đấy, sau đó ngồi phịch xuống, lười nhác gác đôi chân dài của mình lên bàn, chỉa vào mấy cánh cửa ở trước mặt:
- Em đi xem đi, muốn ngủ ở phòng nào thì cứ việc chọn.
Có vẻ hào phóng lắm lắm.
- Thật ra tôi ở đâu cũng được.
Diên Vĩ nói thế thôi nhưng vẫn không kềm được tính tò mò, mở từng phòng ra xem. sau đó cô dừng lại trước cửa một căn phòng, quay lại hỏi Hoắc Thận đang ngồi trên sofa:
- Đây là phòng của anh đấy à?
Hoắc Thận nghe thế thì không rõ là căng thẳng hay xấu hổ, vừa thấy Diên Vĩ đang nhìn phòng của mình thì y vội đứng phắt dậy chạy sang, hai tay đáp lên vai cô theo thói quen, sau đó đẩy cô vào trong.
- Wow!
Đợi đến khi nhìn rõ trong phòng thì Diên Vĩ không khỏi kinh ngạc kêu to:
- Nhiều tạp chí thể thao thế! Anh thích thể thao lắm à?
Trên giá sách to áp sát vách tường chất đầy tạp chí thể thao, Diên Vĩ tò mò thuận tay vói lấy một quyển mở ra xem, sau khi lật vài trang thì lại trợn mắt há mồm.
- Không phải chứ? Ngay cả mấy số tạp chí năm 80 mà anh cũng có à?
Diên Vĩ cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ người này lại còn sở thích khác ngoài cua gái:
- Anh sưu tầm tạp chí đấy à?
- Đây toàn là của báu của cậu đây đấy!
Nói đến đây, Hoắc Thận có vẻ rất tự hào, hai tay ôm ngực nói với Diên Vĩ:
- Đây là lần đầu tiên cậu đây chia sẻ của báu nhà mình với con gái đấy! Sao hả? Kinh không?
Diên Vĩ phì cười:
- Tôi không tin, chắc là anh đã đưa không ít bạn gái đến đây rồi chứ gì?
Nói đến đây, Diên Vĩ lại không khỏi nhíu mày, nhớ đến một chuyện rất quan trọng:
- Hoắc Thận, trong nhà anh có phòng nào là chưa từng bị mấy cô gái khác ngủ không?
Diên Vĩ cam thấy chuyện đó khá là... kỳ cục, nói chung là không biết tại sao, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình nằm trên chiếc giường mà bọn họ đã từng ngủ, khụ khụ! Cứ kỳ kỳ thế nào ấy!
Hoắc Thận lập tức hiểu rõ tâm tư của Diên Vĩ:
- Được rồi! Cô làm ơn đừng có nghĩ vớ vẩn nữa! Ngoại trừ mấy bác gái bên công ty vệ sinh ra thì chưa từng có cô gái nào đến đây đâu! Ngay cả mẹ ruột của tôi cũng không biết căn cứ bí mật này đấy!
- Thật á? Đùa hay thật thế?
Diên Vĩ bán tin bán nghi, liếc mắt nhìn y một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, còn cười nói:
- Thế chẳng phải tôi nên lấy làm vinh hạnh à?
- Không phải nên mà đúng là vinh hạnh đấy!
Hoắc Thận sửa lời cô lại.
Diên Vĩ không khỏi bật cười, đặt tạp chí xuống, lại tò mò ngó nghiêng khắp phòng của y, phát hiện trên đầu giường của y lại còn dán cả ảnh ngôi sao bóng rổ.
Có LeBron Raymone James, có Kobe Bryant... Tất cả đều là mấy thứ khá cũ.
Cũng đúng, thời này rồi còn ai đi dán thứ này nữa đâu!
Diên Vĩ thật sự rất bất ngờ trước sở thích của y, cô còn trêu:
- Không ngờ, ngoại trừ con gái ra lại có thứ khác khiến cậu ấm như anh nghiêm túc thế!
Không thể không nói, đôi khi sự cố chấp và nghiêm túc mà đàn ông dành cho sở thích của mình lại rất quyến rũ và có sức hút.
Bằng không thì sao thiên hạ lại bảo đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc chứ?!
- Nông cạn quá!
Hoắc Thận bắt đầu sỉ vả Diên Vĩ.
Diên Vĩ xoay người lại nhìn y, khẽ dựa lên bàn sách của y:
- Thế tối nay tôi ngủ ở phòng bên cạnh nhé!
- Em cứ thoải mái đi, tôi sao cũng được.
Hoắc Thận không có ý kiến gì, cuối cùng lại hỏi cô một câu:
- Em ngủ một mình có sao không?
Hỏi xong thì lại cảm thấy câu đó dễ khiến Diên Vĩ hiểu lầm quá nên Hoắc Thận vội giải thích:
- Em đừng có nghĩ lung tung nhé, tôi không có ý muốn ở lại đâu, chỉ lo em ở một mình sẽ sợ thôi.
- Tôi không nghĩ bậy đâu.
Diên Vĩ liếc mắt nhìn y một cái, chần chừ một lúc rồi mới xấu hổ nói:
- Thật ra ở đây có nhiều phòng như thế, anh cũng không cần phải đi luôn đâu.
Hoắc Thận ngẩn ra một lúc mới giật mình cười toe:
- Em có chắc không?
- Chẳng lẽ anh sẽ làm chuyện bậy bạ gì với tôi à?
Thật ra Diên Vĩ cảm thấy y chắc chắn sẽ không như thế.
Hoắc Thận lại nhìn chằm chằm vào mắt của Diên Vĩ một lúc, dường như đang nghiêm túc cân nhắc về vấn đề mà Diên Vĩ vừa đưa ra, hồi lâu sau y mới lắc đầu cho ra đáp án:
- Tôi không chắc.
Diên Vĩ lại mỉm cười:
- Anh sẽ không làm bậy, tôi tin anh!
- ...
Thế này đúng là thử thách định lực của y quá đi mất!
..........................
Suốt đêm hôm nay, Cố Cẩn Ngôn đã gọi cho Diên Vĩ vô số cuộc, nhưng đáp lại anh luôn là thông báo khóa máy!
Trước giờ Cố Cẩn Ngôn chưa bao giờ hoang mang lo sợ như thế, bởi vì đây là lần đầu tiên Tần Diên Vĩ cô thoát khỏi tầm kiểm soát của anh kể từ khi đến thành phố C, khiến anh hoàn toàn không thể tìm ra đuọc cô!
Lúc Vân Thải đang say giấc nồng thì đã bị Cố Cẩn Ngôn gọi điện thoại réo hồn:
- Liên lạc với Hoắc Xuyên, hỏi số liên lạc của con trai ông ta giúp tôi! Mau lên!!
- Vâng! Có ngay!
Mặc dù Vân Thải không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta vẫn gọi ngay cho Hoắc Xuyên.
Lúc này Hoắc Xuyên đã ngủ say từ lâu, nhưng vừa nghe là Cố Cẩn Ngôn hỏi số của con trai mình là ông ta lập tức đoán ra được có liên quan đến thiên kim nhà họ Tần. Nên ông ta lập tức báo số của con trai mình cho Vân Thải.
Vân Thải cũng báo lại cho Cố Cẩn Ngôn ngay:
- Bên giám đốc Hoắc nói là buổi trưa cô chủ nhỏ có đi cùng với cậu chủ Hoắc, đến giờ cậu Hoắc vẫn chưa về nhà, chắc là hai người họ đang ở chung với nhau!
Cố Cẩn Ngôn nghe vậy thì gương mặt điển trai lập tức sa sầm, mây đen vần vũ như sắp nổi bão.
Vân Thải lại không hề biết tâm trạng của anh, chỉ tốt bụng trấn an:
- Ngài cũng đừng lo quá, bây giờ cô chủ nhỏ cũng đã mười tám rồi, quen bạn trai cũng là chuyện thường...
- Ai cho con bé quen bạn trai?! Quen bạn trai thì có thể đi qua đêm à?! Gửi số của Hoắc Thận qua đây cho tôi!!
Cũng không biết tại sao Cố Cẩn Ngôn lại nổi trận lôi đình như thế, sau khi rống xong thì tức giận cúp máy.
Con bé có bạn trai ư? Mới nứt mắt ra mà đã học thói đi qua đêm là sao? Ai dạy con bé chứ? Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran, lửa giận xông thẳng lên đầu.