Lâu Tư Trầm không dám nói sự thật với mẹ rằng Lý Thiện Xuân vẫn đang sống rất tốt.
Hắn dang tay ra và ôm mẹ vào lòng, xót xa vỗ vỗ vào lưng bà, cổ họng nghẹn ứ không nói thành lời.
Trước đây, hắn không hiểu tại sao mẹ lại cật lực phản đối hôn sự giữa hắn và Mộ Sở, cứ tưởng là mẹ chê bai xuất thân của Mộ Sở không đủ tốt, nhưng giờ thì hắn cuối cùng cũng đã hiểu rồi.
Ai lại sẵn lòng chấp nhận con gái của kẻ thù mình chứ?
Trước đây, hắn cũng không thể hiểu được, tại sao lúc hắn còn nhỏ như thế đã đẩy hắn đi, còn bây giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Ai lại đi thích con của một kẻ hiếp dâm chứ?
Cổ họng của Lâu Tư Trầm cùng với đôi mắt, vừa khô vừa chát.
Trong lòng hắn giống như có một khối đá đang chặn lại, đè nặng đến mức hắn không thể nào thở được, lại giống như bị chặn lại bởi một miếng bông gòn tẩm nước, vừa hít vào liền bị nghẹt thở.
Vương Khở Lệ sà vào lòng con trai, khóc tức tưởi:
- Tư Trầm, mẹ xin lỗi con, lúc đầu mẹ không nên đẩy con đi, mẹ xin lỗi con, nhưng con phải tin mẹ, mẹ rất thích con! Thật đó...
- Mẹ, con biết mà!
Giọng Lâu Tư Trầm hoàn toàn nghẹn ứ.
Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mẹ hắn:
- Mẹ, đừng khóc nữa, lát nữa khóc sưng mắt là sẽ không đẹp nữa đâu...
- Ừm, ừm...
Vương Khởi Lệ vội lau mặt:
- Mẹ không khóc, mẹ không sao...
- Chúng ta vào trong thôi!
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay mẹ cùng đi vào phòng bệnh của ba.
Nhìn Lâu Trọng Bách nằm trên giường bệnh, không hiểu sao, lúc này bỗng trỗi dậy cảm giác căm hận ông ta.
Nếu không vì ông ta lăng nhăng, mẹ hắn đâu đến nỗi phải khổ sở như thế chứ?
Lâu Tư Trầm biết, tại nạn lần này, Lý Thiện Xuân đương nhiên không thể tránh khỏi liên quan, nhưng Lý Thiện Xuân đâu? Rõ ràng biết ông ta gặp tai nạn, cũng không chịu lộ diện! Cái gọi là tình yêu này, thật sự có đáng không?
Lâu Tư Trầm vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp Mộ Sở đang chuẩn bị đến thăm Lâu Trọng Bách.
Hắn ngạc nhiên.
Đôi mắt sâu đen láy, trở nên đục ngầu và dè dặt.
Nghĩ đến những nỗi đau khổ mà mẹ hắn phải chịu đựng, lúc này, hắn có chút cảm giác tức giận và chán ghét Mộ Sở.
Biết rõ là việc này cô ấy vô tội, nhưng con người ta lúc tức giận, thì rất khó dùng lí trí để phân biệt đúng sai.
Mộ Sở cũng nhìn thấy được vẻ lạnh lùng của hắn đối với cô, cô ngẩn người một lát, cứ nghĩ là Lâu Trọng Bách lại phát sinh vấn đề gì mới, liền hỏi hắn:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? Tình hình bác trai không tốt?
Lâu Tư Trầm ánh mắt nặng nề nhìn cô, đôi môi mỏng căng cứng, không nói gì, đi lướt qua cô ra ngoài.
Mộ Sở ngơ ngác.
Chuyện gì vậy?
Lẽ nào mình lại chọc giận gì hắn rồi?
Đúng lúc này, Lưu Trị Tân dắt học trò của anh ấy đi ngang qua, Mộ Sở liền kéo anh ấy lại:
- Chủ nhiệm Lưu, tình hình của bệnh nhân bên trong thế nào rồi?
Mộ Sở chỉ chỉ tay vào bên trong phòng bệnh.
Lưu Trị Tân đáp:
- Ca phẫu thuật rất thành công! Không phải em vẫn luôn túc trực bên ngoài sao?
- Không có tình hình gì mới?
- Không có! Tất cả đều rất tốt.
- Ồ, vậy thì tốt!
Mộ Sở thở phào nhẹ nhõm, và thả Lưu Trị Tân ra.
Nhưng lúc này, cô lại càng không thể lý giải được, thái độ của Lâu Tư Trầm đối với mình lúc nãy, lại là việc gì thế nhỉ?
Ánh mắt lạnh giá như muốn đông cứng cô của hắn dường như có mang chút căm hận cô trong đó...?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Sở có chút giật mình, cảm giác hơi bức bối.
Cô lắc lắc đầu, để gạt đi mớ suy nghĩ trong đầu. Trong lòng không ngừng tự an ủi mình, chắc là do mình nghĩ nhiều thôi!
....
Lâu Tư Trầm từ bệnh viện trở về khách sạn đã là 6 giờ tối rồi.
Tới giờ ăn tối, nhưng hắn chẳng thấy đói chút nào.
Hắn mệt mỏi ngã người lên sofa, tháo cà vạt trên cổ ra vứt sang một bên, rồi cởi vài ba cái nút dưới cổ áo ra, nhưng vẫn cứ cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Trong đầu chỉ toàn tiếng khóc của mẹ hắn, trong đầu chỉ toàn tưởng tưởng đến cảnh tượng của hơn 20 năm trước, bà bị tiện nhân dàn xếp để bị cưỡng hiếp.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Qua điện thoại quan sát hắn nhìn thấy mặt của thư ký Lâm.
- Thiếu chủ, có cần mang bửa tối lên cho anh không?
Lâu Tư Trầm cau mày, xoa xoa huyệt thái dương:
- Không cần!
- Vâng.
Thư ký Lâm ở bên ngoài đáp lại một tiếng, rồi lại cung kính hỏi:
- Anh còn cần gì khác không?
- Gọi Tiết Bỉnh lên đây cho tôi.
- Vâng.
Thư ký Lâm rời đi.
Lát sau chuông cửa lại reng lên, là Tiết Bỉnh đến.
Hắn đứng dậy đi mở cửa.
- Thiếu chủ!
- Vào đi!
Lâu Tư Trầm ra hiệu cho Tiết Bỉnh đi vào.
Tiết Bỉnh bước vào phòng khách, tiện tay đóng cửa lại, hỏi Lâu Tư Trầm:
- Thiếu chủ có việc gì dặn dò?
- Điều tra một việc.
- Ngài cứ nói.
- Cha ruột của tôi.
Nhắc đến tên tội phạm hiếp dâm đó, Lâu Tư Trầm càng cau mày lại, hắn kể lại đại đuôi mọi việc cho Tiết Bỉnh nghe, Tiết Bỉnh nghe xong, toát cả mồ hôi lạnh.
Anh ta không ngờ rằng, nút thắt giữa nhà thiếu chủ và nhà thiếu phu nhân lại chặt đến vậy.
- Việc này có lẽ sẽ rất khó tìm, dù sao cũng đã mấy mươi năm trôi qua rồi, cố hết sức vậy.
Lâu Tư Trầm cũng tự biết đã làm khó Tiết Bỉnh.
- Được!
- Ra ngoài đi!
- Vâng!
Tiết Bỉnh ra ngoài để lại một mình Lâu Tư Trầm ở trong phòng.
Hắn đến trước tủ để rượu, lấy một chai rượu vang đỏ, mở ra và rót vào ly.
Nâng đế ly và đi ra bể bơi riêng ngoài ban công.
Cởi áo sơ mi và quần dài ra, uống sạch ly rượu, sau đó, người vươn dài nhảy xuống bể bơi màu xanh.
Hắn nín thở, lặn người dưới nước rất lâu cũng không ngoi lên.
Trong đầu đều đang nghĩ đến những việc đã xảy ra mấy năm nay...
Từ 6 năm trước, hắn và Mộ Sở dính lấy nhau, cho đến bây giờ.
Thời khắc này hắn đã hiểu ra tại sao 6 năm trước Mộ Sở lại bỏ đi.
Người mẹ thân yêu nhất của cô, bị mẹ của người mình yêu hại chết, cô ấy sao có thể coi như không có gì mà ở bên cạnh hắn chứ? Mặc dù hắn vô tội trong chuyện này, nhưng cô ấy lúc đó, chìm đắm trong nỗi đau bị mất đi người thân cùng cảm giác tội lỗi trong lòng, làm sao mà cô không giận hắn được.
Cũng giống như hắn bây giờ, còn là chuyện xảy ra từ mấy mươi năm trước, hắn không phải cũng không kiềm được mà trút giận lên người cô sao? Hơn nữa, nhưng cũng giống với cô ấy, chỉ nghe mẹ nói một câu đã tin rồi.
Hắn tin mẹ hắn tuyệt đối không nói dối, cũng giống như Mộ Sở tin mẹ của cô sẽ không lừa cô vậy.
Lâu Tư Trầm cuối cùng ngoi lên khỏi mặt nước.
Những giọt nước chảy theo mái tóc ngắn của hắn, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, hắn đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt ra, hất mái tóc ước ra phía sau, thở mạnh một hơi, mới cảm thấy trong lòng thoải mái đôi chút.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Điện thoại quan sát ở trên bức tường trước hồ bơi hiện lên gương mặt thanh tú của Mộ Sở.
Cô giơ tay lên cao, vẫy vẫy cái túi trên tay:
- Ăn cơm tối cùng em nhé!
Lâu Tư Trầm nhìn khuôn mặt tươi cười đó của cô, ngẩn người mất một lúc, sau đó mới mới đưa tay ra tuyệt tình bấm nút tắt.
Trực tiếp từ chối rồi!
Lúc Mộ Sở nhìn thấy trên nút chuông cửa hiển thị ba chữ “ Không làm phiền”, thì ngớ người một lúc.
Trong lòng thoáng chút buồn, và một chút tổn thương.
Cô thật sự không biết mình đã chọc giận gì hắn, sao đột nhiên lại lạnh nhạt với cô như thế chứ?
Mộ Sở lại nhấn chuông. Vẫn không có phản ứng gì.
Lâu Tư Trầm vùi mình trong hồ bơi, không phản ứng gì, vờ như mình không nghe thấy.
Hắn bây giờ thực sự không biết phải đối diện với cô như thế nào, hắn lo là khi hắn gặp cô, hắn sẽ lại nổi giận, rồi lại phát điên với cô, cho nên thay vì như thế, không gặp sẽ tốt hơn.
Đợi hắn suy nghĩ kĩ càng, nghĩ thông suốt rồi hẵn nói vậy.
Hắn bây giờ chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Mộ Sở sau khi thử mấy lần mà hắn cũng không mở cửa, cô cũng bắt đầu giận dỗi.
Đứng bên ngoài, tức giận cắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại quan sát:
- Anh không mở cửa, tôi đi thật đó!
- ...
Không có phản ứng.
Trái tim Mộ Sở càng hụt hẫng hơn.
- Được, tôi đi đó, sẽ khồn quay lại nữa đâu! Tôi mà đi là giận thật đó!
Vẫn không ai quan tâm.
Lâu Tư Trầm lặn trong nước, đã nín thở gần 10 phút.
Mộ Sở yên lặng ở bên ngoài đợi thêm 5 phút, cuối cùng cũng vẫn không có ai mở cửa.
Nếu như nói không có chút tổn thương nào, thì đó nhất định là giả.
Lúc này trong lòng khó chịu đến mức muốn nổ tung.
Mắt đỏ hoe, cay cay sống mũi, cô hít hít mũi sau đó quay người rời đi.
Bên ngoài lại yên ắng như cũ.
Một hồi lâu sau, Lâu Tư Trầm bước ra khỏi hồ bơi, cả người ướt nhẹp.
Hắn đi chân trần trên sàn gỗ để vào phòng.
Mở cửa ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng của Mộ Sở từ lâu.
Nhìn hành lang dài vắng tanh, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng trống trãi, giống như có ai đó vừa mới móc hết sạch đồ bên trong ra vậy.
Mộ Sở sách hộp cơm trên tay, trở về phòng, lúc này Lý Thiện Xuân đã ăn cơm rồi.
- Không phải nói là ra ngoài ăn cơm hả? Sao lại về sớm vậy?
Lý Thiện Xuân hỏi Mộ Sở.
Mộ Sở chỉ lắc đầu, để hộp cơm trên bàn, không nói gì rồi bỏ về phòng.
Lý Thiện Xuân có thể nhìn ra tâm trạng của con gái không được tốt.
Mộ Sở vừa vào phòng đã ngã người lên giường, vùi đầu vào gối, không nói gì.
Đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe, trong lòng tức đến mức đã mắng hắn té tát từ đầu đến chân, cô nghĩ nếu bây giờ hắn mà không đến dỗ cô, thì cô cũng sẽ không chịu tha thứ cho hắn đâu.