- Buổi trưa con cứ ngoan ngoãn ăn cơm ở trường đi nhé!
Vừa dứt lời, đầu bên kia chỉ đáp lại bằng một tràng âm thanh “ tút tút tút tút...” liên hồi. Diên Vĩ đã cúp máy cái rụp.
Tính của cô bé là thế đó, lúc nào cũng trẻ con như thế.
Cố Cẩn Ngôn cũng không gọi lại, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị xuất phát.
Nhưng lại không ngờ rằng, mới ra tới cổng, nhìn một cái đã thấy Diên Vĩ đang chuẩn bị rời đi.
Diên Vĩ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn bước ra, trong tiềm thức vội bước đi thật nhanh, định tránh mặt anh.
Bên ngoài lúc này trời đang mưa lâm thâm, rơi lên mặt, lên cổ, người có hơi nhiễm lạnh, nhưng dĩ nhiên Diên Vĩ chẳng hề quan tâm nhiều đến thế, bởi vì có lạnh thế nào đi nữa cũng không lạnh bằng trái tim của cô bé lúc này.
Cố Cẩn Ngôn biết cô bé muốn bỏ chạy, anh bước nhanh vài bước đã có thể đuổi theo, và đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé:
- Sao tự nhiên con lại đến đây đột ngột thế này? Hết tiết rồi hả?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô bé.
Diên Vĩ không trả lời, chỉ cố gắng dùng sức vùng tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại rất mạnh mẽ, Diên Vĩ vốn dĩ không có cách nào vùng tay anh ra được.
Cố Cẩn Ngôn biết Diên Vĩ có lẽ là đang giận, cô nhóc này trước giờ vẫn cứ hay giận dỗi như thế.
- Đừng có mà giở cái tính khí con nít đó ra với chú.
Cố Cẩn Ngôn nói rồi, đưa tay ra kéo cô bé ôm vào lòng:
- Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, chú sẽ trực tiếp đến trường đón con về nhà ăn.
- Không cần nữa.
Diên Vĩ từ chối thẳng.
- Buổi tối con có hẹn rồi.
Câu này thì cô bé quả thật không có nói dối, từ sớm cô bé đã có hẹn với Hoắc Thận sẽ cùng nhau đi ăn một bửa ra trò.
Cố Cẩn Ngôn nghe vậy, đôi đồng tử hơi co lại:
- Hẹn với ai?
Thật ra là anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
- Chú quản được chắc!
Diên Vĩ ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.
- Hoắc Thận?
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô bé, anh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cô.
- Đúng vậy!
Diên Vĩ ngẩng cao đầu, nghểnh cổ nói với anh:
- Chính là anh ấy, có vấn đề gì sao?
Cố Cẩn Ngôn cau mày:
- Ngoài cậu ta ra, con không còn bạn bè nào khác nữa sao?
Cố Cẩn Ngôn không hiểu tại sao mà khi nghe cô bé hẹn hò với Hoắc Thận, trong lòng lại nổi giận vô cớ, anh nghĩ, có lẽ là anh vẫn còn nghi ngờ Hoắc Thận, nhưng mà nhìn lại mình bây giờ thì cũng có tốt lành gì so với Hoắc Thận đâu chứ?
Cô nhóc trước mặt này xém tí nữa đã bị hủy hoại dưới người anh ta.
Diên Vĩ đáp:
- Con muốn chơi cùng anh ấy, lý do này đã đủ chưa?
Điều Diên Vĩ nói dĩ nhiên là sự thật, cô bé rất thích làm bạn với Hoắc Thận, lúc chơi cùng y, luôn cảm thấy rất thoải mái, có thể khiến cô bé quên đi hết những chuyện không vui.
- Con thích cậu ta?
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy trọng điểm trong câu nói của Diên Vĩ, trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt càng thêm sắc lạnh.
Ánh mắt này nếu như có thể làm người ta bị thương, thì Diên Vĩ cảm thấy mình thật sự đã bị đâm thủng toàn thân.
- Đúng vậy.
Diên Vĩ trả lời anh rất dứt khoát.
Câu hỏi này thật ra Cố Cẩn Ngôn đã hỏi cô rất nhiều lần, anh ta hỏi hết lần này đến lần khác, cô bé cũng hết lần này đến lần khác trả lời, nhưng thật ra đáp án lần nào cũng giống như vậy.
- Con thích anh ấy, hơn nữa còn rất thích!
Diên Vĩ bổ sung thêm một câu.
Đôi mắt đen láy của Cố Cẩn Ngôn bỗng nặng nề hơn, nhiệt độ ấm áp nơi khóe mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn, Diên Vĩ cảm tưởng rằng mình sắp bị anh làm cho đông cứng lại.
- Rất tốt!
Anh gật đầu, buông tay Diên Vĩ ra, hai tay nhét vào túi quần âu, cúi nhìn cô bé:
- Vậy chúc hai đứa dùng bửa vui vẻ.
Cố Cẩn Ngôn không quên được cái cảnh ám mụi của hai người khi ở thành phố A, cảnh tượng đó cứ giống như là một chiếc kim, đâm vào tim anh hết lần này đến lần khác, cứ đau âm ĩ.
Tâm trạng của anh bỗng tụt dốc không phanh, như đang rơi xuống tận cùng vực thẳm.
Lại còn nghe Diên Vĩ nói:
- Chúng ta đều như nhau cả mà! Cũng chúc chú đi ăn với cô Tô Giải Ngữ vui vẻ.
Diên Vĩ cũng chẳng chịu thua kém mà trả lời anh.
Nói xong chẳng thèm để ý đến anh nữa, quay người, đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của cô bé, lòng ngực của Ngô Cẩn Ngôn nhấp nhô lên xuống vài lần dữ dội, thở ra vài hơi, nhưng cảm giác không vui trong lòng ấy thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Chết tiệt! Từ khi nào tâm trạng của mình lại hoàn toàn bị cô nhóc này thao túng như vậy?
.........
Buổi trưa lúc ăn cơm, Tô Giải Ngữ hỏi Cố Cẩn Ngôn:
- Cẩn Ngôn, tối qua sao anh không nghe máy em? Đang làm gì à?
- Tối qua em có gọi anh à?
Cố Cẩn Ngôn thực sự không biết.
Anh móc điện thoại ra xem, mới phát hiện trong điện thoại thật sự có mấy cuộc gọi nhỡ và đều là do Tô Giải Ngữ gọi đến.
- Lúc đó chắc không nghe thấy.
Cố Cẩn Ngôn nhét điện thoại vào lại, trong đầu lại bất giác nhớ đến cảnh hoang đường tối qua giữa mình và Diên Vĩ, tiếp đó lại nhớ đến lời bày tỏ yêu thương của cô bé với Hoắc Thận, trong tim giống như đang bị nhét vào một miếng bông ướt vậy, khiến anh có chút khó thở.
Trước mặt là cả một bàn ăn đầy thức ăn ngon, nhưng Cố Cẩn Ngôn lại có cảm giác ăn mà chẳng biết ngon là gì.
Không được thoải mái.
- Hôm qua anh bận làm gì à? Chứ không lẽ sớm như vậy đã đi ngủ? Lúc em gọi cho anh mới 11 giờ hơn! Không phải trước giờ anh đều ngủ sau 12 giờ sao.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày:
- Ngủ rồi, hôm qua ngủ sớm.
Lúc 11 giờ hơn, anh thật sự đã leo lên giường ngủ rồi, còn về có ngủ được hay không, thì lại là một việc khác.
Cố Cẩn Ngôn đã nói như vậy rồi, Tô Giải Ngữ cũng không tra cứu thêm nữa, cô đổi chủ đề, nói với anh:
- À cái đó, Cẩn Ngôn, lần trước bác trai bác gái nói hi vọng sẽ có cơ hội hẹn ba mẹ em cùng đi ăn một bửa, vừa hay cuối tuần này ba mẹ em định đến thành phố A một chuyến, anh xem hay là...
- Cứ từ từ đã!
Tô Giải Ngữ còn chưa dứt lời, đã bị Cố Cẩn Ngôn cắt ngang rồi.
Anh cau mày, không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút phiền toái với chủ đề này.
- Cẩn Ngôn?
Trên gương mặt của Tô Giải Ngữ có hiện lên một chút gì đó tổn thương.
- Tại sao lại phải từ từ? Sự khác nhau giữa năm trước và năm sau thật sự lớn như vậy sao? Hơn nữa, cũng sắp sang năm mới rồi, sao không nhân tiện lúc này để ba mẹ hai bên gặp mặt luôn?
Câu hỏi của Tô Giải Ngữ thật sự đã làm Cố Cẩn Ngôn cứng họng.
Đúng vậy! Tại sao phải từ từ? Không phải hồi đầu cũng là anh chủ động dắt Tô Giải Ngữ về gặp phụ huynh hay sao? Bây giờ đã đi đến bước này rồi, không phải là điều hiển nhiên phải làm sao? Nhưng tại sao, anh lại bắt đầu có chút do dự nhỉ!
Anh rốt cuộc đang do dự cái gì? Vì Diên Vĩ?
Nghĩ đến khả năng này, Cố Cẩn Ngôn càng cau mày dữ hơn, cổ họng có chút khô khốc:
- Việc này, thêm một thời gian nữa hẳn nói đi.
Anh cần thêm chút thời gian, để điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút.
Anh muốn biết cảm giác của anh tối qua với cô nhóc kia chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý hay là... cái khác!
Nếu như vì vấn đề sinh lý thì còn được, chí ít vẫn chưa phạm sai lầm lớn, nhưng nếu là thật lòng thì sao?
Cố Cẩn Ngôn thật sự không còn tâm trạng nào để ăn tiếp bửa ăn.
- Cẩn Ngôn, tại sao cứ nhắc đến chuyện này, thì anh lại né tránh? Thật ra là trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em đúng không? Hoặc là... thật ra em chỉ là một người yêu trên danh nghĩa của anh thôi, còn người anh thật sự yêu thương thì không phải em, mà là con bé Diên Vĩ, phải không?
Trong mắt của Tô Giải Ngữ đã ngân ngấn lệ.
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy vậy, bỗng giật mình, hàng chân mày càng nhíu sâu hơn, và đôi môi mỏng của anh sững lại thành một đường thẳng, im lặng một hồi lâu.
- Cẩn Ngôn!
Tô Giải Ngữ nhìn anh với vẻ mặt đầy tội nghiệp.
- Xin lỗi!
Ngô Cẩn Ngôn nói lời xin lỗi.
Nhưng lời xin lỗi này của anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đối với Tô Giải Ngữ mà nói giống như một cú đả kích rất lớn.
- Câu này của anh có nghĩa là... đã ngầm thừa nhận lời của em nói là đúng?
Nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào ra từ khóe mắt của Tô Giải Ngữ:
- Cố Cẩn Ngôn, anh thật sự đã yêu cháu gái nhỏ của anh rồi sao?!! Anh biết hai người là quan hệ gì không? Anh biết anh lớn hơn con bé bao nhiêu tuổi không? Nó gọi anh là chú, anh biết không hả? Lẽ nào anh không thấy kinh tởm sao, không cảm thấy mình giống một tên biến thái sao?
- Đủ rồi!
Giọng Cố Cẩn Ngôn khàn khàn, lời nói lạnh lùng đến thấu xương, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi:
- Tôi và cô nhóc đó rốt cuộc là mối quan hệ gì, không cần bất cứ ai phải nhắc nhở, bởi vì tôi là người hiểu hơn ai hết! Ăn xong rồi, để tôi đưa em về công ty.
Cố Cẩn Ngôn nói rồi, đứng dậy đi tính tiền, rồi một mình đi ra ngoài.
Bửa ăn này, kết thúc chẳng vui vẻ gì.
Còn trái tim đang lộn xộn của Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc càng trở nên loạn hơn sau câu nói của Tô Giải Ngữ, sự phiền muộn càng tích tụ trong lòng ngực, giống như có một tảng đá lớn đang đè lên, đè nặng đến mức không thể thở được.
Anh phiền não móc ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa rồi hút mấy hơi.
Mùi khói thuốc nồng nặc, liên tục xông vào trong lồng ngực anh, anh phà ra vài hơi, nhưng vẫn không có cách nào đẩy hết sự phiền não ấy ra ngoài.
Anh không biết, tại sao anh lại khiến mối quan hệ giữa anh và cô bé ấy thành ra như thế này.
Lẽ nào mình thật sự giống như lời Tô Giải Ngữ nói, có tư tưởng không đứng đắn với con bé? Nhưng rõ ràng con bé gọi mình một tiếng chú!!! Trừ phi mình thật sự là một tên biến thái, có cái gọi là thích “ấu dâm”?
Cmn!!
Buổi chiều, Hoắc Thận dắt Diên Vĩ đến một tiệm bán đồ ăn ngọt trước cổng trường.
Hoắc Thận vẫy vẫy tay, để gọi nhân viên đến gọi món, nhưng Diên Vĩ thì ủ rũ nằm dài trên bàn, giống như chẳng có chút hứng thú gì.
Rõ ràng là cô nhóc này tâm trạng đang không được tốt.
Hoắc Thận bất mãn vỗ lên đầu cô:
- Gì vậy chứ? Hả? Có thể đừng cứ rầu rĩ như thế khi đi chơi với cậu đây không! Tôi mắc nợ em cái gì à?
- Tâm trạng của tôi không tốt anh cũng không cho à?
Diên Vĩ bĩu môi, cố vực dậy tinh thần, ngồi thẳng người lên.
Hoắc Thận nhìn cô một cái:
- Bổn thiếu gia đây chưa từng thấy tâm trạng em tốt lúc nào cả.
Y thừa cơ nói thẳng, cuối cùng, lấy menu đưa đến trước mặt Diên Vĩ:
- Lúc tâm trạng không được tốt, ăn nhiều đồ ngọt một chút sẽ ổn thôi! Nào, gọi món trước đi!