Hoắc Thận cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi.
- Con nhóc đó dỗi xong lên gác rồi.
- Dạ?
Hoắc Thận nghi hoặc.
Lục Dung Nhan cười nói:
- Con nhóc đó từ nhỏ bị ba với anh nó làm hư, mấy hôm vừa rồi chắc đã làm phiền con lắm đúng không?!
- Cũng không có gì phiền đâu ạ.
Hoắc Thận cười nói:
- Con thấy tính cô bé rất tốt, chỉ là hơi trẻ con thôi.
Lục Dung Nhan nhìn kỹ Hoắc Thận, bỗng nhiên y nhận ra mình nói hớ rồi nên vội cúi đầu uống canh:
- Cảm ơn dì tiếp đón, con không làm phiền nhà mình nữa...
- Đừng vội! Không bận gì thì ngồi chơi thêm một lát đi con!
Sao Lục Dung Nhan lại chịu để y về ngay được chứ:
- Vẫn còn sớm mà, nói chuyện với dì một lát đã.
Trước sự “niềm nở” của Lục Dung Nhan thì Hoắc Thận sao dám từ chối nữa, y chỉ đành ngồi xuống một lần nữa.
- Tiểu Thận này, con... giờ con có bạn gái chứ?
- ...Con không ạ.
- Con hai mươi sáu rồi đúng không? Đến tuổi yêu đương rồi đó!
- Vâng! Nhưng cũng không có gì vội.
- Có thích ai không?
Lúc hỏi câu này ánh mắt Lục Dung Nhan nhìn y rất sắc bén.
Hoắc Thận ngập ngừng một lát mới gật đầu:
- Con có.
- À, thế sao? Thế con thấy Tang Nhi nhà dì thế nào?
- ...
Hoắc Thận sửng sốt một giây rồi sau đó mới đáp:
- Dì ơi, con cũng không muốn nói dối làm gì, dì hỏi con thấy Tang Nhi thế nào thì nói thật con đúng là rất thích cô bé...
Lục Dung Nhan giật mình, không ngờ y lại dám nói thẳng thế này.
- Con... không phải con với con nhóc kia...
- Vâng! Thích thì thích nhưng cô ấy quá nhỏ! Con biết vậy nên tới giờ vẫn rất cẩn thận! Thậm chí còn cận thận hơn khi còn ở Bách Hội Môn nhiều rồi!
Khi trước vì không thích nên mới không sợ hãi.
Chỉ là giờ đã không giống khi đó!
Vì thích thế nên mới càng cẩn thận hơn, chỉ sợ đi nhầm một bước là sẽ sa vào địa ngục không thể quay đầu.
Lục Dung Nhan thấu hiểu gật đầu, với chàng trai trước mặt lại thêm vài phần tin tưởng, cũng vừa ý hơn một chút.
- Nếu con gái dì lớn hơn một chút thì dì chắc chắn sẽ chấp nhận để hai đứa yêu nhau, nhưng giờ không được, nó còn bé quá. Con biết đó, dì là mẹ nên chỉ sợ con nhóc đó đi sai đường mà thôi.
- Con hiểu mà dì!
Hoắc Thận gật đầu đồng ý.
- Tiểu Thận này, nếu chúng ta đã nói thẳng với nhau thì có chuyện dì cũng muốn làm rõ với con! Dù sao con cũng là người trưởng thành rồi.
- Vâng, dì nói đi ạ.
- Giờ con cũng biết đấy, xã hội đang trong thời kỳ thay đổi chóng mặt, con trai con gái yêu nhau đơn giản chỉ là nắm tay, hôn môi, lên giường... Tầm tuổi như con dì có thể thấu hiểu nhưng với Tang Nhi nhà dì thì tuyệt đối không được phép!
- Con hiểu ạ.
- Không phải dì không tin con nhưng giữa trai gái khi đã có tình cảm thì không thể tin ai được nữa. Dù sao dì cũng là người từng trải nên dì biết. Đó cũng là nguyên nhân mà nhà dì không để cho Tang Nhi yêu sớm.
- Con biết chú dì vẫn luôn lo lắng chuyện này thế nên dì yên tâm, con đảm bảo sẽ không cùng cô bé yêu đương sớm thế, cũng sẽ không... chạm vào cô ấy! Ít nhất là trước khi cô ấy chưa thật sự trưởng thành con sẽ không có ý nghĩ quá phận nào.
- Hiếm có người thẳng thắn như con, dì thật sự rất thích con đó.
- Cảm ơn dì.
- Tiểu Thận, chuyện học bổ túc của Tang Nhi dừng ở học kỳ này đi! Nếu học kỳ sau con bé còn muốn học thì dì sẽ mời gia sư cho nó.
- ...
Đối với đề nghị của Lục Dung Nhan y không hề đáp lại, chỉ im lặng coi như đáp.
- Dù biết con thật lòng với Phù Tang nhưng dì sợ nó sẽ vì chuyện đó mà càng lún càng sâu, hơn nữa, sang năm nó còn phải thi tốt nghiệp, ý của dì con có thể hiểu được không?
- ...Con hiểu.
- Hiểu là tốt rồi! Hiểu là tốt rồi!
Lục Dung Nhan vỗ nhẹ lên mu bàn tay y:
- Thôi, bận bịu cả ngày chắc con cũng mệt rồi, dì không giữ con nữa, con về nghỉ sớm đi! Đi đường cẩn thận nhé.
- Vâng!
Hoắc Thận gật đầu, lại nhìn về phía lầu hai:
- Phiền dì nói với cô ấy là con về ạ.
- Ừ, con cứ đi đi!
Lục Dung Nhan tiễn Hoắc Thận ra cửa rồi mới vào nhà, vừa đóng cửa thì đã thấy Lục Phù Tang đi xuống:
- Hoắc Thận đâu rồi mẹ?
- Về rồi!
- Về rồi á?
Cô kinh ngạc chạy xuống nhà, đôi mày thanh tú cau lại:
- Anh ta sao thế? Về mà chẳng chào con một tiếng là sao!
- Con cho mình là gì của cậu ta thế? Sao phải báo với con nữa! Con nhóc con đừng có tự coi mình là cái rốn vũ trụ chứ!
Lục Phù Tang lè lưỡi với mẹ mình rồi mới lấy điện thoại ra sau đó chạy lên gác, âm thầm gọi cho người kia.
Nhìn theo bóng con gái Lục Dung Nhan lo lắng nhíu mày, do dự một lát rồi vẫn cầm máy gọi điện cho Lục Ngạn Sinh.
...
Trong quân doanh.
- Hoắc phó sư trưởng, chúc mừng anh!
- Sư đoàn trưởng, anh giỏi quá! Không ngờ nhanh thế mà lại lên chức rồi!
Hoắc Thận đang tập trong sân huấn luyện thì bỗng nhiên có người chạy tới rối rít nói tiếng chúc mừng với y.
Y còn không hiểu đang có chuyện gì nên hỏi lại:
- Có chuyện gì thế?
- Anh không biết à?
- Tôi phải biết gì sao?!
- Anh được thăng chức đó! Được cử làm sư đoàn trưởng của chiến đội đặc biệt đóng tại thành phố T! Tháng sau sẽ xuất phát!
Thật ra chuyện cử người đi lần này cũng ầm ĩ trong quân doanh đã lâu, ai cũng đang thắc mắc không biết người được thăng chức này sẽ là ai đây.
Không ai có thể ngờ tới người đó lại chính là Hoắc Thận.
Vì y cũng vừa mới được lên chức thôi, hơn nữa y mới về lại doanh trại được hai tháng thế nên dù là thăng chức hay cử đi công tác cũng không đến lượt y mới đúng!
Có điều cuối cùng lại vẫn cứ là y!
- Tôi được cử đến thành phố T?
Hoắc Thận cũng không ngờ:
- Có phải cấp trên nhầm hay không? Chuyện này tôi chưa được ai thông báo mà!
- Thật đấy ạ! Văn bản cũng chuyển xuống rồi, giả sao được! Nghe nói là Lục thủ trưởng hết lòng đề cử anh! Sư đoàn trưởng, nghe đồn anh và cháu gái thủ trưởng thân lắm, không lẽ quan hệ của hai người đúng như mọi người đang đồn à?
- Im đi!
Hoắc Thận tức giận nhét khăn mặt vào họng người lính kia rồi chạy thẳng tới văn phòng Lục Ngạn Sinh.
- Báo cáo thủ trưởng, Hoắc phó sư trưởng tìm ngài!
Có binh lính vào báo cho Lục Ngạn Sinh.
- Cho cậu ta vào đi!
- Vâng!
Hoắc Thận đẩy cửa văn phòng rồi bước vào trong:
- Thủ trưởng.
- Cậu đến rồi à, ngồi đi!
Lục Ngạn Sinh ra hiệu cho Hoắc Thận ngồi xuống ghế đối diện mình.
Y không ngồi mà chỉ hỏi:
- Thủ trưởng, ngài có thể giải thích cho tôi không?
- Chuyện cử cậu đi thành phố T sao?
- Vâng!
- Không muốn à?
- Không nói muốn hay không nhưng tôi thấy rất lạ, vì sao lại là tôi?! Trước đó không có thẩm tra hay thông báo gì hết, đúng không ạ?
- Hiểu rồi, cậu không vừa lòng với quyết định thuyên chuyển này! Cậu nhóc này đúng là không biết điều mà! Cậu có biết đã bao người tranh nhau tới vỡ đầu chảy máu vì xuất thuyên chuyển này không? Phải! Dù trước đó không hề có cậu trong danh sách cân nhắc nhưng sau đó các lãnh đạo họp bàn thì thấy không có ai thích hợp hơn cậu! Lần này phái người đi đội đặc biệt của thành phố T cậu thấy có ai thích hợp hơn mình không? Không có! Thật đấy!
Hoắc Thận mím môi không đáp.
- Vẫn chưa hiểu sao?
- Vâng! Thủ trưởng dám cam đoan trong đó không có ý riêng gì sao?
- Ý riêng ư?
Lục Ngạn Sinh cười nói:
- Ý riêng gì nào? Chẳng lẽ vì quan hệ của cậu và cháu gái tôi nên tôi mới cho cậu cơ hội tốt này sao?
- Ngài biết tôi nói ý riêng cũng không phải như thế.
- Đúng! Tôi thừa nhận mẹ Phù Tang có ý nhờ tôi, nhưng trước khi cô ấy gọi điện thì tôi cũng đã chọn cậu sẵn rồi!
Hoắc Thận nghe thế trên mặt thoáng có chút cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh như cũ.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.
- Thế là tốt rồi! Sau này tiền đồ vô lượng đấy! Thôi cậu ra ngoài đi!
Hoắc Thận ra khỏi phòng làm việc của Lục Ngạn Sinh rồi lại về sân tập.
Vừa nãy đã chạy xong ba mươi vòng nhưng giờ y lại chạy thêm năm mươi vòng nữa. Đến tận khi vắt kiệt sức lực rồi y mới dừng lại, cả người đổ gục xuống, đến mức thở không cũng không còn sức nào nữa.
Nhưng dù là thế thì nỗi bực bội chặn trong ngực cũng không thể tan nổi.
Tháng sau đi rồi...
Thế nên thời gian còn lại của y cũng không nhiều!
Có lẽ như thế cũng tốt!
...
Thành tích thi cuối kỳ của Lục Phù Tang cũng đã có.
So với lúc trước thì tăng lên hai bậc.
Chuyện này khiến cô vui muốn chết rồi!
Nhận được giấy báo kết quả xong người đầu tiên cô gọi báo là Hoắc Thận:
- Hoắc Thận! có kết quả thi rồi! Tôi lên bậc rồi đó! Còn là hai bậc nhé! Giờ tôi đứng thứ mười bảy trong lớp đấy! Chờ học kỳ sau anh lại dạy thêm cho tôi thì có khi tôi có thể chen vào ba hạng đầu luôn ấy chứ!
Học kỳ sau ư?
Giữa họ có thứ gọi là học kỳ sau ư?
- Chúc mừng!
Hoắc Thận nói:
- Nói đi! Lúc nào muốn nhận quà đây?
- Ai da! Hiếm khi anh biết điều chủ động đấy!
Lục Phù Tang mừng rỡ cười rộ lên:
- Tôi đã nói trước với ba mẹ rồi, sáng mai mình lên núi Đại Lân chơi nha!
- Cô nói với cha mẹ mình rồi sao?
Hoắc Thận thật sự nghi ngờ.
- Đúng thế!
- Nói thế nào?
- Nói sao anh quan tâm làm gì? Tóm lại là thời gian chốt rồi nhé, sáng mai anh ở nhà chờ đi, tôi sẽ tới tìm anh!
- Để tôi đón cô đi! Hay là không tiện gì à?
- Không tiện thật đó. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi đi!
- Okay!
- Thế nhé, hẹn gặp anh sau!
Vừa nghĩ tới sắp được ra ngoài du lịch cùng Hoắc Thận là Lục Phù Tang đã vui vẻ đến mức nhảy chân sáo rồi, cô vừa hát nhỏ vừa dọn dẹp đồ đạc đi về.
Dù là chỉ có hai ngày nhưng cô nhất định phải thật đẹp mới được!