Cậu bé gọi Tô Thành Lý.
- Chào bà nội.
Cậu bé lại lên tiếng gọi Trần Ngọc.
Ánh mắt tròn vo nhìn vào người Đuôi Nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn lập tức đỏ lên, cậu bé ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi đuôi nhỏ một tiếng:
- Em chào chị...
Cả nhà đều bị dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của cậu bé làm cho tức cười.
- Trời ạ! Đứa bé đáng yêu này từ đâu đến vậy!
Trần Ngọc nói, vừa nắm tay Tiểu Nhật Lâm tiến vào sảnh, vừa nói với Mộ Sở:
- Khó trách con yêu thích thằng bé, vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, ai ai cũng sẽ yêu mến!
Trần Ngọc để Tiểu Nhật Lâm ngồi ở ghế Sa-lon, Đuôi Nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé:
- Bé thỏ con, còn nhớ chị không?
Bé thỏ con?
Mộ Sở vẻ mặt 囧.
Con bé sẽ không định đặt cho Tiểu Nhật Lâm cái tên đấy chứ? Tên này thật sự không phù hợp với một nam tử hán!
- Nhớ ạ...
Hai má cậu bé đỏ bừng giống như hai quả táo nhỏ phấn nộn, cậu thẹn thùng nhìn Đuôi Nhỏ một cái, thấp giọng nói:
- Chị thật xinh đẹp.
Đuôi Nhỏ nghiêng đầu cười:
- Em cũng rất đẹp trai!
Tiểu Nhật Lâm lại nói:
- Chị rất giống ba!
- ...
Ngay cả Trần Ngọc cũng nhìn Mộ Sở, Mộ Sở coi như không thấy, cũng vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi của Tiểu Nhật Lâm, đích thân giúp cậu bé thu dọn hành lí.
Thực ra, cô cũng không muốn lừa gạt mọi người, song bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói ra sự thật, nhưng phải nói dối bọn họ, cô thật sự không làm được, vì vậy cô làm như không biết chuyện gì!
Trần Ngọc và Tô Thành Lý cũng không để những lời này vào lòng, bởi có lẽ đối với trẻ con, hầu hết những ai trông dễ nhìn đều có điểm giống nhau đi.
Nhưng mà Đuôi Nhỏ lại có chút để ý, dù cô bé không biểu hiện ra mặt.
Ba, đối với cô bé luôn là từ xưng hô nhạy cảm nhất.
Cô bé ngưỡng mộ Tiểu Nhật Lâm có ba!
Mà cô lại không có.
Mộ Sở đang thu dọn hành lý của Tiểu Nhật Lâm, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị, là cuộc gọi riêng tư.
Lâu Tư Trầm?
Mộ Sở liếc mắt nhìn mọi người trong sảnh một chút, vội cầm điện thoại bước ra ban công.
- Alo...
Lúc Mộ Sở nghe điện thoại, vẫn không quên quay đầu lại nhìn về phía trong sảnh.
- Là tôi.
Lâu Tư Trầm vẫn như thế, đơn giản nói hai chữ.
- Ừm, em biết.
Mộ Sở nhẹ nhàng lên tiếng.
- Nhật Lâm đến rồi?
- Ừ, bọn em vừa mới tới nơi.
Mộ Sở nhìn Đuôi Nhỏ đang chơi đùa cùng với Nhất Lâm trong sảnh, không biết vì sao trong lòng cô có một chút đố kỵ,
- Có vài lời, thật sự em muốn hỏi anh một chút...
- Hỏi đi.
- Đuôi Nhỏ! Anh chưa từng có chút áy náy nào với Đuôi Nhỏ sao? Anh có yêu nó không? Anh có từng coi nó là con gái anh không? Tại sao anh cho Tiểu Nhật Lâm nhiều tình thương như vậy, lại không nỡ san sẻ cho Đuôi Nhỏ một ít? Dù là chút ít thôi cũng không được sao?
Hắn cũng không đáp lại.
Bàn tay cầm điện thoại nắm chặt, giữa những ngón tay hiện lên màu trắng bệch giống như sắc mặt hắn hiện tại.
Sự im lặng của hắn khiến cho lòng Mộ Sở lạnh hơn.
Cô đau lòng thay cho con gái của cô.
Không nói thêm gì nữa, cô trực tiếp cúp máy.
- Khụ khụ khụ ——
Cúp điện thoại, Lâu Tư Trầm đột nhiên bắt đầu ho khan.
Ngực quặn đau kịch liệt như đang tồn tại một cỗ máy có sức mạnh khổng lồ tàn nhẫn nghiền nát lục phủ ngũ tạng hắn, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu bắt đầu xuất hiện trên trán.
- Sếp!
Lý Vi An nghe được tiếng ho khan dữ dội, từ bên ngoài vọt vào.
Lâu Tư Trầm bỗng nhiên ho khan một cái, chỉ cảm thấy có một mùi máu tươi từ cổ họng vọt ra.Máu, môi mỏng của hắn ngay lập tức bị nhuộm đỏ.
Hắn ngồi trên xe lăn, khóe miệng đỏ tươi nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Hắn của hiện tại, sớm đã không còn hừng hực khí thế như những năm tháng trước kia nữa, cuối cùng chỉ còn lại một chút ánh sáng nhỏ nhoi...
- Bác sĩ!! Bác sĩ ——
Lý Vi An gấp gáp hô to.
Rất nhanh, các bác sĩ nổi tiếng quốc tế đã đi vào.
Hắn cũng không biết được những chuyện xảy ra sau đó.
Lâu Tư Trầm mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp...
Ở trong mơ, hắn trở lại thời điểm sáu năm trước, trở về thành phố mà hắn đã từng sống.
Thành phố A!
Hắn trở về phòng VVIP5888.
Hắn không phải ngồi xe lăn, cũng không phải chống gậy, bước dọc theo tấm trải sàn đi vào trong liền gặp được khuôn mặt thanh tú mà hắn nhớ nhung trong 6 năm trời...
Không ai có thể biết cảm giác che giấu tình cảm chân thành trong lòng ròng rã suốt 6 năm, yêu mà không dám đến là như thế nào!
Mỗi lần gặp nhau đều khiến tim hắn đau đến tột đỉnh.
Đối với hắn, sự tồn tại của cô như dòng máu chảy trong cơ thể
Cô đã đi thâm nhập vào trái tim hắn, cho dù tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực, hắn trước sau vẫn không thể quên được cô!
Đúng như lời cô nói, nếu như muốn quên, chỉ còn cách chết đi!
Trong mơ, cô luôn cười với hắn- nụ cười trong sáng thuần khiết, giống như cô lúc bắt đầu yêu của 12 năm trước...
Không đợi hắn tiến lên, cô đã bước nhanh về phía trước, đâm đầu vào trong ngực hắn.
Thời khắc này, Lâu Tư Trầm cảm nhận được nhịp tim đập của mình một cách rõ ràng.
- Bụp bụp bụp ——
Từng tiếng, từng tiếng, liên tục đánh vào trái tim hắn.
Loáng thoáng nghe được có người hô bên tai:
- Tim đập rồi ——
- Thiếu gia ——
Không biết vì sao, cô lại mất ngủ!
Hơn nữa mất ngủ cực kì nghiêm trọng.
Suốt cả đêm, tim cô đập rất mạnh, loạn nhịp đập "Thịch thịch ——" không được yên, luôn cảm thấy dường như có chuyện không tốt xảy ra.
Rạng sáng 4 giờ.
Mộ Sở vẫn còn thức.
Cuối cùng, không chịu được nữa, cô lặng lẽ rời giường, sờ soạng điện thoại, đi ra phía ban công gọi điện thoại.
Cô không có số của Lâu Tư Trầm nên đành phải gọi cho Tiết Bỉnh.
Giờ khắc này, Mộ Sở vô cùng hối hận, hối hận vì ban ngày không nên giận hờn vu vơ với hắn, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại của hắn, tại sao cô lại nổi giận với hắn chứ? Cô nên quan tâm đến tình hình sức khỏe của hắn một chút! Cô thật sự rất hồ đồ mà!! Ngu ngốc!! Ngớ ngẩn!!
Mộ Sở tức giận gõ vào đầu mình, vừa tự mắng:
- Tần Mộ Sở, tại sao vào thời khắc quan trọng mày luôn làm loạn như thế chứ!
Không biết vì sao mắng xong mình, nước mắt lại bất tri bất giác tuôn ra.
Đúng lúc này, Tiết Bỉnh đầu máy bên kia bắt máy,
- Thiếu phu nhân?
- Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Anh ấy có ổn không?
Tiết Bỉnh dường như bị kinh ngạc vì những cảm xúc vừa rồi của Mộ Sở.
- Trả lời tôi đi!
Thấy Tiết Bỉnh không nói, Mộ Sở càng gấp gáp hơn, kích động rống lên một tiếng.
- Thiếu phu nhân, trước tiên cô đừng lo lắng, Thiếu gia bên này chắc chắn không có chuyện gì.
- Cho nên, anh ấy xảy ra chuyện thật rồi?
- Anh ấy không có chuyện gì!! Anh ấy không thể xảy ra chuyện!! Trợ lý Tiết, giúp tôi nói với anh ấy một câu, cầu xin anh ấy đừng gặp chuyện xấu!! Không được gặp chuyện xấu —— ô ô ô ô...
- Thiếu phu nhân, trước tiên cô hãy bình tĩnh, hãy đợi tin tước của tôi, được không?
- Được...
- Tôi chờ tin tức của anh, tôi chờ anh...
- Được.
Trên ban công, cô ngồi xuống, tay cầm chặt di động, cứ như vậy ngồi đợi tin tức của hắn.
Nhưng mà, mãi đến hừng đông cũng không nghe được tin tức gì.
Mộ Sở suốt đêm không chợp mắt.
Lúc Trần Ngọc thấy cô, giật mình kêu lên:
- Trời ơi, tối qua con làm cái gì vậy? Sao mắt lại sưng như quả hạch thế kia? Con... khóc à? Tại sao lại khóc?
- Không ạ, con vẫn bị mất ngủ thường xuyên.
- Nhưng tinh thần của con không tốt cho lắm, có thể đi làm được sao? Hôm nay còn phải mang Nhật Lâm đến nhà trẻ báo danh phải không?
- Ừm, lát nữa con dẫn thằng bé đi.
- Đừng, nên để mẹ đi thì hơn! Nhìn bộ dạng vô hồn này của con, mẹ cũng không yên lòng, hôm nay con cũng đừng lái xe đi làm, bắt taxi đi thôi! Hiểu chưa?
Hiếm thấy được Mộ Sở nghe lời như thế.
Trần Ngọc biết được cô có tâm sự, muốn hỏi, nhưng lại biết cô sẽ không nói nên cũng đành thôi.
Cả ngày, Mộ Sở luôn nhìn điện thoại.
Khi ăn sáng nhìn điện thoại, lúc đón xe cũng nhìn điện thoại, lúc đi làm cũng không ngừng bật điện thoại lên xem.
Nhưng điện thoại của cô vẫn không hề động đậy.
Đến lúc sắp tan làm rồi vẫn thế.
Từ trước đến nay, Mộ Sở chưa bao giờ cảm thấy một ngày lại trôi qua một cách khó khăn như thế này, cô có một loại ảo giác, giống như chìm trong nước biển, không thể thở nổi, nhưng tìm mãi cũng không thấy một khúc gỗ nổi để bám víu, cô chỉ có thể theo vòng xoáy của nước biển, cuối cùng cô bị cuốn xuống từng chút từng chút một rồi chìm hẳn.
Lúc tan tầm, cuối cùng điện thoại Mộ Sở cũng vang lên.
- Đinh linh —— đinh linh —— ——
Mộ Sở cảm giác như trong đời chưa từng có một tiếng chuông nào tuyệt vời như vậy.
Trên điện thoại hiện lên cái tên "Tiết Bỉnh".
Mộ Sở nhanh chóng nghe điện thoại.
- Anh ấy thế nào rồi?
Không chào hỏi câu nào, Mộ Sở trực tiếp hỏi.
- Là tôi!
Đầu kia, truyền đến hai chữ nặng nề.
Bên tai Mộ Sở vang lên ngữ điệu quen thuộc kia, giọng nói trầm thấp êm tai, khàn khàn mê hoặc, khiến nước mắt cô không ngừng tuôn ra.
Là hắn!
Là người mà cô luôn nhớ mong, người đàn ông khiến cô lo lắng ngày đêm!!
Mộ Sở bịt miệng thật chặt, sợ không khống chế được mà khóc ra thành tiếng, rồi lại bị hắn phát hiện.
Đầu kia, Lâu Tư Trầm dường như cũng không vội nói chuyện.
Hắn ngừng lại một chút, mới trầm giọng nói:
- Tôi rất khỏe.