Tiểu Đường khoa Hô hấp nhìn Lục Dung Nhan rồi đưa nhiệt kế cho cô:
- Cô đừng về nhà nữa, mau nhờ bác sĩ Giang đưa vào phòng truyền dịch truyền nước đi, truyền xong có vấn đề gì thì gọi tôi ngay nhé!
Tiểu Đường viết bệnh án đưa cho cô:
- Viện trưởng Lục nhà cô yêu cô lắm cơ mà, sao không biết khuyên cô đôi câu hả? Sức khỏe vợ mình phải là quan trọng nhất mới đúng chứ!
Lục Dung Nhan ấn huyệt thái dương:
- Cảm nhẹ thôi mà, to chuyện làm gì.
Giang Mẫn nhận bệnh án cho cô rồi nhìn cô bất mãn:
- Cảm nhẹ á? Cứ phải nằm trên giường không dậy được thì mới là chuyện lớn à? Thân thể là của mình, sao phải nghe bọn đàn ông sắp xếp? Đàn ông nhà họ Lục ai cũng độc đoán như vậy sao?
- ...
Lục Dung Nhan nhíu mày, sao cô nàng này hôm nay nóng tính thế? Cứ như có thù với đàn ông nhà họ Lục vậy.
Chẳng qua cô đang váng đầu chóng mặt nên không muốn đấu võ mồm cùng cô ấy, chỉ quay người đi ra khỏi phòng khám.
Trong phòng truyền dịch.
Giang Mẫn nắm cánh tay nhỏ nhắn của Lục Dung Nhan rồi luồn kim vào tĩnh mạch của cô:
- Dung Nhan, cậu nói thật cho mình biết, cô gái kia có phải là người nhà của các cậu không?
Vấn đề này như một mũi kim ghim vào lòng Lục Dung Nhan. Cô thất thần nhìn lên trần nhà phòng truyền dịch hồi lâu mới đáp một câu rầu rĩ:
- Phải...
- Người thân gì mà quan trọng thế? Mình thấy Lục Ngạn Diễm căng thẳng đến mức không thèm để ý đến sống chết của vợ anh ta luôn rồi!
Hả?
Ở trong mắt anh ta, người vợ như cô có vị trí gì đâu?
Cô mím môi:
- Có lẽ Ngạn Diễm không biết mình ốm... với cả bệnh nhân chảy máu nhiều thế thì anh ấy lo lắng cũng là phải thôi.
- Vớ vẩn! Nếu là người thường nói câu này còn nghe được, nhưng Lục Ngạn Diễm là ai chứ hả? Bao nhiêu máu mà anh ta chẳng thấy qua rồi? Lục Dung Nhan, đồ ngốc nhà cậu, đừng có trách mình không nhắc cậu nhé, mình thấy quan hệ của hai người họ...
Nói tới đây, cô mím môi rồi dừng lại như thể đang suy nghĩ xem có nên nói tiếp hay không.
Lục Dung Nhan cản lại câu nói tiếp theo của cô:
- Mình lừa cậu làm gì? Cô ấy đúng là người thân nhà mình, là chị dâu của Ngạn Diễm đấy.
- Chị dâu?
Động tác xoay nắp bình tiêu độc của Giang Mẫn khựng lại. Cô không nói gì thêm nữa.
Lục Dung Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Một lúc lâu sau, Giang Mẫn mới nói với vẻ thản nhiên:
- Mình nghe nói Lục Ngạn Diễm có hai người anh, không biết cô ấy là chị dâu cả hay chị dâu thứ mà làm anh ấy sốt ruột thế?
- Anh ba chưa lấy vợ, cô ấy là chị dâu cả, vợ của anh Ngạn Sênh.
Cạch!
Bình tiêu độc rơi xuống đất, nước tràn lênh láng.
Giang Mẫn đơ ra một chút rồi vội vàng cúi người nhặt thuốc lên và lau nước trên sàn.
- Giang Mẫn, cậu sao thế?
Lục Dung Nhan nhìn cô.
Giang Mẫn không ngẩng đầu lên:
- Không có gì, mình hơi mệt ấy mà...
- Mệt thì về nghỉ trước đi, một mình mình ở đây không sao đâu.
- Ừ.
Giang Mẫn đáp xong bèn thật sự không kiên trì ở lại mà quay người đi thẳng ra khỏi phòng truyền dịch.
Lục Dung Nhan nhìn theo bóng cô, trong mắt lóe lên tia nhìn kinh ngạc.
...
Lục Dung Nhan nằm trong phòng truyền dịch ngủ mơ màng, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lấy ra nhìn thì hóa ra là Lục Ngạn Diễm gọi tới.
Đang chăm sóc người trong lòng cơ mà? Gọi cho cô làm gì?
Cô cau mày, ấn nghe:
- Alo?
- Sang phòng tôi một chuyến.
Giọng nói của anh khàn đặc, đong đầy mỏi mệt.
- ...
Lục Dung Nhan nhìn bình nước mới truyền được một nửa:
- Chỉ sợ hơi khó.
- Sao?
Giọng nói ở đầu dây bên kia pha chút bất nhẫn.
Anh bất nhẫn, cô cũng chẳng vui vẻ gì.
- Có chuyện gì không?
Cô cũng bắt đầu khó chịu.
Y tá ở bên ngoài ngó vào hỏi:
- Bác sĩ Lục, chị đỡ hơn chưa? Hạ sốt chưa thế?
- Đỡ hơn rồi.
Y tá ra ngoài, Lục Dung Nhan mới đưa điện thoại đến bên tai lần nữa. Bên kia vẫn chưa gác máy.
- Em đang ở đâu?
Anh trầm giọng.
- Phòng truyền dịch tầng 2.
...
Năm phút sau, Lục Ngạn Diễm đã xuất hiện ở cửa phòng truyền dịch. Lục Dung Nhan nhìn cánh tay bị thương của anh theo bản năng thì thấy nó đã được băng bó sơ qua rồi.
Lục Ngạn Diễm bước tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống rồi vươn tay đặt lên trán cô.
Lục Dung Nhan không thoải mái trong lòng nên cũng không hòa nhã với anh. Cô gạt tay anh xuống, quay người cho anh một bóng lưng:
- Cảm nhẹ thôi, không nhọc viện trưởng Lục quan tâm.
Lục Ngạn Diễm hơi cau mày, lại đưa tay lên trán cô lần nữa. Cô muốn đẩy ra nhưng lần này anh đã có chuẩn bị, bèn vươn nốt tay còn lại ra nắm tay cô.
- Gần đây bà Lục nóng tính quá, định vươn móng vuốt giấu dưới đệm thịt ra đấy à?
Giọng nói của anh chẳng mang chút cảm xúc nào.
Lục Dung Nhan liếc xéo anh.
- Sao? Viện trưởng Lục có hứng với chuyện này hả?
- Xưa nay tôi vẫn rất tò mò.
- Tôi thì ngược lại, chuyện của người khác chẳng liên quan gì đến tôi hết. Tôi chỉ muốn cùng Tiêu Tiêu tránh cho thật xa, không nhìn thấy càng đỡ ngứa mắt.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, một y tá cầm túi thuốc xuất hiện, chào hỏi Lục Ngạn Diễm xong bèn nhìn lên túi treo truyền dịch của Lục Dung Nhan:
- Ồ, vẫn còn một ít, tí nữa em vào đổi cho chị nhé.
Lục Ngạn Diễm ngồi bên cạnh bèn nói:
- Không cần, đưa thuốc cho tôi.
- Vâng ạ.
Y tá trẻ buông túi thuốc xuống rồi rời đi, lúc cô ấy quay người, Lục Dung Nhan nhìn thấy nét mặt cô ấy hiện lên vẻ hâm mộ.
Lục Dung Nhan biết trong bệnh viện có nhiều cô gái trẻ rất ngưỡng mộ cô, bởi vì cô có thể lấy được nam thần cấp bậc kim cương như Lục Ngạn Diễm, chẳng những đẹp trai tài giỏi, thân thế hiển hách, mà lại còn chiều vợ thương con.
- Cả ngày anh diễn kịch mà không thấy mệt à?
Lục Dung Nhan cười giễu cợt.
- Diễn kịch?
Lục Ngạn Diễm cười khẽ rồi cúi người đặt môi lên vành tai cô, nói ra một câu vừa mờ ám lại vừa lỗ mãng với giọng điệu cực kì thản nhiên:
- Nếu là diễn kịch thì tôi chỉ diễn phim hành động thôi, còn lâu mới diễn phim sướt mướt dài dòng như thế này.
Người đàn ông này hết cứu rồi.
Lục Dung Nhan cười lạnh:
- Định đổi kịch bản à? Đổi luôn nhân vật nữ chính đi.
Lục Ngạn Diễm hừ một tiếng rồi hỏi:
- Bắt đầu từ lúc nào?
Anh đổi đề tài nhanh quá, làm cho Lục Dung Nhan hơi ngẩn ra:
- Gì cơ?
Cô hỏi lại.
Lục Ngạn Diễm cau mày nhìn cô như thể kì thị chỉ số thông minh của cô vậy:
- Bắt đầu sốt từ lúc nào?
À.
Chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ?
- Lúc anh đi núi Lạc Nguyệt với chị dâu anh đấy.
Trong giọng nói pha lẫn sự ghen tuông mà chính cô cũng không nhận ra.
- Hả?
Lục Ngạn Diễm hơi giật mình, sau đó sầm mặt:
- Sao không nói sớm?
- Nói gì?
Anh hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, làm cho Lục Dung Nhan hoài nghi anh lo lắng cho Khúc Ngọc Hi quá nên đơ não rồi.
Thế nhưng sự thật là... não của anh chẳng khi nào làm sao cả.
- Sao không nói chuyện bị sốt trước khi làm phẫu thuật?
Ánh mắt anh lạnh đi, trong đường nhìn còn mang vẻ trách cứ.
Lục Dung Nhan cắn môi, ban nãy anh giục tôi gấp thế, tôi nói vào lúc nào?
- Nếu vì cơn bệnh nhỏ của tôi mà làm chậm trễ cuộc phẫu thuật của chị dâu thì tôi thành tội nhân thiên cổ mất.
Lục Dung Nhan càng nói càng phiền lòng, bèn nhắm mắt lại, ngó lơ anh luôn.
Lục Ngạn Diễm liếc cô:
- Nếu vì em ốm mà ca mổ xảy ra vấn đề gì thì em mới thật sự trở thành tội nhân thiên cổ!
- ...
Cho nên thực ra là anh đang lo lắng cho tình nhân cũ của anh chứ gì?
Lục Dung Nhan giận dỗi quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Lục Ngạn Diễm đứng lên đi tới bên giường, có vẻ là để đổi thuốc truyền cho cô.
Sau đó anh nhẹ bước đi về phía bàn. Từ lúc Lục Dung Nhan ra ngoài tới giờ chưa được uống một ngụm nước. Cô ngưa ngứa cổ, mà đúng lúc ngước lên thì thấy Lục Ngạn Diễm đang uống nước trong cốc trên bàn.
- Tôi cũng muốn uống.
Lục Dung Nhan rầu rĩ nói.
Lục Ngạn Diễm hơi dừng động tác, thế nhưng cái cốc trong tay anh đã rỗng tuếch.
Anh phồng miệng cau mày liếc cô, cứ như cô vừa phạm vào sai lầm gì to lớn lắm không bằng.
- Ở phòng bên cạnh có nước ấm.
Lục Dung Nhan nhướn mày nhắc nhở.
Chẳng qua là đi vài bước lấy cốc nước thôi, có cần khó ở thế không?
Nhưng dường như anh chẳng hề muốn đi dù chỉ mấy bước chân, anh buông cốc xuống rồi đi thẳng về phía cô.
Lục Dung Nhan bỗng bực mình, nếu bây giờ trước mặt anh là Khúc Ngọc Hi thì cô ta có muốn anh hái tuyết liên Thiên Sơn, anh cũng không ngại đi xa ngàn dặm mà hái đâu!
Xem ra người vợ có tiếng mà không có miếng cô đây vẫn khác hẳn với người trong lòng của anh ta nhỉ?
Cô bình tĩnh ngồi dậy, xuống giường, vươn tay lấy túi nước treo ở đầu giường.
Bao nhiêu năm nay Lục Ngạn Diễm hờ hững với cô, cô vẫn sống tốt không phải sao. Có gì to tát đâu cơ chứ?
Chưa để cô lấy được túi thuốc trên móc xuống thì cổ tay đã bị nắm lại. Cô gạt đi mà vẫn bị ghì chặt.
Cô giận dữ quay lại nhìn anh, bực tức:
- Lục Ngạn Diễm, anh định làm gì?
Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ vươn tay nắm lấy gáy cô.
Lục Dung Nhan chưa kịp phản ứng thì môi anh đã phủ lên môi cô, sau đó anh đổ người về phía cô, khiến cô chỉ có thể lui về phía sau một chút.
Đôi môi anh du di trên môi cô ngưa ngứa, cô đành bất đắc dĩ mở miệng ra:
- Ưm... ưm...
Nước ấm bất ngờ chảy vào khoang miệng, cô không hề phòng bị, bèn nuốt hết nước từ miệng anh truyền sang.
Lục Dung Nhan đảo mắt nhìn cánh cửa chỉ khép hờ, thấy mấy y tá trẻ đang qua lại bên ngoài, bèn thở hổn hển, trừng mắt nhìn gã đàn ông càn rỡ trên người mình rồi thấp giọng lầm bầm:
- Lục Ngạn Diễm! Anh làm trò gì đấy? Tránh ra! Anh không sợ người ta cười nhưng tôi sợ!