- Vậy hoàng tử không nhớ công chúa hả chú?
Nhớ chứ!
Lâu Tư Trầm gật đầu khẳng định: - Hoàng tử rất nhớ công chúa, nhưng công chúa đã hóa thành bọt biển và không bao giờ quay trở lại nữa!
Thật đáng tiếc....
Bé con thở dài:
- Con tưởng rằng công chúa và hoàng tử sẽ sống trọn đời hạnh phúc bên nhau cơ.
Con biết câu chuyện này còn giúp cho chúng ta hiểu thêm điều gì không?
- Dạ gì ạ? – Bé con mở to mắt hiếu kỳ.
Nó nói với chúng ta rằng: phải biết trân trọng người trước mắt, nhiều lúc người nào càng thân cận thì càng đáng quý! Đừng để vụt mất rồi mới biết trân trọng, lúc đó e rằng đã quá muộn màng, con hiểu không?
Bé con nửa hiểu nửa chưa gật gật cái đầu.
Dường như đã hiểu, cũng dường như chưa hiểu vậy.
Được rồi, rửa tay ăn cơm nào!
Cuối cùng Mộ Sở chen vào cuộc nói chuyện của hai chú con.
- Sở Sở!
Bé con thấy Mộ Sở bước xuống liền nhiệt tình gọi cô, ngồi nhổm dậy.
Lâu Tư Trầm đưa tay xoa đầu Đuôi Nhỏ:
- Theo Tiểu Hoa đi rửa tay nhé! Lần sau chú sẽ kể chuyện nàng công chúa Bạch Tuyết cho con nghe.
- Vâng ạ.
Bé con vui mừng trượt từ sofa xuống, được Tiểu Hoa dắt đi rửa tay, Lâu Tư Trầm cũng đi theo sau con bé đến phòng rửa tay.
Mộ Sở đi bên cạnh hắn, không kiềm được khẽ hỏi:
- Sao anh lại kể chuyện có một kết thúc bi kịch như vậy cho con bé?
Lâu Tư Trầm nhìn cô – Câu chuyện vốn đã là bi kịch.
Hắn trả lời một cách hiển nhiên.
Mộ Sở nhíu mày – Em định sửa câu chuyện thành một kết thúc tốt đẹp cơ.
Tại sao phải sửa thành kết thúc tôt đẹp chứ? – Lâu Tư Trầm tỏ ra không đồng tình với quan điểm của Mộ Sở.
Con bé vẫn còn là trẻ con, trong thế giới của con bé chỉ nên tồn tại những điều tốt đẹp.
Lâu Tư Trầm dừng bước đứng lại, bày tỏ quan điểm dạy con cái của hắn một cách nghiêm túc:
– Anh cho rằng thế giới này không hoàn toàn tốt đẹp, nếu lúc nào em cũng truyền dạy cho con bé thế giới này ngây thơ tốt đẹp, chờ đến khi con bé thấy những sự vật không tốt đẹp, trải qua những kinh nghiệm không tốt đẹp, con bé sẽ suy sụp mất! Thay vì lúc nào cũng nói rằng: “Công chúa và hoàng tử sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời ”, chi bằng thông qua những câu chuyện cổ tích để con bé biết được cuộc sống này thiên biến vạn hóa, chẳng hạn như hoàng tử đầu tiên mà công chúa Bạch Tuyết gặp gỡ có khi lại là thằng đàn ông tồi, hoặc cô bé bán diêm nghèo nàn đêm đó đã được một người tốt nhận nuôi, lấy lại được niềm hi vọng tiếp tục sống....
Mộ Sở ngạc nhiên nhìn anh.
Đột nhiên cảm thấy những lời hắn nói... thật chí lý!
Lâu Tư Trầm vỗ vỗ lên trán Mộ sở:
- Muốn bảo vệ tốt nàng công chúa bé nhỏ trong nhà, thì không thể chỉ biết thêu dệt những câu chuyện tốt đẹp, mà phải nghĩ cách giúp con bé có được một trái tim rắn rỏi, có năng lực phân biệt và chấp nhận thật giả thiện ác, có hiểu không?
Lâu Tư Trầm nói xong, tiến lên bắt kịp Đuôi Nhỏ, đi vào phòng rửa tay.
Mộ Sở xoa xoa trán nơi hắn vừa vỗ, cô lẩm bẩm: - Hình như đúng vậy thật á!
Thật không ngờ, khi hắn dạy dỗ con cái, hắn cũng có phong cách riêng của mình.
Đột nhiên Mộ Sở có chút hiếu kỳ, nếu như bây giờ có thêm một bé trai thì sao nhỉ? Nếu là bé trai thì hắn sẽ dạy dỗ nó như thế nào? Kể những câu chuyện cổ tích này bằng cách nào? Mộ Sở bỗng có chút kỳ vọng rồi đấy!
.....
Trong đêm ------
Đuôi Nhỏ ngủ cùng Mộ Sở, còn Lâu Tư Trầm thì Mộ Sở không biết hắn ngủ ở phòng nào, dù gì đêm qua hắn cũng không có vào phòng cô, nghe chị Lý nói hắn ngủ trong phòng sách.
Thôi cũng được!
Mộ Sở an nhiên ôm lấy Đuôi Nhỏ và ngủ thiếp đi.
Ngủ được một lúc thì cô cảm giác như có người ôm chầm lấy cô từ đằng sau, hai tay không ngừng sờ soạn khắp trên người cô.
Mộ Sở nhanh trí, tỉnh giấc từ trong giấc mơ.
Cô ý thức được liền đưa tay giữ lấy hai bàn tay to đang không yên phận lướt trên người cô:
– Anh đừng đùa!
Cô nói với người đàn ông phía sau, giọng điệu hơi dỗi:
- Mau đi ra ngoài, đừng có đùa Đuôi Nhỏ.
Ra ngoài? Ra ngoài rồi ngủ đâu?
Lâu Tư Trầm không những không đi mà còn kéo Mộ Sở sát vào lòng hắn, giữ chặt eo cô, ôm cô chật cứng, để cô dựa vào ngực hắn mà ngủ, nói khẽ:
- Ngủ nào! Không đùa con bé, cũng không đùa em!
Giọng nói gợi cảm, xen lẫn vài phần thư thái nhàn hạ, quả thật tay hắn không còn sờ bừa nữa.
Cằm hắn đặt giữa mái tóc Mộ Sở, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ tóc cô, hắn mãn nguyện nhắm mắt.
Bỗng có một cảm giác trong lòng, dường như hắn đang ôm lấy cả thế giới của hắn vậy.
Có cô, thế giới của hắn mới trọn vẹn.
Nếu nhỡ một ngày cô không còn....
Chân mày Lâu Tư Trầm giật khẽ.
Hắn không biết rằng hắn sẽ nhớ cô da diết, hay là sẽ giống như hoàng tử, cưới một cô gái tốt, sau đó sống trọn đời bình lặng.
Hắn mở mắt, dịu dàng hôn nhẹ lên vành tai cô, trầm giọng nói:
- Sau này dù có xảy ra điều gì cũng đừng rời xa anh!
Mộ Sở ngạc nhiên, không hiều vì sao hắn lại nói thế với cô, rồi cô nghe thấy hắn nói tiếp:
- Thời khắc hiện tại giống như một cơn mơ không chân thật vậy.
Thì ra hắn cũng cảm thấy thế!
Mộ Sở chớp mắt – Em cũng cảm thấy thế! Mọi thứ hiện tại không thật chút nào!
Quanh đi quẩn lại 6 năm trời, cuối cùng cô vẫn thành vợ của hắn!
Quả thật không thể ngờ được.
Lâu Tư Trầm nghe vậy, xoay người Mộ Sở quay lại, để cô đối diện với hắn, ánh mắt hắn nhìn cô nồng cháy, hắn hạ thấp âm lượng, trầm giọng nói:
- Tần Mộ Sở, hiện tại chúng ta không phải trong mơ, mà đang sống trong hiện thực thật sự! Chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng hợp pháp, em là vợ của Lâu Tư Trầm anh, sẽ trọn đời là vợ anh! Và Lâu Tư Trầm này, chỉ thuộc về em, của riêng em thôi, em hiểu chưa?
Hắn nắm lấy tay cô, thành khẩn đặt lên vị trí trái tim hắn, để cô cảm nhận được sự tồn tại thực sự của hắn.
Giây phút đó Mộ Sở cảm nhận được nhịp đập trái tim mạnh mẽ của hắn rất rõ ràng:
– thình thịch ------
Từng nhịp từng nhịp, tim hắn đang đập mạnh vì cô.
Hắn nói....
Cô là vợ của hắn!
Trọn đời là vợ hắn!
Trọn đời.....
Phải chăng đã chứng minh rằng, cuộc đời này của cả hai đã thuộc về đối phương?
Trước đây Mộ Sở không dám suy nghĩ gì nhưng hiện tại thì cô lại thấy có chút kỳ vọng rồi đấy!
Trọn đời này có hắn, chắc không quá khó khăn đâu nhỉ?
Ánh mắt lưu luyến rực cháy của Lâu Tư Trầm nhìn mặt Mộ Sở, phút chốc, hắn cúi đầu, không kiềm được hôn lấy đôi môi anh đào nhỏ bé của cô.
Nụ hôn này, thật thâm tình và ngọt ngào.
Mộ Sở cảm thấy cô như dòng suối mùa xuân, hoàn toàn tan chảy trong lòng hắn.
Đến khi nhận ra cô đang thở dốc, Lâu Tư Trầm mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn, đã nhuốm đỏ dâng sóng, yết hầu gợi cảm của hắn trượt xuống khó khăn, hắn ghé sát vào tai Mộ Sở, nói khẽ với cô:
- Ngày mai sẽ có vài bảo mẫu đến ra mắt, sau này hãy để Đuôi Nhỏ ngủ cùng bảo mẫu.
Không được đâu!
Mộ Sở xoay người, nhìn Đuôi Nhỏ đang nằm cạnh cô, nói khẽ với người đàn ông sau lưng:
- Đuôi Nhỏ ngủ với em quen rồi, đột nhiên cho con bé ngủ với người lạ em sợ nó sẽ quấy khóc.
Lâu Tư Trầm nhíu mày bất mãn, cơ thề rạo rực tựa sát vào người Mộ Sở, dùng cái tôi to lớn uy phong của hắn chạm vào cô, để cô cảm nhận được sự tồn tại to lớn đó, hắn khàn giọng nói:
- Không lẽ em chỉ biết lo cho con gái mà bỏ bê nhu cầu sinh lý của chồng em sao? Một hai ngày anh còn có thể nhịn nhưng thời gian kéo dài, em muốn nhịn chết anh sao?
Mộ Sở: -......
Thấy Mộ Sở không lên tiếng, hắn cố ý cắn nhẹ lên vành tai ửng đỏ của cô – Này.....
Gò má Mộ Sở ửng hồng, cắn môi:
- Đâu có ai quy định chuyện ấy phải làm trên giường, nếu thực sự không nhịn được thì... không phải còn có phòng sách..... A!
Những câu nói mắc cỡ của Mộ Sở còn chưa kịp dứt, liền được Lâu Tư Trầm nhấc bổng bế lên, cô giật mình, mém chút là hét toáng lên:
- Anh làm gì vậy?
Nằm trong lòng hắn, cô hỏi.
Lâu Tư Trầm bế lấy Mộ Sở, đôi chân dài sải bước ra ngoài phòng.
- Này! Anh bế em đi đâu vậy?
Phòng sách.
.......
Mộ Sở cảm thấy cô đang tự lấy đá ném lên bàn chân mình vậy.
***
Phòng sách -----
Sau một trận mây mưa bão tố, trong phòng bừa bộn như có trộm vừa vào nhà vậy.
Quần áo vứt đầy từ trong ra ngoài, chiếc quần chip gợi cảm của Mộ Sở lại lần nữa bị hắn xé toạc làm hai mảnh, Mộ Sở tức giận đến mức muốn ném quần chip lên thẳng mặt hắn, hắn ta đúng là cái máy tiêu hủy quần chip mà, đồ tán gia bại sản! Ngày mai cô lại phải đi mua mới.
Kinh nghiệm mách cô rằng, có mua đắc tiền cũng chỉ lãng phí, dù gì cũng chỉ dùng được một lần! Lẽ ra cô nên lên Taobao đặt mua sỉ, một lô mấy tá, mua vậy cho hời.
Những tư liệu trên bàn làm việc của Lâu Tư Trầm, đã sớm bị hắn hất xuống, vun vãi kháp sàn nhà.
Khi nãy cả hai thực sự quá điên cuồng, từ sofa di chuyển đến bàn làm việc, lại từ bàn làm việc di chuyển đến ghế bố dài.....
Mộ Sở mặc xong quần áo liền cúi người ngồi xuống bắt đầu dọn dẹp cho hắn.
Phu nhân Charlie?
Vô tình Mộ Sở nhìn thấy cái tên xưng hô này trên tư liệu.
Đột nhiên cô cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, dường như trước đây đã nghe qua nó, nhưng hiện tại dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.
Lâu Tư Trầm vừa tắm xong, hắn bước ra từ phòng tắm, nghe thấy lời nói của Mộ Sở, đôi tay đang vịn thắt lưng bỗng dừng lại, sau đó, hắn bước nhanh đến gần cô, nhanh tay rút bỏ tư liệu từ tay cô, đanh mặt nói:
- Em nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để anh dọn.
Mộ Sở ngước đầu nhìn hắn.
Nét mặt hắn, có vẻ nghiêm túc hơn so với ban nãy.
- Để em giúp anh nhé!
Mộ Sở chỉ đơn thuần cảm thấy sàn nhà bừa bộn, nếu hắn dọn dẹp một mình thì không biết dọn đến bao giờ cho xong.
Không cần!
Lâu Tư Trầm lạnh nhạt từ chối.
Nhưng mà...
- Anh nói không cần!
Khẩu khí Lâu Tư Trầm nặng nề hơn, hắn kéo cô đứng dậy.