Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe dừng lại, hắn đẩy cửa xuống xe. Quay lại thấy Lục Dung Nhan vẫn ngồi trên xe chuyên chú nghịch di động.

Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn gõ gõ cửa sổ xe, nghe được tiếng gõ cửa sổ, Lục Dung Nhan lúc này mới hạ kính cửa sổ xe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Ngạn Diễm bên ngoài.

Lục Ngạn Diễm vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi xuống.

Lục Dung Nhan nói: “Em không cần đi toilet, anh đi đi, em trên xe trông con!” 

“Xuống xe đi, chúng ta tâm sự.”

“Hả?”

Lục Dung Nhan do dự một lát, rốt cuộc vẫn đẩy cửa xuống xe.

Trước lúc xuống xe cô không quên mở hé cửa kính cho gió lưu thông trong xe cho Tiêu Tiêu rồi mới khóa cửa xe.

“Anh làm gì đó?”

“Liêu cái gì?” Lục Dung Nhan hỏi  Lục Ngạn Diễm đối diện.

Lục Ngạn Diễm móc hộp thuốc từ trong túi móc ra, lấy thuốc châm lửa, rít một hơi thật sâu:”Em cùng Giang Trình Minh… Còn liên hệ?”

“Có a! Đương nhiên là có, vì cái gì lại không có? Giang đại ca đối với em khá tốt, sao em lại không liên hệ nữa?”

“Em không nhìn ra người ta có ý với em à?” 

“…” Lục Dung Nhan buồn cười nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Người ta có ý với em thì sao? Chẳng lẽ, chỉ vì người ta có ý với em thì em phải cắt đứt liên hệ với người ta? Tại sao chứ? Lục tiên sinh, hiện tại em là người độc thân đó nha!”

Lục Dung Nhan hảo tâm nhắc nhở hắn.

Lời này vừa nói ra, thật đúng là làm Lục Ngạn Diễm có chút không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô hiện tại đúng thật là độc thân, chính mình cũng không có tư cách không cho bọn họ đến gần.

Lục Dung Nhan khoanh tay trước ngực, ngửa đầu cười nhìn hắn, “Lục viện trưởng, anh đừng như vậy, anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm anh là ghen đó!”

“Chẳng lẽ em không nhận ra à? Anh đang ghen đó!”

“…”

Đối mặt với Lục Ngạn Diễm thẳng thắn thành khẩn, Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được.

“Anh không thích em ở bên cạnh người nào khác ngoài anh, anh sợ em thay đổi đi thích người khác, đặc biệt là cái gã Giang Trình Minh kia!!”

Lúc Lục Ngạn Diễm nói những lời này khuôn  mặt tuấn mỹ kia lại hiện lên vài phần tính trẻ con.

Hắn lo lắng bảo bối của mình bị người khác đoạt đi rồi!

Trước đó, Lục dung nhan chưa từng gặp qua biểu tình này của Lục Ngạn Diễm, nói thật, cô có chút kinh ngạc. 

Cô từng nghe qua một câu, đàn ông trong tình yêu sẽ trở nên trẻ con trước mặt người phụ nữ của mình. Khi đó, cô cũng không hiểu rõ lắm, cũng chưa từng gặp qua Lục Ngạn Diễm trẻ con, nhưng tình cảnh trước mắt…

“Lục Dung Nhan, rốt cuộc em có nghe anh nói chuyện không đó?”  

Thấy nữ nhân trước mặt còn đang ngẩn người, Lục Ngạn Diễm có chút bực, duỗi tay qua, xoay mặt cô về phía đối diện mình: “Lục Dung Nhan, anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh không hả?”

“A???”

Lục Dung Nhan vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.

Ơ… chuyện này là như thế nào? Sao tự nhiên hỏi chuyện thế này?! 

“A?” Lục Ngạn Diễm khó thở, “Thái độ này của em là sao? Anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh hay không?”

“…” Gia hỏa này, da mặt dày như vậy từ khi nào? Hiện tại đang giữa đường mà, sao lại không để ý người ta nghe thấy vậy. 

“Được rồi, anh hỏi câu hỏi khác, em… từ trước tới giờ em có từng thích anh không? Có từng động tâm với anh bao giờ chưa?”

Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được nhìn hắn.

Hồi lâu, thấy Lục Dung Nhan đều không đáp, Lục Ngạn Diễm rốt cuộc hạ cờ thua cuộc, “Thôi, không cần đáp án, không muốn trả lời thì không trả lời, anh cũng không ép em.”

Lục Ngạn Diễm kỳ thật là không muốn nghe tới những đáp án mà mình không muốn.”

“Lên xe đi! Muốn đi toilet không? Có đói bụng không?”

“…Anh hỏi liên tiếp vậy, làm gì mà kỳ quái vậy chứ?”

“...”

“Anh lôi em xuống xe chỉ để nói như vậy thôi sao?”  

“Lên xe đi.”

Lục Ngạn Diễm tâm tình có vẻ có chút chùng xuống.

Lục Dung Nhan bật cười, “Quan hệ của em và Giang Trình Minh, em chẳng nhớ đã giải thích vớ anh bao nhiêu lần rồi! Em với anh ấy thật sự chỉ là bạn bình thường, còn nữa, nãy giờ em không có nhắn tin với anh ấy mà nhắn tin cho Giang mẫn. Còn nữa, em đã từ chối ăn cơm rồi, anh có thể yên tâm! Đã bắt anh đến đón mẹ con em rồi, đâu thể để anh tới bữa cơm cũng ăn không đàng hoàng?! Tối nay em mời anh ăn cơm, có thể đi chưa nào?”  

“Đây chính là em nói đó nha!”

Lục Ngạn Diễm mặt vừa như chì đã toét miệng cười ngay tức khắc. “Nhớ đó, không được đổi ý! Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho em cơ hội đổi ý. Lên xe đi!”

Hai người cùng cười rồi lên xe. 



Tiêu Tiêu tiểu gia hỏa lúc này vẫn đang ngủ say, chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Mà xe cũng không còn như còn rùa bò trên cao tốc nữa. 

Lục Dung Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bữa chiều rốt cuộc không cần phải giải quyết trên đường cao tốc nữa.

Bất quá, tối nay đi đâu ăn cơm đây?

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên, di động trong túi Lục Ngạn Diễm liền vang lên.

La Lục Ngạn Sanh gọi tới. Lục Ngạn Diễm đeo tai nghe bluetooth trả lời, nghe tiếng Lục Ngạn sanh hỏi: “Đón được em dâu chưa?” 

“Rồi, sắp về tới rồi.”

“Vậy là tốt rồi! Mẹ nói, buổi tối mọi người đều về nhà ăn cơm, kêu em đưa em dâu về cùng.”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lục Dung Nhan. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn.

Lục Ngạn Diễm trả lời: “Em hỏi ý kiến cô ấy đã.”

“Ừ, bất quá mẹ muốn gặp bảo bối của mình, em về rồi thì cho Tiêu Tiêu sang gặp mẹ nha, mẹ thật sự nhớ nó muốn bệnh rồi.”

“Ừ, em đã biết.”

Lục Ngạn Diễm cúp máy rồi quay đầu lại hỏi Lục Dung Nhan, “Mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm, hôm khác em mời anh nha!”

“Hay anh đưa Tiêu Tiêu về, em không đi đâu.”

Lục Dung Nhan nói, đắp lại chăn cho con. “Em đã không còn là người họ Lục nhà anh, giờ lại về ăn cơm cảm thấy không phù hợp…”

Lục Ngạn Diễm trên mặt không vui, bất quá hắn cũng không nói rõ, chỉ gật gật đầu, “Em không muốn về thì thôi, anh cũng không ép, để anh nói mẹ hôm khác mình về.”

“Anh cùng Tiêu Tiêu trở về đi! Em ăn một mình được rồi, mẹ anh đã chuẩn bị cơm rồi, anh và Tiêu Tiêu không về sao mà được.”

Lục Dung Nhan không muốn làm bà thất vọng. Suốt thời gian làm dâu nhà họ Lục, bà nội Tiêu Tiêu chưa từng đối xử tệ với cô.

“Em không đi thì cha con anh cũng không đi.”  

“…”

Lục Dung Nhan phát hiện gia hỏa này thật đúng là càng ngày càng trẻ con!

“Hay là mình cùng đi! Ăn một bữa thôi mà, anh còn có thể làm gì em chứ!”

Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, lại nhìn con, lúc lâu sau mới nói: “Thì đi! Em cùng anh trở về nhà anh ăn cơm.”  

“OK!” Lục Ngạn Diễm rốt cuộc lộ ra nụ cười vừa lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK