Bên kia còn đang chờ Lục Ngạn Diễm đáp lại nhưng cô đã hung hăng ném điện thoại đi.
Đúng là coi thường người khác.
Cô cắn răng xuống giường, khập khiễn đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng trống rỗng, chỉ có mỗi mình cô.
Cô nhìn đồng hồ mới thấy đã qua mười một giờ trưa.
Hỏng rồi!
Cô lại ngủ quên mất cả một buổi sáng, may là sáng nay cô không có ca mổ nào hết.
Lúc này rõ ràng là Lục Ngạn Diễm đã đi làm rồi.
Không đến bệnh viện thì chính là ở phòng nghiên cứu riêng của anh.
Nếu đã muộn nửa ngày thì cô lại quay về phòng ngủ rồi quăng mình lên giường nằm tiếp, càng nghĩ càng thấy lòng khó chịu.
Nếu đã quan tâm đến con thế thì tại sao không thể nể mặt con trai mà đối xử với cô tử tế một chút chứ?
Năm năm hôn nhân nếu anh chỉ cần cho cô một chút tình cảm thì cô cũng chẳng cần quyết tâm phải đi như bây giờ.
Với anh mà nói thì cô cũng chỉ là vật đính kèm với con trai mà thôi.
Cô biết thế lực của Lục Ngạn Diễm lớn đến thế nào, nếu anh đã mở miệng yêu cầu thì cô chắc chắn không thể thuê hoặc mua được phòng nữa.
Ít nhất hiện tại là như vậy.
Nhìn phòng giam hoa lệ trước mắt, cô cảm thấy mình sắp bị tra tấn đến nghẹt thở rồi.
Cô thề bất kể ra sao mình cũng phải đi khỏi đây, còn phải dẫn cả Tiêu Tiêu theo nữa.
Điện thoại của Lục Ngạn Diễm lại vang lên, cô chán nản vùi đầu vào chăn giả như không nghe thấy.
Thế nhưng nói sao thì cô cũng chẳng có bản lĩnh như anh, tiếng chuông vang đến lần thứ ba thì cuối cùng cũng thành công chiến thắng sự kiên nhẫn của cô.
Cô bực bội nhặt máy lên, trên màn hình vỡ nát lóe lên một từ tiếng Anh.
Forever.
Vĩnh viễn?
Tay cô run lên.
Ma xui quỷ khiến cô lại nhấn nút nghe máy, vì chột dạ nên cô không nói gì mà để đầu kia mở miệng trước.
Giọng nữ dịu dàng vang lên:
- Anh Ngạn Diễm, cuối tuần anh rảnh không? Em muốn nhờ anh giúp một chuyện.
Là Khúc Ngọc Hi sao?
- ...
Ngón tay siết chặt điện thoại, Lục Dung Nhan không hề lên tiếng.
Đầu kia dường như đang do dự, sau một lát im lặng thì vẫn nói tiếng, giọng điệu còn nũng nịu hơn:
- Ba mẹ em đến núi Lạc Nguyệt nghỉ phép rồi, phải cuối tuần mới về được, nghe nói đường ở đó khó đi lắm, em rất lo. Lúc đó... anh có thể cùng em đi đón họ không?
- ...
Lục Dung Nhan vẫn một mực im lặng.
- Anh Ngạn Diễm, em biết anh sẽ không từ chối em đâu đúng không anh?...Dù... anh vẫn luôn lạnh lùng với em, nhưng em biết anh... không quên được em đúng không? Nếu không thì khi em và Ngạn Sinh từ quân khu về anh cũng sẽ không ở cùng em cả đêm như thế...
Ở cùng cô ta cả đêm...
Lục Dung Nhan cảm giác nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống một chút.
Đêm đó Khúc Ngọc Hi không quên, chính cô cả đời cũng không thể quên được.
Bởi vì đêm không ngủ đó, sau khi say rượu anh chỉ gọi “Ngọc Hi” mãi khiến cô nhận rõ hiện thực tàn khốc, rồi mới kiên quyết từ bỏ.
Bỏ qua năm năm hôn nhân cô vẫn nuôi hy vọng, cắt đứt thứ tình yêu đã được cô khắc sâu vào tim nhưng rồi lại bị anh vô tình coi thường.
Dứt bỏ là đau đớn đến mức nào.
Cô đau đớn đều vì con đàn bà ở đầu dây bên kia, trông có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng lại khiến cô không có cách nào phản kháng.
Khúc Ngọc Hi dựa vào cái gì mà có thể chen vào giữa vợ chồng họ chứ? Chứ vì Lục Ngạn Diễm yêu cô ta sao?
Dù đã quyết tâm ly hôn nhưng Lục Dung Nhan cũng không cho phép kẻ nào làm càn trước mặt mình như thế!
- Anh có nghe không anh Ngạn Diễm?
Giọng nói mềm mỏng của Khúc Ngọc Hi rơi vào tai cô, nghe thôi đã khiến lòng người mềm nhũn, mảnh mai thế này thì sao đàn ông lại không tiếc thương cho được chứ?
Chỉ tiếc Lục Dung Nhan là phụ nữ, hơn nữa vẫn là vợ của Lục Ngạn Diễm, dù chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Cô cắn môi áp chế lửa giận trong lòng rồi mới lên tiếng:
- Chị dâu, đi đón cha mẹ chị không phải là việc của anh cả sao? Dù anh cả không có thời gian, cần Ngạn Diễm giúp nhưng cũng phải để anh cả nhờ, sao đến lượt chị chứ?
- Hả...
Người bên kia rõ ràng là rất kinh hoảng, thậm chí Lục Dung Nhan đã có thể hình dung ra bộ dáng nghẹn lời của Khúc Ngọc Hi.
- Còn nữa chị dâu, vừa rồi câu cuối chị nói là có ý gì? Cái gì là Ngạn Diễm không quên được chị? Lời này tôi coi như chuyện đùa thì không sao nhưng nếu để anh cả nghe thấy thì sẽ nghĩ sao? Liệu anh ấy có nghĩ Ngạn Diễm cố tình phá vỡ gia đình các người không? Chuyện vợ chồng của chị tôi không quan tâm, nhưng nếu vì thế mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của anh em họ chỉ sợ cả nhà họ Lục cũng đều không được yên. Chị dâu là người lớn, không đến mức đạo lý đó cũng không rõ ràng chứ hả?
- ...
Lần này đổi lại là người bên kia im lặng, vài giây sau mới nghe máy vang lên tiếng tút tút.
Dòng chữ “Forever” cũng theo đó mà biến mất trên màn hình, thế nhưng nó lại ghi sâu vào lòng cô rồi.
Vừa rồi khẩu chiến cũng không khiến cô thoải mái được nhiều, ngược lại, còn làm cô có cảm giác mình thật thảm hại, giờ cô đang ghen tị với Khúc Ngọc Hi sao?
Ghen tị vì cô ta có được tình yêu của Lục Ngạn Diễm ư?
Phải, cô không thể không thừa nhận điểm này.
Forever...
Vĩnh viễn...
Cô từ lâu đã biết Khúc Ngọc Hi mới là vĩnh viễn mà anh muốn, dù cô ta đã được gả làm vợ người khác, trở thành “chị dâu” trong miệng anh, nhưng cô ta mãi mãi là tình cảm chân thành nhất của anh, mãi mãi...
Vậy, trong mắt anh Lục Dung Nhan cô lại là thứ gì đây?
Giơ tay lấy điện thoại của mình, cô do dự một lát rồi vẫn ấn xuống dãy số kia.
Màn hình điện thoại của Lục Ngạn Diễm lần thứ hai sáng lên, trên đó lạnh lùng hiển thị ba chữ: Lục Dung Nhan.
Không có bất cứ thứ gì kèm theo, ba chữ cô độc, ngượng ngùng nhảy nhót trước mặt cô.
Trong mắt anh tên của cô chỉ là một dãy số đơn giản, đơn giản là mặt chữ ý tứ mà không có bất cứ ý nghĩa nào hết.
Cô ném điện thoại đi, nó đập vào cửa, tạo thành một tiếng động thật lớn.
Theo màn hình điện thoại vỡ nát, trái tim cô cũng vỡ vụn rồi.
Cô nhất định phải rời khỏi cái nơi gọi là nhà này, chẳng sợ phải mất bao nhiêu công sức.
Đột nhiên nghĩ đến cha mẹ ở quê, hai người cũng lớn tuổi rồi, mà cô chẳng có anh chị em gì khác, có lẽ đây chính là lúc để quay về.
Dẫn Tiêu Tiêu về quê mua nhà, rồi đón cha mẹ đến ở cùng, sau đó tự mình mở một phòng khám, cùng cha mẹ đông tây y kết hợp.
Đây cũng là một cách hay.
Nhưng nếu thế sẽ cần một số tiền lớn.
Cô sẽ không cầm tiền của Lục Ngạn Diễm, điểm này cô dám đảm bảo.
Nếu thế tiếp theo chỉ có cách liều mạng kiếm tiền thôi.
Trước mắt cô chỉ có thể liều mạng làm việc, liều mạng mà kiếm tiền.
Nghĩ đến công tác thì chiều nay cô còn có một ca mổ quan trọng đang chờ, người nhà bệnh nhân trực tiếp yêu cầu cô mổ chính.
Nhìn đồng hồ thì thấy giờ đi vẫn kịp.
Đánh răng rửa mặt xong trang điểm thay quần áo. Chỉ mười phút sau là cô đã khập khiễng ra đến cửa.
...
Thang máy của bệnh viện Phụ Nhân.
Cửa vừa mở, Trần Thụy hai tay ôm thùng đi ra.
Lục Dung Nhan vì chuyện tối qua mà vẫn áy náy, lúc này chạm mặt cô định xin lỗi cậu ta một câu.
- Trần Thụy, tối qua...
Cô còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang, giọng cậu ta lạnh như băng:
- Bác sĩ Lục, tôi không muốn nhắc lại chuyện tối qua nữa, sau này cô cũng đừng nói với ai, tránh người khác hiểu lầm.
Dứt lời thì bỏ mặc cô nghi hoặc đứng đó mà vội đi thẳng ra cửa.
Lục Dung Nhan đi vào thang máy rồi vẫn còn buồn bực không nguôi, y tá đứng cạnh cô lập tức kể:
- Bác sĩ Lục không biết sao? Anh ta bị bệnh viện đuổi nên đang khó chịu đấy!
- Bị đuổi? Ai đuổi?
Lục Dung Nhan giật mình hỏi lại.
Y tá do dự đáp:
- Có lẽ... là viện trưởng nhà cô đi.
- Lý do là gì?
- Thấy bảo là nghiệp vụ không ổn.
Nghiệp vụ không ổn?
Từ này cũng quá khiên cưỡng rồi.
Giữa một đám thực tập thì Trần Thụy dù không xuất sắc nhất nhưng chắc chắn cũng không kém cỏi nhất. Nếu đơn thuần chỉ nói nghiệp vụ thì không thể tới lượt cậu ta được.
Lục Dung Nhan mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan tới việc xảy ra tối qua.
- Viện trưởng đâu? Có ở bệnh viện không?
- Chắc là có, hình như đang ở trong văn phòng.
Lục Dung Nhan không về phòng mình mà đi thẳng tới văn phòng riêng của Lục Ngạn Diễm.
Cô không gõ cửa mà đi luôn vào trong.
Khói bay đầy trời.
Lục Dung Nhan theo bản năng nhíu mày, dạo gần đây có vẻ anh hút rất nhiều thuốc.
Lục Ngạn Diễm đang quay lưng về phía cô nghe điện, Lục Dung Nhan biết anh có hai chiếc di động.
Cô đứng đó, lạnh lùng nhìn bóng lưng anh.
- Thứ bảy này chưa chắc tôi đã rảnh, bên phòng nghiên cứu có việc bận.
Giọng anh rất lãnh đạm nhưng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy tàn lại vẫn tiết lộ tâm trạng phức tạp của anh lúc này.
Thứ bảy?
Lục Dung Nhan theo bản năng nghĩ tới cuộc điện thoại mà Khúc Ngọc Hi gọi tới trưa nay.
Cô cười lạnh, nhanh thế đã gọi tới kể lể rồi sao?
- Cô ấy nói không sai, tôi không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tình cảm với anh cả...
Lục Ngạn Diễm nói.
Tim Lục Dung Nhan giật nảy lên, “cô ấy” đó là đang nói cô ư?
Ha ha!
Lại là một từ “cô ấy” xa lạ, không phải là “vợ” cũng không phải “bà xã” mà chỉ là “cô ấy”, ngôi thứ ba chẳng mang bất cứ tình cảm nào.
Lục Ngạn Diễm vừa nói chuyện vừa quay người, tầm mắt vô ý rơi trên người cô khiến anh sửng sốt, chính anh cũng không biết cô đã vào phòng từ lúc nào nữa.
Xuyên qua loa Lục Dung Nhan mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên từ đầu kia.
Cô nhếch môi chế nhạo, sau đó ra hiệu cho anh “tiếp tục”.
Xem ra cô tới không đúng lúc rồi.
Lục Ngạn Diễm bình thản nhìn cô, sau đó lại quay lưng, giọng điệu dù vẫn lãnh đạm nhưng đã mềm mỏng hơn vừa rồi:
- Tôi đang vội, chuyện thứ bảy để nói sau đi.
Nói sau sao?
Thế có nghĩa là anh vẫn có thể sẽ đi.
Ha, đã sắp ly hôn rồi thì còn để ý chuyện đó làm chi nữa?
[Vợ chồng Dung Nhan]