- Lục Ngạn Diễm, vết thương của anh bị toác ra rồi! Phải băng bó lại ngay mới được.
Lục Ngạn Diễm hừ lạnh:
- Xử lý em xong rồi băng bó cũng được, chẳng chết được đâu mà lo!
Cái thứ gì thế này!!
- Anh đừng có bướng nữa!
Lục Dung Nhan vừa nói vừa ra sức kéo muốn cởi cúc áo của anh:
- Để tôi xem vết thương của anh cái đã.
- Sao hả? Lo lắm à?
Lục Ngạn Diễm có vẻ khá hài lòng trước phản ứng của Lục Dung Nhan, lửa giận trong mắt anh dần dịu xuống, nhoẻn môi cười:
- Người đàn ông kia có biết là trái tim em đã dành hết cho tôi không?
Lục Dung Nhan cảm thấy mình nên kệ xác tên khốn kiếp này thì hơn!
Cô giật mạnh một cái, kéo đứt hai chiếc cúc áo của anh.
- Lục Ngạn Diễm, đừng có áp mấy suy nghĩ dơ bẩn của anh vào tôi, anh thích cắm sừng cho vợ mình nhưng không có nghĩa là người khác cũng thế! Đó chỉ là anh của bạn tôi, anh đừng có làm nhục tôi và người ta như thế!
Lục Ngạn Diễm hừ lạnh một tiếng, vươn tay véo cằm cô:
- Có cho tiền em cũng chẳng dám làm thế!
- Anh tránh ra!
Lục Dung Nhan ra vẻ muốn đẩy tay anh ra, nhưng bàn tay đang véo cằm cô vẫn cứ trơ trơ ra đó, Lục Ngạn Diễm chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại véo cằm cô một cái thật mạnh:
- Sau này bớt ra ngoài lung tung vào ban đêm cho tôi!
- Ai chạy lung tung chứ? Tôi có việc thôi! Thôi bỏ đi, anh tránh ra trước để tôi xử lý vết thương rồi tính tiếp!
Lục Dung Nhan vừa nói vừa đẩy nhẹ Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày nhưng vẫn chống người ngồi dậy.
- Đau à?
Lục Dung Nhan hỏi anh.
Sau đó cô lại nhoài người ra sau ghế lấy hộp y tế lên, vừa tìm đồ sát trùng cho anh vừa quở trách:
- Anh bị điên đấy à? Đã biết mình bị thương mà còn xuống xe dầm mưa! Muốn hành xác đến chết thì mới chịu thôi đúng không? Hay anh cố ý muốn để cho ‘fever’ của anh thấy xót chứ gì?
- Em im đi!
Lục Ngạn Diễm bất mãn quát lại.
- Dám làm mà không dám nhận à? Ha, mà quên mất, vết thương này cũng là vì ‘fever’ của anh nên mới bị mà! Đáng lẽ nên để cô ta đến băng bó cho anh mới đúng! Tôi lo lắng làm gì không biết, dù sao thì sau này chúng ta cũng đường ai nấy đi ưm ưm ưm...
Lục Dung Nhan còn chưa nói xong thì đôi môi đỏ mọng của cô đã bị bờ môi mỏng lạnh lẽo của Lục Ngạn Diễm bao phủ.
Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông kia đầy kinh ngạc.
Ánh mắt của Lục Ngạn Diễm nhìn cô lộ rõ vẻ đắc ý, lại có phần xem thường, thấy cô không nói gì nữa thì anh mới từ từ buông ra.
- Có ai nói là em rất lắm chuyện không?
- Không có.
- Còn nói nữa là tôi sẽ làm tiếp đấy.
- ...
Trên môi là hương vị mát lạnh kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng của người đàn ông đó, khiến cho Lục Dung Nhan thất thần.
- Ngẩn ra làm gì thế? Còn không thay băng nhanh đi!
- ...
Lục Dung Nhan không nói gì nữa, cúi đầu băng bó lại cho anh.
- Nếu lần sau mà còn xảy ra chuyện như hôm nay thì tôi bảo đảm mình sẽ kệ xác anh luôn!
Sau khi băng bó xong thì Lục Dung Nhan ngẩng đầu cảnh cáo anh.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu véo cằm của cô một cái, giọng điệu cảnh cáo như ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng hơn hẳn:
- Tôi nói câu này với em mới đúng! Em thử lặp lại chuyện hôm nay nữa xem!
- ...
Đêm về khuya.
Lục Dung Nhan đang ngủ ngon lành thì điện thoại trên đầu giường lại reo ing ỏi.
Nhìn màn hình thì lại là y tá của bệnh viện gọi đến.
Có chuyện gì đây?
Nhất định là do bệnh nhân nào đó có vấn đề!
Lục Dung Nhan lập tức bấm nghe máy.
- Bác sĩ Lục.
Giọng của y tá Tiểu Lưu vang lên bên đầu dây bên kia, có vẻ rất sốt ruột.
- Sao thế? Bệnh nhân nào có chuyện à?
- Là bệnh nhân phòng số 005, cũng chính là cô Khúc Ngọc Hi đấy.
Nghe đến cái tên Khúc Ngọc Hi quen thuộc này thì Lục Dung Nhan không khỏi cau mày:
- Cô ấy làm sao?
- Là thế này.
Tiểu Lưu kể lại đầu đuôi sự việc cho Lục Dung Nhan nghe.
- Khuya hôm nay cô Khúc cứ la lối bảo đau đầu, đòi viện trưởng Lục phải tự mình đến thay băng cho cô ấy, bọn em khuyên kiểu gì cô ấy cũng không chịu. Bây giờ cô ấy vẫn còn khóc lóc la ó trong phòng kìa! Em cũng hết cách luôn, chẳng lẽ phải gọi cho viện trưởng Lục thật à? Chị là bác sĩ điều trị của cô Lục, lại là họ hàng của cô ấy, em nghĩ chắc tìm chị là sẽ ổn, hay là chị đến bệnh viện một chuyến nhé?
Lục Dung Nhan hết nói nổi, Khúc Ngọc Hi vì muốn gặp Lục Ngạn Diễm mà có thể mặt dày chẳng biết xấu hổ như thế, đúng là khiến Lục Dung Nhan cảm thấy bất ngờ.
Cô ta không sợ chuyện này lọt đến tai anh Ngạn Sinh à?
Nhưng có một chuyện khiến Lục Dung Nhan cảm thấy khó hiểu, Khúc Ngọc Hi quậy như thế có nghĩa là tối nay Lục Ngạn Diễm căn bản không hề ở cùng cô ta?
Chẳng trách cô ta lại làm ầm lên như thế!
Vừa cúp điện thoai của Tiểu Lưu thì Giang Mẫn lại gọi đến.
Giờ này mà cậu ấy đã đến bệnh viện rồi:
- Dung Nhan, cậu mau đến cứu mình đi! Mình sắp bị bà chị dâu cực phẩm nhà cậu quậy cho banh đầu rồi này, cô ta còn bảo là mình với cậu phẫu thuật cho cô ta có vấn đề, cứ luôn mồm đòi kiện bọn mình đấy!
Lục Dung Nhan nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng:
- Cô ta muốn kiện thì để cô ta kiện! Ai sợ cô ta chứ!
- Mình thấy bực lắm nha, một người phụ nữ cực phẩm như thế sao lại khiến hai anh em nhà họ Lục...
Giang Mẫn nói đến đây thì mới ý thức được mình đang nói điều không nên nói, thế là cô lập tức ngậm miệng lại, sau đó như chợt nhớ đến chuyện gì đó:
- Đúng rồi, Dung nhan này, lúc tối viện trưởng Lục có gọi cho mình đấy.
- Hả?
Lục Dung Nhan rời giường thay đồ, nhìn đồng hồ thì đã 1 giờ sáng, bên ngoài cũng đã tạnh mưa rồi.
- Hình như anh ta đang tìm cậu, hỏi mình có đi cùng cậu không, mình bảo là anh mình đưa cậu về.
- Anh ta tìm mình á?
Tìm cô làm gì?! Sao khi nãy anh không nói?
- Đúng rồi! Chắc là sợ cậu bị mắc mưa! Nghe giọng điệu có vẻ quan tâm cậu lắm.
Sợ cô mắc mưa? Quan tâm cô ư?
Có chuyện đó được ư?
Nhưng Lục Dung Nhan đột nhiên nhớ đến một câu nói không đầu không đuôi của Lục Ngạn Diễm – Đáng lẽ phải để em bị mắc mưa chết luôn! Chuyện của em có liên quan khỉ gì đến tôi đâu!!
Mấy câu này nghe có vẻ giống như đang tự trách bản thân anh xen vào chuyện của người khác thì phải?
Chẳng lẽ anh mắc mưa vì đi tìm mình thật sao?
Có thể ư?
Không thể nào!
Tim của Lục Dung Nhan đập rộn lên.
- Dung Nhan?
- Dung Nhan? Cậu có nghe mình nói không thế?
- A? Mình đây! Mình tới ngay đây, cậu chờ mình nhé.
Lục Dung Nhan ngơ ngác lấy lại tinh thần, sau khi trả lời Giang Mẫn xong thì cô cúp máy, dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ và chạy đến bệnh viện.
Giờ này thì chắc Lục Ngạn Diễm đã ngủ say rồi, Lục Dung Nhan cũng chẳng muốn quấy rầy anh.
Khúc Ngọc Hi vốn là bệnh nhân của cô, đúng là không cần phải qua tay anh.
Lục Dung Nhan vừa mới đi đến hành lang thì đã nghe thấy tiếng khóc la vang ra từ phòng của Khúc Ngọc Hi.
- Bác sĩ Giang, cô nói thật cho tôi biết đi, có phải lần trước phẫu thuật có vấn đề hay không, tại sao đến giờ mà đầu tôi vẫn còn đau hả?
- Cô Khúc, vết thương đang trong thời gian khép lại, cô cứ yên lặng tĩnh dưỡng thêm vài ngày, đừng có làm ầm lên như thế thì sẽ chẳng sao hết. Nếu cô cứ làm ầm lên như thế thì vết thương có nguy cơ bị toác miệng lắm đấy.
Giang Mẫn cố nén giận trả lời.
- Cô gọi Ngạn Diễm đến đây! Bảo anh ấy thay băng cho tôi! Tôi không tin mấy y tá ở đây, hơn nữa các người chưa chắc đã hiểu về vết thương của tôi.
Giang Mẫn cố dằn cơn xúc động muốn mắng người:
- Cô Khúc, tôi là người phẫu thuật, đương nhiên tôi sẽ hiểu rõ tình trạng của cô.
- Cô gọi Ngạn Diễm đến đây!!
- Tôi cảm thấy mình nên gọi chồng chị là anh Lục Ngạn Sinh đến mới đúng!
Giang Mẫn gửi lại thông điệp cuối cùng cho cô ta.
- Cô...
Khúc Ngọc Hi hiểu được đây là lời cảnh cáo.
Sắc mặt của cô ta đột nhiên tái nhợt, chỉ tay vào mặt Giang Mẫn:
- Tôi muốn khiếu nại cô với anh Ngạn Diễm!
Hai người còn đang tranh luận thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Khúc Ngọc Hi còn cho rằng là Lục Ngạn Diễm, nhưng ngay khi nhìn thấy người bước vào là ai thì vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Người tới đương nhiên không phai Lục Ngạn Diễm mà vợ của Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan.
- Mọi người ra ngoài trước đi! Tôi muốn tâm sự riêng với chị dâu của mình.
Lục Dung Nhan nói với y tá và Giang Mẫn trong phòng.
Mấy cô y tá chỉ mong sao được thoát khỏi đây thật nhanh, vừa nghe Lục Dung Nhan nói vậy thì lập tức chạy ra ngoài.
Giang Mẫn sợ Lục Dung Nhan không ứng phó nổi nên đi đến bỏ nhỏ vào tai Lục Dung Nhan:
- Cậu cẩn thận một chút nhé, đừng thấy cô ta trông dịu dàng yếu ớt thế thôi, chứ chẳng phải dạng vừa.
- Cậu yên tâm đi, mình cũng không phải hạng xoàng mà.
- Thế thì được rồi.
Lúc này Giang Mẫn mới an tâm đi ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại Lục Dung Nhan và Khúc Ngọc Hi nằm trên giường.
Lục Dung Nhan đi về phía cô ta:
- Chị dâu, nghe y tá bảo chị nói đau đầu, nên tôi cố ý đến đây xem, sao hả? Khó chịu thế nào? Có cần tôi gọi anh hai đến không?
- Cô đừng có lấy Ngạn Sinh ra dọa tôi! Lúc này anh ấy đã về bộ đội rồi.
Lục Dung Nhan cười khẩy một tiếng.
- Anh Ngạn Diễm đâu?
Khúc Ngọc Hi hỏi thẳng, chẳng thèm banạ tâm chuyện Lục Dung Nhan cô là vợ hợp pháp của Lục Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan cũng chẳng tức giận, chỉ kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Khúc Ngọc Hi, vừa cười vừa nói:
- Chị dâu, Ngạn Diễm tốt xấu gì cũng là viện trưởng của bệnh viện chúng ta, bình thường bận rộn trăm bề, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đi thăm phòng bệnh rồi thay băng cho người ta chứ? Sở dĩ mấy hôm trước anh ấy thay băng cho chị là vì nể mặt anh hai thôi. Bây giờ vết thương của chị cũng đã vào giai đoạn khôi phục, mấy chuyện cỏn con như thay băng này đương nhiên anh ấy cũng chẳng buồn làm nữa, giờ anh ấy đang say giấc nồng ở nhà! Hơn nữa cả tôi và bác sĩ Giang đều biết rõ tình trạng của chị, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi là được! Nếu như chị cứ cố ý sinh sự như thế này thì kẻ mất mặt cũng chỉ có nhà chúng ta thôi, chị thấy đúng không?