- Tôi...
tôi dùng sai từ! Không nói đứng núi này trông núi nọ vì tôi cũng không thích người khác mà, đúng không? Tôi chỉ là...
gọi...
dễ thay đổi! Đúng không? Con gái đều dễ thay đổi mà! Hoắc Thận nheo mắt nhìn cô:
- Tuổi cô vẫn chưa hiểu rõ nhiều chuyện, thay đổi tình cảm cũng là điều bình thường thôi.
- Hả? Vì sao? Vì sao ư? Vì tuổi cô còn chưa đủ lớn thế nên có lẽ không hiểu hết được khác biệt giữa thích và yêu đâu! Hoắc Thận chỉ nhìn qua cô chứ không giải đáp nhiều.
Lục Phù Tang cũng không muốn hỏi tiếp, cô chỉ kể khổ với y về chuyện ở trường:
- Anh có biết tôi về đi học lại khổ lắm không? Vốn tôi đã học không giỏi rồi mà giờ còn bỏ học mất hai tháng trời, đi học nghe thầy cô giảng bài cứ như nghe thiên thư ấy! Mỗi lần giáo viên đứng trên bảng nói hăng say là tôi ở dưới chỉ muốn ngủ gục cho xong thôi! Mẹ tôi còn bảo tháng này kiểm tra thành tích vẫn kém thì sẽ mời gia sư cho tôi nữa đấy!
- Không phải thế rất tốt à? Hoắc Thận vui vẻ đáp lời cô.
Sau hai tháng ở chung y đã hiểu rõ tính tình cô nhóc này, bình thường chỉ thích chơi đùa thế nên bắt cô cuối tuần ở nhà học bài thì đúng là giết cô còn hơn!
- Tốt cái gì mà tốt! Lục Phù Tang bĩu môi:
- Tôi không thèm học gia sư đâu! thế có khác gì mất hết thời gian riêng tư chứ! Tôi sẽ điên thật đấy!
- Lục Phù Tang, tuổi cô giờ này không thể chỉ biết chơi mà phải chăm chỉ học hành mới đúng, rõ chưa? Một năm nữa là cô phải thi tốt nghiệp rồi, sao còn bình chân như vại thế hả! Hoắc Thận ngược lại là hiếm khi nghiêm túc dạy dỗ cô như thế, còn tỏ rõ bộ dáng coi cô như đàn em mà phân tích tốt xấu nữa chứ.
- Ôi trời ơi! Sao anh nói chuyện giống ba mẹ tôi thế! Lục Phù Tang bất đắc dĩ trợn mắt:
- Ở nhà tôi phải nghe ba mẹ càm ràm cả ngày rồi, mãi mới thoát được mà còn bị anh mắng nữa! Anh đừng có cậy già mà lên mặt với tôi nhé!
- ...
Cô đang mắng ai già hả?! Hoắc Thận giơ tay véo tai cô:
- Cô đang cậy mình ít tuổi mà tự do sỉ nhục người khác sao Lục Phù Tang?
- Ai da! Đau! Anh trai, tôi không có ý sỉ nhục anh mà! Anh véo tai tôi làm gì! Cô đẩy tay y ra, oán thầm:
- Giờ tôi khổ sở thế này anh cũng có trách nhiệm đấy, nếu không phải anh nhốt tôi trong Bách Hội Môn hai tháng thì sao tôi có thể bỏ lỡ bài học ở trường được chứ! Chuyện này anh nhất định phải có trách nhiệm!
- Tự cô học dốt mà còn dám trách người khác à?
- Không biết, tóm lại anh phải nghĩ cách giải quyết cho tôi! Lục Phù Tang cứ nhất quyết không chịu nói lý đấy.
Hoắc Thận giữ đầu cô bằng hai tay, nhìn thật kỹ:
- Đầu óc không thông minh còn không thích học hành thì tôi có cách gì chứ?
- Ai bảo tôi không thông minh? Chỉ là tôi không thích học thôi nhé! Cô ngửa cao đầu, cứng miệng cãi lại.
Bỗng nhiên mắt cô sáng ngời, một cái bóng đèn lóe lên trong não:
- Anh thông minh thế lúc đi học chắc thành tích cũng không tệ nhỉ?
- Không phải quá giỏi nhưng ít ra thi đại học số một thành phố C cũng không có gì khó.
Ngôi trường năm đó y học cùng Tần Diên Vĩ có rất nhiều người đều muốn vào mà không được, thế nên nếu không có chút khả năng thì đúng là không thể đỗ nổi ấy chứ.
- Thật à? Lục Phù Tang có vẻ không tin tưởng lắm.
Hoắc Thận nhíu mày:
- Tôi cần lừa cô chuyện cỏn con này à?
- Ha ha! Lục Phù Tang mừng rỡ cười rộ lên:
- Thế anh chờ tôi một lát nhé!
- Có việc gì? Cô không đáp mà vội vã chạy về phía nhà Lục Ngạn Sinh, vừa chạy vừa hô:
- Anh chờ tôi một lát! Nhất định phải chờ nhé! Nếu không chút nữa tôi qua thẳng nhà anh đấy! Cô thật sự lo y sẽ không thèm chờ mình mà lén chuồn đi mất.
Hoắc Thận nhìn theo bóng cô, cười nói:
- Cô lại nghĩ ra trò gì rồi hả?
- Lát nữa anh biết ngay! Sau đó thì không còn nhìn thấy cô nữa.
Lục Phù Tang đi thẳng vào sân nhà họ Lục.
Hoắc Thận đúng là không rời khỏi chỗ này, cứ đứng im chờ cô quay lại.
Thật ra thì trước kia trừ khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ Hoắc Thận còn chưa từng bị chuyện gì phá vỡ việc luyện tập đêm đâu đấy! Hay phải nói thì không có chuyện gì đặc biệt đủ sức làm chậm trễ việc tập luyện của y hết.
Nhưng riêng Lục Phù Tang...
Với y mà nói là chuyện khác thường sao? Lục Phù Tang hấp tấp chạy vào nhà, rầm rập phi lên gác rồi về phòng mình, lúc ra trên tay đã ôm một đống sách cùng mấy bộ đề.
Lục Ngạn Sinh không biết cô cháu gái này lại định làm trò gì nên hỏi:
- Tối muộn rồi mà con còn ôm sách vở đi đâu thế?
- Con đi học đây bác cả!
- Học á? Ai dạy con?
- Hoắc Thận ạ!
- Hoắc Thận?
- Vâng! Là người lần trước cứu con ấy ạ! Lục Phù Tang nói thật với bác mình.
- Bác biết rồi.
Lục Ngạn Sinh lại nheo mắt:
- Nhưng cậu ta dạy con cái gì thế.
- Không phải con bị nhốt trong Bách Hội Môn hai tháng sao bác? Lúc về con không theo kịp bài trên lớp nên nhớ tới chuyện Hoắc Thận là sinh viên đại học nổi tiếng ấy mà.
Bài cấp ba với anh ta chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi thế nên con mới nhờ anh ta dạy thêm xem sao! Thôi không nói nữa, con đi trước nhé! Lát con về ạ.
Cô không chờ bác trả lời đã lại lao vút ra cửa.
Lục Ngạn Sinh đúng là bất lực với cô cháu gái này nên đành để hai cậu lính lúc nãy đuổi theo:
- Đi theo trông chừng con bé, đừng để nó gây chuyện gì.
Không đến hai phút là Lục Phù Tang đã chạy về chỗ Hoắc Thận chờ, mà trong tay cô lúc này lại có thêm một chồng sách giáo khoa.
Hoắc Thận nghi hoặc nhìn cô rồi lại nhìn chồng sách cô đang ôm:
- Cô muốn làm gì thế?
- Để anh dạy tôi đấy! Đi nào! Đến nhà anh đi! Cô thật sự không khách sáo gì hết, thân mật kéo tay người này đi về phía nhà y.
- Ơ này! Tôi bảo muốn dạy cô lúc nào?
- Sợ à? Không phải vừa rồi toàn nói khoác với tôi đấy chứ?
- Cô khiêu khích tôi vô ích thôi! Hoắc Thận cười giễu nhưng chân cũng không dừng bước mà ngược lại còn giơ tay ôm lấy chồng sách của cô rồi tùy tiện lật xem:
- Với khả năng của cô liệu có học nổi không đấy?
- Anh không dạy sao biết được có học nổi không?
- Tôi còn phải chạy nữa!
- Hôm nào chạy mà chả được? Con nhóc xấu xa này! Dựa vào đâu mà cô vừa xuất hiện đã phá vỡ quy luật cuộc sống của mình thế này chứ?