Bởi vì, cửa, thật ra không phải mở từ phía trong.
Cửa được kéo mở ra từ bên ngoài!
Nhưng cô ta, hiển nhiên không biết điều đấy.
Nhưng hiển nhiên Hoắc Thận vẫn đánh giá thấp cô.
Cô bé đẩy chiếc giường đến sau cánh cửa, sau đó quay đầu lại nhìn y, thấy y vẫn ngồi trên ghế sofa không động tĩnh, cô ‘toạc---’ một phát, từ trên giường kéo tấm ga giường xuống.
Hoắc Thận không biết cô lấy tấm ga giường để làm gì, chỉ thấy cô cầm ướm qua ướm lại trên tay, cảm thấy kích thước chưa phù hợp lắm, tấm ga giường trên tay đã bị cô vứt đi ngay sau đó, tiếp đấy, ‘soạt----’ một tiếng, cô không do dự kéo toạc tấm ren mỏng trên người xuống.
Cô ta đang nghĩ gì thế?
Hoắc Thận nhếch cao đôi mày rậm.
Và lúc này, tiểu nha đầu trong phòng thủy tinh, đã lồ lộ trước mặt y không mảnh vải che thân
Ánh mắt của Hoắc Thận, trở nên sâu lắng hơn.
Không thể không nói, người phụ nữ này… không, chính xác mà nói phải là cô gái này! Thân hình của cô thật chuẩn!
Hoắc Thận thừa nhận đã từng quen vô số người con gái trước lúc nhập ngũ, nhưng dạng con gái tuyệt sắc như vậy, trước giờ chưa hề gặp qua.
Vẻ mặt Hoắc Thận giấu cảm xúc đi, lại thấy cô đang cuộn tấm vải ren lại, buộc tay cầm ổ khóa trên cánh cửa với cây cột trụ màng trên chiếc giường lại với nhau, thắt nút chết.
Đáng chết! Vậy có nghĩa là, muốn mở được cửa, phải gỡ nút đó ra, còn không thì kéo rách tấm ren, không thì bẻ gãy cây cột giường đó.
Cây cột đấy làm bằng thép, muốn bẻ gãy, tuyệt đối không thể!
Tấm ren đấy tuy mỏng, nhưng khi quấn lại, nguyên lý cũng giống như bó nhiều chiếc đũa lại với nhau vậy, không thể xé rách được, e là không có vài ông lực sĩ thì không xong.
Còn nếu để cô gỡ cái nút đấy, có thể không?
Nhưng, nha đầu này rốt cuộc vẫn xem thường tính cách Hoắc Thận.
Y cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay, vẫn còn chút thời gian ….
Hoắc Thận ngẩng đầu lên lần nữa, ưỡng người vươn vai tựa về phía sau, ung dung nhìn cô bé trong phòng thủy tinh, không có ý định tiến đến kéo cô ra ngoài.
Dù sao, không lâu nữa, cô cũng tự bước ra thôi!
Cô bé dùng tay che người lại, cuộn người trên giường, ánh mắt yếu ớt đề phòng nhìn Hoắc Thận đang ngồi đối diện.
Cô sợ, nhưng cô cũng không sợ! Nếu thật sự là sợ, cô còn có thể bình tĩnh nghĩ cách ngăn cách bản thân với người đàn ông nguy hiểm bên ngoài ấy không?
Hiển nhiên, cô bé này cá tính so với suy đoán trước của y!
Thời gian từng giây từng phút, trôi qua chậm rãi....
Hoắc Thận nhìn cô bé ngồi trên giường ấy từ lúc ban đầu với vẻ yếu đuối, dần trở nên hoảng loạn, thậm chí vì tác dụng của thuốc, khiến cơ thể của cô không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Trong đôi mắt ngây thơ của cô, từ vẻ thuần khiết lúc đầu, nay có thêm đôi chút khao khát, gương mặt trẻ con vắt mũi chưa sạch ấy, dần hiện lên đôi nét khó chịu.
- .... Nóng..... nóng quá!
Cô kiềm chế không được thở dốc.
Khó chịu! Khó chịu quá!! Toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài, giống như đang cùng lúc có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn vậy, nhột đến nỗi khiến cô phải đưa tay gãi, nhưng phát hiện, cảm giác tê ngứa đó không phải trên da, mà là từ trong lòng...
Phần thân dưới, lại là một cảm giác trống rỗng kỳ lạ, khiến cô không kiềm được ngồi dậy cọ xát lên giường.
Phía ngoài phòng thủy tinh, Hoắc Thận nhìn thấy cảnh tượng hấp dẫn bên trong, hơi thở trở nên nặng nề, yết hầu gợi cảm nghẹn lại, chân mày nhíu lại, dời mắt sang hướng khác.
Chung Lãnh này, thủ đoạn đối phó phụ nữ, quả nhiên hạ lưu! Đến đứa trẻ vắt mũi chưa sạch này cũng không tha!!
Trong lòng Hoắc Thận đã hỏi thăm hết một lượt Chung Lãnh và cả dòng họ mười tám đời của cậu ta, bỗng nghe thoang thoảng tiếng khóc thút thít của đứa trẻ trong phòng thủy tinh phát ra, không ngờ cô khó chịu đến nỗi khóc nức nở trong ấy.
Bộ dạng uất ức ấy, rất giống chú cừu con tội nghiệp đang chờ làm thịt.
Hoắc Thận rất sợ con nít khóc, nhất là bé gái!
Quả thật là nhóc tì chưa lớn!! Nghĩ rằng khóc sẽ giải quyết được mọi việc sao!
Y nhíu mày nhìn cô bé trong phòng thủy tinh, bất ngờ đứng dậy, sải bước, tiến đến phòng thủy tinh của cô.
Cô bé giật mình, toàn thân co rút lại, liền nắm lấy nút thắt trên cửa siết chặt hơn nữa.
Tốt lắm! Một đứa nhóc không biết điều!
Đột nhiên thấy Hoắc Thận vòng qua kệ trang trí, nắm lấy chiếc bình cổ sứ thanh hoa của đời Đường Tông trên kệ, không nương tay, “đùng ----” một tiếng, dùng hết sức, ném thẳng vào phòng thủy tinh.
- Á ----
Cô bé trong phòng thủy tinh thét lớn, hai tay cô ôm lấy đầu theo phản xạ, sau đó nhanh chóng trốn sang phía bên kia giường.
Và lúc này, phòng thủy tinh và chiếc bình sứ thanh hoa trên tay Hoắc Thận đã tan nát ngay sau tiếng động lớn.
Cô bé ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt rướm lệ.
Hai người ban đầu được ngăn bởi tấm thủy tinh, đến hiện tại, thành mặt đối mặt.
Dường như cô bé không ngờ rằng căn phòng thủy tinh bị phá nát theo cách thô bạo như thế, sợ hãi đến mức nước mắt càng tuôn càng nhiều trong mắt.
Hoắc Thận bỗng nhận thức được, bản thân không phải tìm người con gái về nuôi, mà tìm thấy là đứa nhóc tì mới đúng!
Y ném mảnh vỡ bình sứ trên tay đi, mới phát hiện mu bàn tay bị xước một đường, vết thương đang rỉ máu.
Nhưng bây giờ y không có tâm trạng lo đến chuyện đấy, sải dài chân, tiến vào bên trong phòng.
- Anh đừng qua đây!!
Cô bé bên trong thét lớn, cô hoảng loạn nắm lấy mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, kề sát lên phần cổ trắng nõn của cô,
- Anh đến gần, tôi chết cho anh xem!!
Cô lên tiếng, giọng nói run rẩy cực độ, không biết vì sợ, hay do tác dụng của loại thuốc ấy trong cơ thể.
Hoắc Thận dừng bước, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt,
- Nói xem, định chết thế nào?
- ... Tôi, tôi cắt động mạch chính!!
Cô bé vừa nói, vừa ghé mảnh vỡ thủy tinh lên sát cổ hơn.
Da của cô quá non nớt, mảnh vụn thủy tinh mới chạm nhẹ, lập tức chảy máu, khiến cho làn da trắng nõn của cô càng thêm trắng mịn hơn.
Cô thở gấp hơn, kiêu ngạo ngước cổ càng cao hơn.
Xem ra cũng là đứa trẻ có khí chất!
- Cắt động mạch chính?
Hoắc Thận cười nhạo một tiếng, bước chân tiến sát đến cô,
- Vậy cô cắt thử tôi xem!
- Anh đừng qua đây! Anh --- tôi cắt thiệt đó, tôi cắt thiệt đó----
Cô bé thét lớn, thấy cô thật sự muốn dùng mảnh vỡ thủy tinh cắt lên cổ rồi, Hoắc Thận đột nhiên đưa tay, dùng sức, nắm chặt cánh tay mảnh mai của cô.
Cổ tay bỗng thấy đau, cô liền thả tay, mảnh vỡ thủy tình từ trên rơi xuống đất.
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị một sức mạnh nắm lấy cơ thể, kéo ra khỏi phòng thủy tinh đầy mảnh vỡ ấy.
- Tuổi còn nhỏ, mà đã học người khác cắt cổ! Cô biết động mạch chính trên cổ ở đâu không?
- .......
Cô bé bị y nói đến cứng họng.
Đúng là cô cũng không biết động mạch chính ở vị trí nào nữa! Vụ cắt cổ này là học từ trên ti vi.
“Rầm rầm rầm ----” lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng đập cửa hối thúc, tiếng của Chung Lãnh từ ngoài vọng vào,
- Anh ba!! Anh không sao chứ?
Cô bé nghe thấy tiếng của Chung Lãnh, giật mình sợ hãi núp cả người cô ra sau lưng của Hoắc Thận
- Không của lệnh của tôi, không ai được vào trong!!
Hoắc Thận lạnh lùng ra lệnh, xoay người một tay kéo con nha đầu đang núp sau lưng, lôi cô đi về hướng phòng tắm.
- Anh thả tôi ra! Thả tôi ra ---
Cô bé dùng hết sức giằng co, không chịu tuân theo.
Thấy Hoắc Thận không thả tay, cô liền cắn lên tay của y.
Hoắc Thận thấy đau liền nhíu mày, cánh tay săn chắc bỗng dùng sức, kéo cô vào lòng.
“ Bụp—” một tiếng, trán của cô bé, đập thật mạnh vào bờ ngực săn chắn của y.
- Đau!
Cô đau đớn thốt ra, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm nam tính mãnh liệt trên người y, đột nhiên, tinh thần của cô bất giác trở nên lâng lâng, không biết ngượng mà nghĩ....
Mùi hương này.... thơm quá!
Khiến cô không kiềm được, cứ muốn tiến lại gần, ngửi thật sâu...
Đúng lúc khi cô đang muốn đưa sát mặt vào ngực của người đàn ông, bỗng chốc, một bàn tay lạnh giữ lấy cằm của cô, thô bạo nâng mặt hồng hào của cô lên.
- Nếu không muốn chết một cách khó coi, thì phải ngoan!! Còn không, quẳng cô cho đám lâu la không bằng cầm thú đấy ăn!
- Anh mới là lâu la! Cả nhà anh đều là lâu la!!
Cô bé rống cổ lên quát y.
Lúc này, ý thức của cô dần tiêu tan, toàn thân đắm chìm trong mùi hương mê hoặc của người đàn ông trước mặt này, và giọng nói trầm ấm ấy, đến nỗi, khi y vừa dứt lời, cô hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ nghe thấy hai chữ mắng người phía cuối.
Cô còn tưởng, người đàn ông này đang mắng cô!
Nhưng, sao giọng mắng người của tên này nghe hay thế?
Hoắc Thận vô cớ bị cô mắng, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận
- Con bé này, thật không biết điều!
Lời nói của Hoắc Thận, cô hoàn toàn không nghe lọt tai, cô chỉ ngẩng đầu, ánh mắt rung động nhìn lên y, nhìn đôi môi gợi cảm của y khép khép mở mở.
Cô không kiềm được nhẹ nhàng nuốt nước bọt, bỗng nghe thấy người đàn ông trước mặt hỏi:
- Cô tên gì?
Giọng nói của y, sao hay đến vậy...
- Phù Tang, Lục Phù Tang....
Giây phút ấy, ranh giới phòng bị trong lòng của Phù Tang, đã vì y hóa thành một hồ nước xuân, bập bềnh nhấp nhô gợn sóng...
Đột nhiên cô nhón chân, đưa tay lên, ôm lấy cổ của y, trong nháy mắt, đôi môi nóng rực của cô chạm lên bờ môi mỏng của Hoắc Thận.