Cuối cùng tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra ở trên miệng thôi.
Rốt cuộc Hoắc Thận cũng không có làm gì Phù Dung.
Thật sự đây không phải là phong cách của Hoắc Thận, nếu đổi ngược lại là tính cách hồi đó thì cô bé này đã sớm bị y ăn hết lần này tới lần khác rồi.
Tình hình bây giờ không phải không đúng thời cơ nhưng do địa điêm thật sự không được tốt lắm.
Hoắc Thận đem đôi chân đang ôm lấy cái eo của mình xuống.
- Hôm nay tạm thời cho em, nhưng lần sau thì em không may mắn như vậy đâu!
- ……
Ai nói như vậy là may mắn chứ?
Trong lòng của Phù Tang cảm thấy ớn lạnh.
Lúc nãy cô thật sự rất là mong đợi! Sao đột nhiên y lại dừng lại giữa chừng như vậy chứ?
Phù Tang vẫn còn nhớ Thần Hi có nói qua với cô, hồi đó Hoắc Thận là một tay chơi có tiếng nhưng sao bây giờ gặp cô, mọi thứ lại thay đổi hết vậy?
Phù Tang không biết ở đâu xảy ra vấn đề nữa.
- Nghĩ gì vậy?
Trong lúc Phù Tang đang thất thần thì Hoắc Thận đã đứng dậy, chỉnh trang lại vẻ ngoài của bản thân y, toát ra khí chất mạnh mẽ của người quân nhân, không chê vào đâu được.
- ……Không gì!
Phù Tang vội vàng lắc đầu, từ trên giường chồm dậy.
- Đói chưa? Dẫn em đi ăn sáng! Nhưng giờ này chắc ở căn tin chỉ còn màn thầu bánh bao thôi, ăn được chứ?
Hoắc Thận nắm lấy đôi tay nhỏ của cô đi ra ngoài.
- Đương nhiên có thể ăn được rồi! Những gì các anh ăn được thì em cũng có thể ăn được! Căn tin trong trường nếu xuống trễ chỉ còn màn thầu bánh bao thôi, quan trọng là những thứ đó đều nguội ngắt!
Hoắc Thận chau mày lại.
- Điều kiện của căn tin trường từ khi nào trở nên khó khăn như vậy vậy? Khi nào rảnh tôi phải kiếm lão Tần phản ánh chuyện này mới được!
- Khùng! Lão Tần không rảnh quản những chuyện nhỏ nhặt này đâu!
Phù Tang ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt hơi nheo lại.
- Anh đối xử với bạn gái trước đây của anh cũng như vậy hả?
- Như vậy là sao?
Đột nhiên Hoắc Thận bị Phù Tang hỏi một cách không đầu không đuôi như vậy.
Phù Tang ho nhẹ một cái.
- Ví dụ……lúc anh lái xe lái được một nửa, thấy sắp tới trạm rồi bỗng anh thắng gấp xe lại.
- ……
Hoắc Thận nhìn thật sâu Phù Tang một hồi lâu, mới nói tiếp:
- Em học hư rồi nha!
Cô đâu có học hư đâu?
Hoắc Thận cuối đầu xuống tiến lại gần cô, dường như mang theo suy nghĩ đen tối mà thấp giọng nói với cô:
- Ngoan ngoãn ở trạm đợi đi, trước sau gì cũng có một ngày xe sẽ tới trạm thôi!
Nói xong Hoắc Thận bật cười sảng khoái, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô kéo cô đi xuống căn tin trường.
- Tang Tang, ví dụ này của em không tệ đó! Hình dung khá tốt.
Hoắc Thận khen ngợi cô.
Phù Tang ngượng đến nỗi muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
Vậy là y đang cười nhạo mình ư?
Cô thừa nhận là cô có chút vội vã, nhưng không có nghĩa là cô muốn thử hoặc do cô tò mò về chuyện nam nữ, cô chỉ đơn thuần muốn trao tất cả mọi thứ của cô cho y.
Phù Tang cảm thấy bản thân mình cũng quá mâu thuẫn đi, lúc người ta muốn thì cô lại nói sợi, đến lúc người ta không cần thì cô lại thấy thất vọng.
Con người mà! Nhiều lúc cũng hay mâu thuẫn như vậy lắm!
Tâm lý như vậy……Phù Tang cũng cảm thấy khinh thường bản thân mình!
………………………………………………..
Một học kì lại trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Hai tháng sau đó Phù Tang chỉ gặp mặt Hoắc Thận có hai lần, một lần là do y nghỉ phép nên chủ động đến trường kiếm cô, còn lần kia là cuối tuần nên cô chủ động đi kiếm y.
Dù sao y cũng là đang trong đợt tập huấn đặc biệt, nên Phù Tang cũng không muốn đi quấy rầy y, cho nên cho dù có muốn gặp y đi chăng nữa thì cô cũng phải kiềm chế bản thân mình lại, một tháng đi một lần, gặp mặt dưới hai lần thôi, là đến kì nghỉ cuối kì rồi.
Trước khi Phù Tang trở về nhà có ghé qua trại quân đội, kiếm cớ nói với mẹ mình là sẽ về trễ hai ngày, để ở trong trại quân đội với Hoắc Thận hai ngày, cho dù cô có không nỡ nhưng khi thời gian đến cô cũng phải trở về nhà.
Hoắc Thận đích thân lái xe đưa Phù Tang ra trạm xe, cho đến khi thấy cô lên chiếc xe đường dài rồi y mới bỏ đi.
Xe vẫn chưa đi hoặc trên xe vẫn chưa đủ khách, Hoắc Thận sẽ ngồi xuống cái ghế bên cạnh của Phù Tang, ở cùng với cô cho đến khi xe bắt đầu lăn bánh.
Nếu có thể Hoắc Thận cũng hi vọng chiếc xe này tốt nhất không bao giờ lăn bánh.
Tuy biết cô chỉ trở về nhà hơn một tháng thôi, nhưng tiễn đưa như vậy cũng cảm thấy khó chịu không nỡ.
Hoắc Thận nắm chặt tay cô, giữ trong lòng bàn tay của mình.
- Đi đường cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, lúc khai giảng tôi sẽ đích thân đến thành phố rước em.
- ……Ừ.
Phù Tang ngoan ngoãn gật đầu, có chút không dám nhìn lấy y, sợ khi nhìn y rồi bản thân sẽ không nhịn được mà muốn khóc.
- Anh cũng vậy.
- Tôi tự biết chăm sóc bản thân mình rồi, chỉ có em……
Hoắc Thận cúi đầu nhìn cô, thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, y liền nhỏ giọng nói:
- Đừng để tôi phải lo lắng.
Sau đó y đưa tay ra, sủng nịnh xoa lấy đầu của cô.
Hoắc Thận không đụng vào cô còn đỡ, vừa đụng vào là Phù Tang lại không kiềm được, đôi mắt đang đỏ hoe bỗng chốc rơi lệ.
- Sao lại khóc vậy?
Cô khóc như vậy Hoắc Thận cũng không lấy làm lạ, chỉ cảm thấy đau lòng thôi, liền ôm chặt cô vào lòng, giúp cô lau đi những giọt nước mắt, nhẹ giọng dỗ lại cô:
- Đừng khóc nữa, khóc nữa những người ở đây sẽ nhìn đó!
Phù Tang cũng không muốn khóc nhưng khi nghe được giọng nói của y, cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể của y, ngửi thấy được mùi hương đặc trưng trên người của y, nước mắt của Phù Tang như bị kích động thêm mà rơi hoài không ngừng.
Hoắc Thận vỗ nhẹ lên lưng của cô.
- Tôi hứa với em, tôi có thời gian nhất định sẽ đến thành phố kiếm em.
- Thật không?
Lúc đó Phù Tang đang rơi lệ bỗng nở nụ cười, ngẩng mặt ra khỏi người của y.
- Thật!
Hoắc Thận gật đầu, giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
- Tôi chưa bao giờ thất hứa qua, lần này nhất định sẽ giữ lời.
- Ừ!
Phù Tang lập tức nở nụ cười, cô đưa ngón tay út ra trước mặt Hoắc Thận.
- Vậy chúng ta móc nghoéo đi! Anh hứa với em là khi anh rảnh nhất định sẽ đến thăm em.
- Tôi hứa!
Tuy Hoắc Thận cảm thấy hành động này của Phù Tang có chút trẻ con, nhưng y cũng phối hợp theo mà đưa ngón tay út ra móc nghoéo với cô.
Phù Tang hài lòng rút tay mình lại.
- Được rồi! Vậy anh về trước đi! Em có thể tự ngồi xe về được.
Vừa nghĩ đến hơn một tháng phải ở nhà mà được Hoắc Thận đến thăm, Phù Tang đã không còn vẻ buồn rầu như ban nãy nữa, mà bây giờ cô thấy vui vẻ hơn nhiều.
Lúc này đã có nhiều hành khách lên xe hơn rồi, nghe người bán vẻ nhắc nhở mọi người:
- Ai tới tiễn bạn bè hay người thân có thể xuống xe rồi đó! Xe sắp khởi hành rồi!
- Đủ rồi, lần này anh phải về thật rồi.
Phù Tang nhắc nhở Hoắc Thận đang ngồi bên cạnh.
Hoắc Thận ‘Ừ’ một tiếng, níu nhẹ bàn tay của cô lại, sau đó nuối tiếc buông ra.
- Nhớ cẩn thận nha!
- Ừ……
- Đi nha……
- Tạm biệt……
- Đến nơi nhớ gọi điện thoại báo cho tôi biết.
Hoắc Thận vừa đi xuống xe vừa dặn dò cô.
Phù Tang nhẹ nhàng gật đầu, vẫy tay nuối tiếc với y.
Hoắc Thận vừa mới xuống xe thì chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh, Hoắc Thận nhìn theo Phù Tang rời khỏi.
Cô vừa mới rời khỏi, thậm chí rời khỏi chưa tới một phút nữa mà Hoắc Thận đã cảm thấy như thiếu vắng cái gì đó bên mình vậy, còn thiếu đi cái gì thì y cũng không rõm nhưng y biết nhất định là có liên quan đến cô bé đó.
Cô vừa mới rời đi thôi mà y đã bắt đầu thấy nhớ rồi……