Người nhà họ Lâu và nhà họ Trần cùng hẹn tại một nhà hàng để ăn mừng sinh nhật Tần Diên Vĩ.
Người nhà họ Trần đối xử với mình càng tốt thì cô lại càng không thể nhắc tới chuyện từ hôn.
Cảm giác áy náy trong lòng không tài nào tan đi được, dù sao chuyện đính hôn không chỉ là của cô và Trần Sở Mặc mà còn là việc của cả hai gia đình.
Nhưng lòng cô rõ hơn ai hết, sớm muộn thì cũng phải làm rõ chuyện này, cứ kéo dài mãi cũng không hay ho gì.
- Ba, mẹ!
Trong lúc Tần Diên Vĩ còn đang suy nghĩ thì Trần Sở Mặc lại đứng lên, rồi cậu ta nhìn Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở đối diện, nói:
- Chú, dì...
Lâu Tư Trầm thật ra đã đoán được ý của Trần Sở Mặc nên chỉ im lặng gật đầu, coi như đáp lời.
Thấy thế Trần Sở Mặc mới lên tiếng:
- Thật ra có chuyện này con và Diên Vĩ vẫn muốn nói với mọi người, chỉ là chưa tìm được lúc nào thích hợp thôi. Lần này nhân sinh nhật Diên Vĩ, hiếm khi mọi người mới gặp mặt đông đủ nên con muốn nói rõ ràng.
Cậu ta nói tới đây thì Tần Diên Vĩ cũng vội đứng dậy:
- Chuyện này cứ để em nói cho!
Cô không muốn đổ hết trách nhiệm lên người Trần Sở Mặc.
Chính cô cũng có lỗi!
- Ba mẹ, bác trai, bác gái! Con và Sở Mặc sau khi bàn bạc thì quyết định... hòa bình chia tay, hủy bỏ hôn ước của hai đứa! Nhưng mọi người yên tâm, về sau chúng con vẫn là bạn tốt của nhau.
Cô nói nhanh một mạch.
- Sao lại thế?
Mẹ Trần vẫn chưa hiểu chuyện gì:
- Sở Mặc! Con và Diên Vĩ đùa cái gì thế này?! Đang yên đang lành sao lại chia tay?
Bà quát con trai, rồi lại nhỏ nhẹ nói chuyện với Tần Diên Vĩ:
- Diên Vĩ này, con nói với bác đi, Sở Mặc nhà bác có điểm nào không tốt sao? Hay hai đứa giận nhau thôi? Các con đừng hành động theo cảm tính, có chuyện gì thì cứ nói với nhau, nói thẳng ra rồi tìm các xử lý là được mà? Không phải tình cảm của hai đứa vẫn rất tốt sao?
- Mẹ đừng khuyên nữa, bọn con đã nghĩ kỹ rồi.
Mẹ Trần tức giận trừng mắt nhìn con trai:
- Đã thế sao không biết đường dỗ Diên Vĩ đi hả!
Thật ra bà biết con trai mình vẫn chưa quên được cô bé họ Đường kia, nhưng cô bé đó đã lấy chồng lâu rồi, giờ con bà khó khăn lắm mới có người yêu mới, lại còn là con gái nhà họ Lâu nữa, chuyện này tốt đẹp không tưởng được ấy! Đương nhiên bà không muốn họ chia tay rồi.
- Bác ơi chuyện này không phải lỗi của Sở Mặc đâu, đều là do con hết, con xin lỗi!
Tần Diên Vĩ chân thành cúi đầu xin lỗi cha mẹ Trần.
Trần Sở Mặc kéo tay cô dậy:
- Chuyện này thật ra cũng không trách Diên Vĩ được! Lúc ấy bọn con đính hôn chỉ vì muốn để bà được vui thôi, mà giờ sức khỏe bà đã tốt hơn nên bọn con không muốn mang hôn nhân của mình ra làm trò đùa nữa! Con tin ba mẹ có thể hiểu mà, phải không ạ?
Cậu ta nói xong lại cúi người rót một chén rượu rồi bưng tới trước mặt Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở rồi lễ phép thưa:
- Chú dì, chuyện của Diên Vĩ con thật sự xin lỗi, mong hai người có thể tha thứ cho con! Xin lỗi...
- Đừng nói thế!
- Sở Mặc, con là một chàng trai tốt, chỉ tiếc con và Diên Vĩ nhà chúng ta không có duyên thôi mà. Nhưng chú tin con sẽ tìm được một cô gái tốt! Chén này để chú mời con!
- Chú nói quá rồi ạ!
Nhà họ Trần còn muốn nói gì nữa nhưng thấy thế cũng hiểu hai đứa trẻ rốt cuộc đã không có duyên nữa rồi, dù có gượng ép cũng không tới đâu được!
Ba Trần cũng thở dài một hơi:
- Nếu đây là quyết định sau khi hai đứa đã suy nghĩ kỹ rồi thì chúng ta làm cha mẹ cũng không còn gì để nói nữa! Đã thế này... chúng ta cũng chỉ có thể thuận theo ý các con thôi! Tùy các con! Dù không thể thành vợ chồng nhưng sau này vẫn là bạn bè, anh em tốt được mà!
Trần Sở Mặc cười đáp:
- Cảm ơn ba!
- Cảm ơn bác ạ!
Ba Trần là người đưa cô ra khỏi bóng ma tâm lý năm đó, Tần Diên Vĩ vẫn luôn rất biết ơn và áy náy với ông, hôm nay lại được ông tha thứ cho sự nông nổi của mình quả thực cô không biết diễn tả sự cảm kích thế nào nữa.
Bữa cơm trưa nay coi như đã cho Tần Diên Vĩ và Trần Sở Mặc có một kết thúc hoàn hảo, sau khi ra khỏi nhà hàng cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng có cảm giác thanh thản.
Bỗng cô rất muốn gặp Cố Cẩn Ngôn.
Muốn được xem biển hoa mà anh nói, muốn nghe những lời anh bảo là rất quan trọng kia!
Nghĩ tới chuyện đó là tâm trạng Tần Diên Vĩ đã tốt hẳn lên, không khí như cũng dễ chịu hơn, vậy nên cảm giác đau bụng kinh dường như cũng không rõ ràng nữa.
Xem thời gian trên di động, giờ còn chưa đến hai giờ chiều.
Thời gian cô và Cố Cẩn Ngôn hẹn nhau là bảy giờ tối, nhưng cô đã không kịp đợi để xem biển hoa kia rồi.
Lúc này Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở cũng từ trong nhà hàng đi ra, cô vội nói với cha mẹ:
- Ba mẹ, con không về cùng hai người đâu.
- Con định đi đâu?
- Con có hẹn ạ!
Cô nói xong liền vẫy một chiếc taxi, chưa đợi cho mẹ mình nói gì tiếp đã vội mở cửa lên xe.
Tần Mộ Sở vội bước tới hỏi:
- Con nhóc này, không phải vẫn luôn than đau bụng à?
- Không sao ạ, chuyện nhỏ thôi mà mẹ! Giờ không đau nữa rồi, con đi trước nha! Bye bye...
- Bác tài, đưa tôi đến Sand Grove Hotel!
- Vâng thưa cô!
Ba mươi phút sau.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Tần Diên Vĩ vội trả tiền rồi xuống xe:
- Không cần thối!
Đứng trước cửa chính của khách sạn cô còn không quên chỉnh trang một chút rồi mới vào trong sảnh lớn.
Người giữ cửa vội tiến lên mở cửa thủy tinh thay cô.
- Chào quý khách!
- Chào cậu! Xin hỏi đường tới vườn Diên Vĩ đi thế nào?
- Thưa cô, mời đi bên này ạ.
Nhân viên niềm nở dẫn đường cho cô.
- Cảm ơn.
Cô nói cảm ơn rồi theo anh ta đi thẳng về phía trước.
Chưa bước vào vườn Diên Vĩ nhưng đã có mùi hương hoa thơm ngát ập tới, thấm vào tận ruột gan, vô cùng dễ chịu...
- Thơm quá đi...
Tần Diên Vĩ không khỏi cảm thán.
Nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ cảm giác này, hít một hơi thật sâu, nháy mắt mùi hoa diên vĩ như còn trộn lẫn cả mùi rượu vang thơm ngát, khiến người ta không uống mà đã muốn say!
Cô chậm rãi mở mắt ra, đang chuẩn bị đi theo nhân viên dẫn đường nhưng đột nhiên...
Chết sững! Bước chân cô khựng lại.
Trong một khoảnh khắc cô không thể tin vào chuyện mà mình đang thấy...
Trước mắt là Cố Cẩn Ngôn và Tô Giải Ngữ đang đi song song với nhau từ vườn diên vĩ ra ngoài.
Cô không biết sao mình lại né tránh theo bản năng nữa, vừa hay trốn được hai người kia.
Thấy cả hai cùng đi vào một biệt thự đơn, cửa chưa kịp đóng lại Tô Giải Ngữ đã kích động nhào vào lòng Cố Cẩn Ngôn.
Sau đó cửa khép kín, Tần Diên Vĩ không thấy những gì diễn ra sau đó nữa.
Trái tim cô như ngừng đập, đau đến mức không thể nào hô hấp được.
Đôi mắt trống rỗng của cô cứ nhìn chằm chằm cánh cửa kia, mãi không dời mắt được, cô kích động muốn lao vào, gõ vang cánh cửa đó rồi chất vấn người đàn ông kia, vì sao anh lại do dự như thế! Vì sao lại đa tình như thế...
Nhưng cuối cùng cô vẫn không hề làm gì!
Nước mắt đã ướt bờ mi, mũi thì cay xè.
- Thưa cô, vườn Diên Vĩ đã ở trước mặt rồi, cô còn cần dẫn đường không ạ?
Nhân viên khách sạn hỏi cô.
Tần Diên Vĩ bừng tỉnh, khẽ lắc đầu:
- Không cần...
Lúc này sắc mặt cô đã tái nhợt đến mức khó tin.
Nhân viên thấy thế thì sốt sắng hỏi thăm:
- Cô ơi, cô không sao chứ? Trông cô có vẻ không khỏe lắm...
Cô chỉ mơ màng lắc đầu:
- Tôi không sao...
Chỉ là bụng... thật sự rất đau!
Cô do dự một lát rồi vẫn rút điện thoại ra, ngón tay tái nhợt di chuyển trên màn hình, tìm kiếm dãy số quen thuộc kia, tay cầm điện thoại bất giác run lên.
Lúc này, trong phòng của biệt thự đơn.
Cố Cẩn Ngôn đẩy Tô Giải Ngữ vừa mới nhào lên:
- Giải Ngữ, cô bảo có chuyện quan trọng liên quan tới Diên Vĩ muốn nói với tôi mà, rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Giải Ngữ bị Cố Cẩn Ngôn đẩy ra, trái tim đang hân hoan bỗng lạnh hẳn đi, dù sao cô ta đã rất lâu không gặp người đàn ông này, thế nhưng không ngờ khi gặp lại anh vẫn lạnh lùng như thế, thậm chí một chút thời gian cũng không chịu cho cô ta nữa! Đến tận khi nói đến chuyện của Tần Diên Vĩ thì Cố Cẩn Ngôn mới chịu cho cô ta cơ hội gặp mặt!
Đúng là trong lòng người đàn ông này vĩnh viễn chỉ có Tần Diên Vĩ mới quan trọng nhất!
Tô Giải Ngữ mãi mãi cũng không thể sánh bằng!!
Thật ra cô ta phải biết từ sớm rồi mới đúng.