- Không phải mẹ không thích, cậu ta rất tốt nhưng mẹ không đồng ý để cậu ta làm bạn trai con.
Lục Dung Nhan rất cương quyết trước chuyện này.
Hai năm trước, Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy con mình con nhỏ, nhưng bây giờ thì khác. Bởi vì cô vô tình biết được mấy chuyện yêu đương trước đây của y, nhất là chuyện khiến bạn gái cũ sinh non, cô chẳng thể chấp nhận được.
- Phù Tang, nếu con với cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thì mẹ không cấm. Nhưng con cũng biết cậu ta khiến bạn gái cũ sảy thai, trong khi cô gái ấy mang thai con của cậu ta. Con biết thế có nghĩa gì không hả? Con vẫn còn nhỏ, căn bản chẳng hiểu chuyện gì cả.
- Mẹ à, con với Hoắc Thận... Bây giờ tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi! Đúng lúc anh ấy ở thành phố S, vừa vặn anh cũng tới thành phố C chơi mấy ngày nên mới cho con quá giang mà thôi.
- Thật thế à?
Rõ ràng Lục Dung Nhan không tin lời Phù Tang nói.
Lục Phù Tang nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ mình, cô cũng không thể nói dối được.
- Mẹ à, con không muốn gạt mẹ đâu. Anh ấy là lãnh đạo ở trường chúng con. Nhưng ngay từ đầu con không hề biết chuyện này, tới khi gặp anh ấy thì con mới biết đấy.
Vẻ mặt Lục Dung Nhan lập tức khó coi hơn vài phần, trông cô chẳng tức giận gì mấy, đa phần là bất đắc dĩ.
Cô thở dài, lắc đầu liên hồi:
- Phù Tang à, từ khi con quen cậu ta thì con đã làm biết bao nhiêu chuyện khiến ba mẹ lo lắng hả? Thậm chí lúc trước một mình con đi tới thành phố T để tìm cậu ta nữa. Nhưng kết quả thì sao?
- Mẹ, con biết mẹ đang lo cho con. Con cũng biết anh ấy không phải là người đàn ông tốt đẹp gì, nhưng con phải làm sao đây? Con yêu anh ấy, từ lúc anh ấy cứu mạng con thì trong lòng con, anh ấy vĩnh viễn không phải là người xấu...
- Đúng thế! Cậu ta là ân nhân cứu mạng của con, nhà mình nên biết ơn cậu ta nhỉ.
- Mẹ à, anh ấy không phải hạng người như thế đâu...
- Cậu ta tới rồi à?
- .. Dạ, anh ấy đang ở ngoài cổng.
- Vậy con xếp hành lý nhanh lên đi! Đừng để người ta chờ lâu quá.
- Mẹ cho con đi với anh ấy ư?
- Nếu không cho thì mẹ phải làm gì đây? Nhốt con lại, không cho con đi học ư? Hay là cãi nhau với con rồi đoạn tuyệt tình cảm mẹ con sao? Con là con gái mẹ, nên mẹ hiểu rất rõ tính của con.
- Cảm ơn mẹ!
- Đi đi!
Lục Dung Nhan biết con gái cô đã lớn rồi, đã tới thời kỳ có tình đầu rồi. Càng quản thì con bé sẽ càng làm trái lời cô.
Về phần Hoắc Thận...
Cô đành hy vọng Hoắc Thận là người biết giới hạn! Đừng làm mất chuyện khác người nữa là được rồi! Có điều, tới lúc đó đích thân cô sẽ nói chuyện với y về chuyện này.
Phù Tang nhanh chóng xếp quần áo, cô chào tạm biệt mẹ mình, gọi điện nói mấy câu êm tai với ba rồi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Thận đang đứng chờ ở bên ngoài.
Lúc Lục Phù Tang nhìn thấy Hoắc Thận, y đang dựa vào cửa hút thuốc. Thấy cô tới, y dụi điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác. Sau đó y bước lện, lấy vali của cô bỏ vào cốp xe.
Lục Phù Tang đứng sau lưng nhìn Hoắc Thận xếp hành lý của cô vào cốp xe. Cô nói:
- Mẹ tôi biết anh tới đón tôi.
Động tác của Hoắc Thận ngừng lại, y quay đầu lại nhìn cô.
- Có cần tôi vào chào dì ấy một tiếng không?
- Không cần đâu!
Lục Phù Tang cũng không muốn bọn họ gặp nhau vào lúc nảy, tránh cho mẹ cô lại nói mấy chuyện không cần thiết với y. Hơn nữa bây giờ hai người họ cũng chẳng phải người yêu của nhau, nói nhiều chỉ tổ ngại ngùng thêm mà thôi.
Hoắc Thận gật đầu, đáp với vẻ thản nhiên.
- Ừm.
Dường như trên mặt y không có biểu cảm gì thái quá, Phù Tang chẳng đoán được suy nghĩ trong lòng y.
Hoắc Thận mở cửa xe cho Phù Tang, sau khi cô lên xe thì y cũng lên xe luôn.
Xe đi qua trung tâm thành phố, chạy về phía đường cao tốc.
Cuối cùng Lục Phù Tang không nhịn được mà hỏi:
- Hai hôm nay anh ở đâu?
- Khách sạn.
Vô nghĩa, nói thế cũng như không.
- Vậy anh đi đâu chơi thế?
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn cô.
- Tôi thì đi đâu chơi giờ? Tôi ở thành phố S mấy năm rồi, chỗ nào cũng chơi qua rồi, còn có thể đi đâu nữa chứ?
- Thế hai hôm nay anh làm gì?
- Ăn cơm, gặp bạn bè, đa phần thì nghỉ ngơi trong khách sạn.
- ...
Tim Lục Phù Tang không khỏi đập nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ có phải y cố tình kéo tới ngày hôm nay mới trở về thành phố C hay không nhỉ?
Có phải không?
- Còn em thì sao? Hai hôm nay ở nhà sao rồi? Chân thế nào? Đã hết hẳn chưa?
- Chân tôi lành hẳn rồi. Ở nhà chán chết đi được. Suốt ngày cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn! Có lẽ mẹ tôi chê tôi còn gầy, suốt ngày cứ hầm mấy món canh ngon cho tôi miết. Mới về nhà có hai bữa, tôi thấy mình béo lên năm ký lận đấy.
Hoắc Thận nghe thấy thế, y liếc nhìn bộ ngực đẫy đà của cô.
- Mập chút cũng tốt mà.
- Anh đang nhìn chỗ nào thế hả!
Lục Phù Tang vờ tức giận, che ngực lại, trừng y đầy xấu hổ.
Hoắc Thận cười khẽ chẳng giải thích lấy một lời. Đoạn y đổi đề tài.
- Nếu chán như thế, sao lại không gọi cho tôi?
- Chẳng phải anh cũng không gọi cho tôi đấy à?
- Hiếm lắm mới về nhà, tôi không muốn làm phiền em.
- Tôi cũng không muốn làm phiền anh.
Giọng điệu Phù Tang có phần tức giận.
Hoắc Thận bèn nhìn cô.
Lục Phù Tang liếm môi nói tiếp:
- Tôi cũng không muốn anh gọi tới. Tôi biết anh sẽ không chủ động liên lạc với tôi!
Lục Phù Tang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách thản nhiên:
- Tôi đã quen rồi.
Ánh mắt Hoắc Thận tối đi.
- Em đang trách tôi không chủ động liên lạc với em suốt hai năm qua sao?
- Không hề!
Lục Phù Tang lắc đầu, cô quay đầu lại cười với y.
- Có gì để trách cứ đâu chứ. Vốn dĩ anh cũng chẳng có lý do gì để gọi cho tôi cả, đúng không? Hơn nữa tôi cũng chưa từng chủ động gọi cho anh bao giờ mà nhỉ? Huề nhau thôi...
Nói xong, Lục Phù Tang lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh đường phố vụt qua, ánh mặt trời rọi vào xe, khiến mắt cô hơi nhức.
Hoắc Thận nhìn sườn mặt của cô, ánh mắt càng tối đi.
- Lục Phù Tang...
Hoắc Thận gọi cô.
Giọng nói trầm khàn, lại có phần dịu dàng.
- Hửm?
Lục Phù Tang quay đầu lại nhìn y.
Lúc nhìn vào đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của y, trong phút chốc, cô như bị hút sâu vào trong đấy.
Y hé môi khẽ nói:
- Hôm sinh nhật mười tám tuổi của em...
- Reeeng!! Reeng!!!
Hoắc Thận mới nói một nữa thì điện thoại của Lục Phù Tang reo lên.
Nhưng cô không để ý tới nó, mà chỉ nhìn chằm chằm vào y.
Điện thoại trong lòng cô vẫn reo lên liên hồi.
Hoắc Thận bèn nói:
- Em nghe đi! Biết đâu là mẹ em gọi thì sao, đừng để dì ấy lo lắng.
Phù Tang đành phải nghe điện thoại.
Nhưng người gọi tới không phải mẹ cô mà là Phó Lâm, bạn cùng phòng của cô.
- Tang Tang!! Đã xảy ra chuyện rồi!!