Đuôi Nhỏ nghiêng đầu nhìn anh với vẻ mong chờ.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu khẳng định:
- Có! Sáng mai chàng hoàng tử bảo vệ công chúa của chúng ta sẽ đánh thức công chúa bằng một nụ hôn!
Đuôi Nhỏ cười toe toét:
- Tốt quá! Vậy thì con muốn đi ngủ.
Cô bé nói, nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
- Đuôi Nhỏ phải chờ hoàng tử đánh thức bằng một nụ hôn rồi mới tỉnh dậy.
- … Ừ.
Bé con nói rồi bình yên chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là vì cô bé thật sự quá mệt mỏi rồi, cho nên mấy ngày nay thời gian ngủ của cô bé càng ngày càng dài.
…
Cố Cẩn Ngôn cùng với Mộ Sở, còn có các y tá đã mất suốt đêm để trang trí đại sảnh của phòng bệnh thành lâu đài công chúa mà cô bé ước ao nhất.
Mộ Sở vừa nghĩ tới Đuôi Nhỏ nằm trong phòng bệnh thì lại không nhịn được chảy nước mắt. Cô biết tại sao Cố Cẩn Ngôn lại ra sức hoàn thành nguyện vọng của Đuôi Nhỏ. Thật ra cậu ta cũng sợ…
Sợ bé con sẽ không thể bầu bạn với họ được bao lâu nữa, càng sợ bé con sẽ để lại tiếc nuối, khiến cho những người còn lại trên cõi đời như họ phải ăn năn cả đời.
Cố Cẩn Ngôn phát hiện Mộ Sở đang lặng lẽ lau nước mắt, anh ta khẽ thở dài, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói với Mộ Sở:
- Sở Sở, thật ra…
Cố Cẩn Ngôn nói được nửa câu lại ngập ngừng.
- Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi. Tôi không sao đâu.
- Thế tôi nói thật nhé.
Cố Cẩn Ngôn nói thẳng:
- Thật ra tôi thấy đã đến nước này rồi, chúng ta nên cho Đuôi Nhỏ biết ba con bé là ai! Tôi nghĩ rằng so với giấc mơ công chúa thì có lẽ con bé càng cần ba mình hơn! Chị thấy sao?
- … Ừ.
Mộ Sở gật đầu, nước mắt lại rơi lã chã không ngừng được.
Bởi vì cô bỗng có cảm giác, dường như họ đang bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Đuôi Nhỏ đáng thương của cô.
Cô lập tức không thể khống chế được cảm xúc của mình, khóc òa thành tiếng.
Cố Cẩn Ngôn đương nhiên biết nỗi buồn của cô là gì. Anh ta đau lòng ôm Mộ Sở vào lòng trấn an cô, nói lời xin lỗi cô.
Mộ Sở lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ:
- Không liên quan tới cậu. Chẳng qua tôi… Tôi… Hu hu hu…
Chẳng qua cô… luyến tiếc mà thôi!
Cực kỳ, cực kỳ luyến tiếc Đuôi Nhỏ của cô!
Cô quả thực không dám nghĩ nếu Đuôi Nhỏ của cô thật sự ra đi thì cô phải đưa tiễn con bé như thế nào? Cô hoàn toàn không thể đưa tiễn con bé được!
Cố Cẩn Ngôn không thể an ủi cô được, bởi vì anh ta biết cho dù mình có nói nhiều đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ uổng công mà thôi.
Trên thế giới này, không có gì vĩ đại hơn tình thương của mẹ, không có gì vị tha hơn là tình thương của mẹ. Nếu bắt một người mẹ phải đưa tiễn đứa con của mình thì đối với cô ấy mà nói, đó là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào? Có lẽ nó sẽ trở thành nỗi đau suốt đời không thể nguôi ngoai!
Họ tốn suốt một đêm, cuối cùng cũng trang trí cung điện cho bé con xong.
Tám giờ sáng hôm sau…
Đuôi Nhỏ tỉnh lại trong nụ hôn thâm tình của ‘hoàng tử’.
Cô bé vừa mở mắt đã nhìn thấy hoàng tử của cô, Cố Cẩn Ngôn.
Khí chất của Cố Cẩn Ngôn vốn khá là giống với hoàng tử, nay lại mặc lễ phục hoàng tử màu trắng, khiến anh ta trông giống như người bước ra từ truyện cổ tích, làm cho Đuôi Nhỏ vui như mở cờ.
- Công chúa nhỏ của tôi, em đã tỉnh dậy chưa?
Cố Cẩn Ngôn ghé sát vào hỏi cô bé, cuối cùng còn không quên khẽ hôn lên mu bàn tay cô.
Bé con cười toe toét gật đầu:
- Dậy rồi!
Hôm nay cô bé hiếm thấy tỉnh táo hơn ngày thường, ngay cả khí sắc cũng trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Mộ Sở rất là vui vẻ.
- Hoàng tử có vinh hạnh được mời công chúa điện hạ cùng đàn một bản nhạc dương cầm không?
- Có thể chứ?
Bé con chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ mong chờ.
- Dĩ nhiên rồi!
Hôm qua họ đã xin bệnh viện, thế nên Cố Cẩn Ngôn đã vận chuyển chiếc đàn dương cầm nhỏ nhất của mình đến đây suốt đêm.
Anh ta bế Đuôi Nhỏ rời khỏi giường đi ra phòng bệnh, vào phòng khách.
Trên sàn nhà trải đầy hoa hồng màu đỏ, cuối tấm thảm bằng hoa hồng đỏ đặt một chiếc đàn dương cầm màu men sứ. Chiếc ghế đặt trước đàn dương cầm là một ngai vàng nhỏ của công chúa. Đuôi Nhỏ cực kỳ thích nó.
Cố Cẩn Ngôn bế cô bé ngồi lên ngai vàng của công chúa. Mộ Sở lại thay một chiếc váy công chúa cho cô bé. Cố Cẩn Ngôn cầm vương miện kim cương của công chúa lại đây, quỳ một chân xuống rồi đội nó lên đầu cô bé. Nhìn nụ cười ngây thơ trên gương mặt bé con, không hiểu sao Cố Cẩn Ngôn lại không kìm lòng được, ánh mắt đỏ hoe.
Không cần nói đến Mộ Sở, cho dù là anh thì cũng khó mà tưởng tượng sẽ có một ngày cô bé không còn ở đây…
Anh ta vươn tay ôm bé con vào lòng mình, sau đó ngồi lên ghế, để cho bé con ngồi lên đùi mình.
Anh ta vươn tay ra, đặt lên từng phím đàn, bắt đầu diễn tấu.
Bé con cũng bắt chước anh ta, vươn hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, hòa vào tiết tấu với anh.
Piano bốn tay.
Trước kia lần nào cũng giống như thảm họa âm nhạc. Nhưng lần này lại trôi chảy đến mức khó tin. Ngay cả làn điệu mà bé con đàn cũng có vẻ rung động lòng người.
Bốn bàn tay, hai lớn, hai nhỏ, dạo chơi trên phím đàn dương cầm đen trắng, giống như đang viết nên một câu chuyện đồng thoại hạnh phúc rung động lòng người.
Mộ Sở và các nhân viên y tế đứng sau lưng họ nhìn cảnh tượng ấm áp này, đều không nhịn được lặng lẽ lau nước mắt. Thậm chí có mấy lần Mộ Sở không kìm nén được nên đã khóc nức nở thành tiếng.
Khúc nhạc kết thúc…
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy mình chưa bao giờ diễn tấu khúc nhạc nào sung sướng đến vậy. Nhưng đồng thời anh ta cũng rất đau lòng, thế nên vành mắt đỏ hoe.
Bé con ngồi trong lòng anh ta thu tay lại, thân mình nhỏ bé tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt to đen lúng liếng, nói:
- Ba Cẩn Ngôn, Đuôi Nhỏ… Muốn ngủ…
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy vậy, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, lồng ngực đau nhói, như thể ngũ tạng lục phủ đều bị vỡ nát.
- Không được ngủ! Không thể ngủ! Đuôi Nhỏ…
Ban đầu, Đuôi Nhỏ nói quá nhẹ nhàng nên Mộ Sở không nghe thấy. Nhưng câu nói của Cố Cẩn Ngôn, Mộ Sở lại nghe rất rõ ràng. Cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng chạy tới khóc kêu:
- Đuôi Nhỏ!!! Đuôi Nhỏ!!!
Nước mắt rơi lã chã như mưa rào…
- Sở Sở…
Bé con nằm trong lòng Cố Cẩn Ngôn, há miệng gọi cô.
Giọng nói kia như truyền tới từ chân trời xa xôi:
- Đừng khóc…
Cô bé cố gắng vươn tay ra, dường như muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mộ Sở.
Mọi cảm xúc của Mộ Sở đều vỡ òa trong giây phút này. Cô quỳ mạnh xuống nền nhà, nhào lên người Đuôi Nhỏ, ôm cô bé suy yếu không còn sức lực vào lòng mình, giữ chặt lấy cô bé:
- Đừng!!! Đừng!!!
- Đuôi Nhỏ, mẹ xin con…
- Xin con đừng đi! Hu hu hu…
- Đừng!!!
- …
Đuôi Nhỏ đã ngất xỉu triệt để trong lòng Mộ Sở, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Gương mặt ngây thơ của cô bé đã trắng bệch đến mức không còn giọt máu.
- Sở Sở, mau buông tay ra!!!
Cố Cẩn Ngôn hét lớn.
Mộ Sở giật mình buông lỏng Đuôi Nhỏ ra.
Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, bế Đuôi Nhỏ đã ngất xỉu chạy vào phòng bệnh.
- Bác sĩ! Bác sĩ!!! Mau đi gọi bác sĩ Lưu lại đây!!!
Có y tá đã vắt chân lên chạy ra ngoài mời bác sĩ chữa trị đến đây.
Mộ Sở chạy tới bên giường Đuôi Nhỏ. Lúc này Đuôi Nhỏ đã được Cố Cẩn Ngôn đặt lên giường bệnh. Cô bé nằm ở đó, dáng vẻ không còn một chút sức sống nào nữa.
Sắc mặt Mộ Sở xám ngoét, lệ rơi lã chã:
- Đuôi Nhỏ!!!
- Đuôi Nhỏ!!!
- Xin con đấy, đừng làm mẹ sợ! Đừng làm mẹ sợ…
- Hu hu hu…
Không lâu sau, bác sĩ Lưu nhanh chóng dẫn mấy người bác sĩ và y tá chạy lại đây.
- Mau! Chuẩn bị cấp cứu!!!
Họ vận chuyển dụng cụ đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu thực hiện hồi sinh tim phổi cho Đuôi Nhỏ.
Mỗi một lần điện kích đặt trên ngực Đuôi Nhỏ, Mộ Sở lại cảm thấy như đặt trên ngực mình vậy, khiến cô gần như không hô hấp được nữa, suýt nữa thì ngộp thở.
Cô nhìn thân thể nhỏ nhắn của Đuôi Nhỏ co giật trên giường sau mỗi lần điện kích, nhưng nhịp tim của cô bé vẫn bằng phẳng, không có chút động tĩnh.
Lúc này sắc mặt của nhân viên y tế càng ngày càng khó coi. Theo kinh nghiệm dĩ vãng của họ thì tình huống này rất khó có thể hồi sinh lại được.
Bỗng nhiên Mộ Sở như là nhớ ra điều gì đó, cô vắt chân chạy ra ngoài.
Nếu cô nhớ không lầm thì hôm qua Lâu Tư Trầm có nhắc với cô là sáng nay hắn sẽ có một cuộc họp thảo luận nghiên cứu về một cuộc giải phẫu trong khoa. Khoa đã mời hắn về để cầm dao mổ chính.
Mộ Sở chạy tới khoa ngoại thần kinh bằng tốc độ nhanh nhất, mặc cho nước mắt chảy dài theo gió.
“Xoạch” một tiếng, cô đẩy cửa phòng làm việc ra.
Có mấy bác sĩ trực ban đang ngồi bên trong. Lục Dung Nhan cũng nằm trong số đó.
- Sở Sở?
Lục Dung Nhan thấy dáng vẻ của cô lúc này không khỏi ngây người.
- Chủ nhiệm Lâu đâu? Anh ấy đang ở đâu?
Mộ Sở khóc hỏi cô.
Lục Dung Nhan không dám dây dưa chút nào, chỉ vào phòng họp bên cạnh:
- Đang họp ở trong đó với mấy bác sĩ điều trị kìa!
Cô đoán được chắc chắn Đuôi Nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mộ Sở nhận được đáp áp, lập tức xông ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng về phía phòng họp.
Thậm chí cô không kịp gõ cửa mà mở cửa ra rồi xông thẳng vào trong, chạy tới chỗ Lâu Tư Trầm.
- Đi theo em…
Cô vươn tay kéo Lâu Tư Trầm muốn đi ngay.
Lâu Tư Trầm đang ngơ ngác vì hành vi không rõ đầu đuôi của cô. Hắn giữ cô lại, nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả các bác sĩ cũng khó hiểu nhìn Mộ Sở.
Mộ Sở nghe thấy Lâu Tư Trầm hỏi vậy, cô không thể kìm nén cảm xúc được nữa, khóc òa lên:
- Đuôi Nhỏ… Đuôi Nhỏ sắp không được nữa rồi… Xin anh hãy đi nhìn con bé một lần đi!!!
Sắc mặt Lâu Tư Trầm thay đổi ngay lập tức, sau đó không nói lời nào kéo Mộ Sở nhanh chóng đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước thì vội vã nhấc chân chạy về phía khoa huyết học.
Hai người chạy tới phòng bệnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Còn chưa kịp vào phòng bệnh thì đã nghe thấy có mấy y tá đang bàn tán xì xào:
- Chỉ sợ đứa bé này không cứu được nữa rồi…
- Đúng đấy! Đáng thương quá, mới có năm tuổi…