Vào lúc này, Hoắc Thận đang đứng trước bồn rửa bát thái rau.
Có lẽ do đã phục vụ trong quân đội được một thời gian, thân hình của y trông khá cao so với người bình thường, thẳng tắp đứng ở nơi kia như một cây Tùng, tạo cho người ta cảm giác yên tâm và vững chãi khó nói nên lời.
Cộng thêm hình ảnh y đang bận rộn nấu ăn trong bếp, Phù Tang nghĩ, đây chính là mẫu người chồng lý tưởng mà mọi thiếu nữ vẫn hằng mơ ước đi....
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp! Quan trọng nhất vẫn là, tràn ngập hoóc- môn phái mạnh!
Phù Tang dường như có thể tưởng tượng được, đôi bàn tay to lớn đang thái rau kia có thể dễ dàng một phát ôm cô vào lòng...
- ...Đang nghĩ gì vậy?
Phù Tang tự khinh bỉ mình, vội vàng lắc lắc đầu, muốn đem tất cả những suy nghĩ linh tinh trong đầu đuổi sạch đi.
Hoắc Thận thấy cô đang lấp ngoài cửa, miệng lại tự thì thầm to nhỏ gì đó với chính mình, không khỏi tò mò ngẩn đầu lên nhìn cô một cái.
Vừa bị Hoắc Thận nhìn, gò má Phù Tang đã nổi lên một tầng đỏ ửng, nhất thời có cảm giác như đang làm chuyện xấu thì bị người ta bắt tại trận. Vì vậy cô liền vội vàng đi ra ngoài.
Phù Tang đi rồi, Hoắc Thận mới có thể chuyên tâm tiếp tục "sự nghiệp to lớn" trong bếp.
Phù Tang một mình chạy ra bàn trà ngoài ban công uống trà.
Vậy rốt cục ngày nào Hoắc Thận cũng gọi cô lên báo cáo là vì mục đích gì? Không lẽ trước y muốn cô tới nấu cơm cho y?
Có điều tính khả thi của việc này là rất nhỏ, bởi ngay từ đầu y đã biết cô chỉ có thể làm một số dồ ngọt, những thứ khác căn bản đều không biết; nếu như muốn bắt cô đến học, thì hôm nay nên bắt cô đứng cạnh quan sát mới đúng. Nhưng hiện tại thì sao? Đến cả dao cũng không cho cô đụng vào.
Điều này cũng thật kỳ quái! Vậy rốt cục y gọi mình tới để làm gì?!
Cũng không đến mức bảo cô đến ăn uống miễn phí đi? Nếu thật sự như vậy thì còn gì tốt bằng!
Ngẫm lại, sau khi huấn luyện có thể đi tắm rửa sạch sẽ, được thưởng thức một bữa ăn miễn phí, lại còn không phải là loại cơm tập thể trong nhà ăn; ăn xong còn có thể nhàn nhã thản nhiên ngồi đây nhấm nháp vài tách trà, còn điều gì tuyệt vời hơn nữa chứ!
Khi Phù Tang đang bận tưởng tượng đến tận đâu, cô lại bị mùi hương hấp dẫn tỏa ra từ phòng bếp kéo trở về thực tại.
Cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, dạ dày nhất thời trở nên cồn cào.
Phù Tang vội vàng đặt xuống tách trà trong tay, trực tiếp tiến vào phòng bếp.
- Thơm quá đi!
Lúc này, tất cả những món ăn đã được bày biện ra đĩa.
Phù Tang không kìm được mà lại gần hít vài hơi:
- Xong chưa, tôi sắp chảy hết cả nước miếng rồi!
- Nhanh đi lấy bát đũa, chuẩn bị ăn cơm!
- Được rồi!
- Rửa tay!
- ... Vâng.
Thiếu chút nữa thì quên mất.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Phù Tang đi lấy bát đũa, dùng vẻ mặt đầy mong chờ ngồi xuống cạnh bàn ăn.
- Oa!!
Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, hai mắt Phù Tang sáng lên, nước miếng cơ hồ như sắp rớt hết cả ra. Cô ngậm lấy đầu đũa, dùng vẻ mặt đầy sùng bái nhìn sang Hoắc Thận đang bận bịu sắp xếp bàn ăn phía đối diện:
- Không ngờ được nha! Lúc đó thấy anh nhờ bác sĩ Lâm nâu cháo, tôi còn tưởng anh không biết nấu ăn cơ! Không ngờ anh lại có thể biết nấu nhiều món đến thế. Lợi hại đấy anh tôi!
Nhất thời, Phù Tang cảm thấy hình tượng của con người này đã cao lớn hơn rất nhiều trong lòng mình, thậm chí có thể so sánh với cây thông đã đứng trước cổng nhà cô suốt mười mấy năm kìa!
- Ăn đi!
Đối với lời khen ngợi của Phù Tang, Hoắc Thận từ đầu đến cuối vẫn không để lộ bất cứ biểu cảm nào ra ngoài mặt, chỉ nhàn nhạt nhắc một câu.
- Tôi đây cũng không khách khí nữa!
Phù Tang vội vàng gắp lên miếng thịt cô đã tia từ lâu, nhanh chóng bỏ vào miệng.
Hoắc Thận ra vẻ lơ đãng, nhấc mí mắt lên liếc cô một cái.
Phù Tang nghiêm túc đánh giá hương vị của miếng thịt kia trong miệng, sau đó không nhịn được mà cảm thán:
- Oa! Hương vị đúng là không chê vào đâu được!
Cô không hề keo kiệt dành ngón tay cái cho Hoắc Thận:
- Thịt còn tươi ngon, đủ mềm, thật sự rất ngon!
Hoắc Thận cố gắng mím chặt môi lại, thế nhưng khóe môi vẫn để lộ sơ hở, khẽ nhếch lên:
- Tất nhiên rồi, còn phải xem là ai xuống bếp.
Phù Tang lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
- Không ngờ anh còn có cả năng lực này nha! Vậy sau này tôi có thể đến anh trực chỗ anh hàng ngày không?
Khỏi nói Phù Tang vui mừng đến chừng nào!
Nếu như ngày nào cũng ăn uống thế này, sợ rằng chỉ cần vài ngày, cô sẽ bị y chăm thành lợn mất.
Hoắc Thận thấy vẻ mặt hớn hở của cô liền nhíu mày:
- Cô có thể nhai xong hẵng nói được không? Ai dạy cô kiểu ăn uống như vậy?
Phù Tang bất mãn lè lưỡi với y:
- Với anh mà còn phải câu nệ, có mệt hay không!
Cô cũng thật sự không để ý đến phương diện này.
Phù Tang tiếp tụp hài lòng nói:
- Vậy về sau ngày nào tôi cũng sang nhà anh ăn trực! Có điều tôi cũng không ngờ tới anh lại chăm chỉ như vậy, có thể tình nguyện xuống bếp nấu ăn, thật sự khiến tôi phải nhìn anh với một cặp mắt khác đấy!
Hoắc Thận không thèm để ý cô, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Y chăm chỉ? Thích xuống bếp? Hiển nhiên cô nhóc này đã nhầm to về y rồi.
Hoắc Thận không hề thích xuống bếp, ngược lại y còn có chút chán ghét việc này, vì mỗi lần xuống bếp cả người sẽ đều dính đầy mùi khói bếp, điều đó thực sự khiến y không thích nổi kiểu "việc nhà"" này!
Mà việc y học nấu ăn thực ra cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Hồi mới vào quân đội y đã mắc vài lỗi nhỏ, kết quả bị lão Đại phạt sang bộ phận bếp núc vài tháng, vậy nên sau khi trở về đã học được thêm vài món. Nhưng thực sự kinh nghiệm xuống bếp của y rất ít, hơn nữa hôm nay...
Y đại khái là bị trúng tà đi! Bằng không hôm nay lại như bị ma xui quỷ khiến chạy ra chợ mua nhiều thức ăn về như vậy làm gì? Lại còn hao tâm tổn sức tự mình xuống bếp như thế!
Hoắc Thận nhất định sẽ không chịu thừa nhận, tất cả những gì y làm ngày hôm nay đều là vì cô nhóc này!
Y thế mà lại muốn thể hiện bản thân thật tốt trước mặt cô! Thậm chí còn nóng lòng bày ra bộ dạng đầy tiềm năng làm "người bạn trai lí tưởng", "người chồng lí tưởng" cho cô xem. Hơn nữa, khi cô đưa ra yêu cầu vô lý rằng từ nay về sau sẽ thường xuyên sang chỗ y ăn ké, y thế mà lại...không muốn phản bác!
Đúng vậy, không muốn phản bác!
Không phản bác nghĩa rằng đã ngầm thừa nhận rồi!!
Lòng y ẩn ẩn có cảm giác vui sướng, ít nhất, y còn có kỹ năng này để giữ chân cô nhóc này!
Ừm, xem ra y thực sự đã trúng tà rồi!
Một lúc sau, Phù Tang đã ăn no hoàn toàn, lại còn phải húp thêm một ngụm canh nữa, mới mãn ý đặt chiếc bát trong tay xuống. Cô đưa tay lau miệng, không nhịn được cảm thán một câu:
- Thật sự ngon lắm ấy!
Hoắc Thận cũng không ngờ tới cô nhóc này có thể ăn khỏe như thế, ban đầu vốn tưởng sẽ còn thừa nhiều thức ăn, đến cuối cùng, tất cả các món trên bàn đều đã bị cô "dọn dẹp" sạch sẽ.
- Hoắc Thận, tôi thấy tôi chỉ cần sang nhà anh vài ngày nữa là biến thành lợn mất!
- Xem ra cô tự nhìn nhận về bản thân khá chính xác.
- ........???
Có ý gì? Cái tên này đang cố ý bẻ lái sang chửi cô là lợn sao?
- Hừ!
Phù Tang hừ một tiếng, tức giận nói:
- Hôm nay tâm trạng bổn cô nương đang khá tốt, tạm thời không thèm đấu võ mồm với nhà ngươi!
Ăn của người ta thì phải biết nhường nhịn một chút vậy.
Thấy Hoắc Thận dọn bát đũa, Phù Tang vội vã đứng dậy:
- Để tôi rửa bát đi! Tôi không biết nấu cơm, nhưng cũng không đến nỗi không biết rửa bát đâu.
Phù Tang nói xong liền cầm lấy chồng bát từ tay Hoắc Thận, nhưng Hoắc Thận lại tránh tay đi:
- Không cần!
- Anh lại khinh thường người ta, phải không?
Hoắc Thận thản nhiên liếc cô một cái:
- Tôi bảo cô sang không phải để làm việc nhà!