“Giang đại ca, chúng ta đi trước đi!” bữa tiệc này thật sự không thích hợp với cô.
“Mới tới mà đi đâu!” luật sư Hồng thấy thế, vội ấn cô ngồi lại ghế, “Em dâu, hôm nay bất luận như thế nào, em đều phải kính rượu viện trưởng Lục, kính xong tôi cho cô đi.”
“……”
Lục Dung Nhan lúc này thật sự có loại xúc động, muốn đem ly rượu trực tiếp hắt vào mặt gã họ Hồng này.
Lúc này, cô hối hận! Tìm hắn nhờ kiện tụng? với thái độ nịnh bợ này của gã với Lục Ngạn Diễm, cô cũng đừng nghĩ có thể nhờ hắn vụ kiện ly hôn này.
Mà Lục Ngạn Diễm đối diện thì sao?
Vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng chờ xem kịch!
Hoàn hoàn toàn toàn, không muốn thay cô giải vây.
Kỳ thật, hiện tại chỉ cần hắn nói một lời, ly rượu này cô có thể miễn.
Chính là, hắn không có! Mà Lục Dung Nhan cũng biết hắn sẽ không.
“Được! Tôi uống!”
Lục Dung Nhan nói xong, đứng dậy, cầm lấy chén rượu trong tay luật sư Hồng, lập tức uống một hơi cạn sạch, thậm chí liền Giang Trình Minh cũng chưa kịp phản ứng.
Cô uống cạn, đem ly rượu dốc ngược, lạnh mặt hỏi Lục Ngạn Diễm đối diện, “Vừa lòng chưa?”
Quay sang luật sư Hồng, khó chịu nói “Giờ chúng tôi đi được chưa?”
Hồng luật sư vẻ mặt hiện xấu hổ.
Lục Ngạn Diễm lại chỉ lạnh lùng nhíu mày, chưa nói gì.
“Ừm...”
Lục Dung Nhan bỗng nhiên cảm thấy dạ dày nôn nao, ngay tiếp theo, cô tông cửa xông ra, lao thẳng về hướng toilet.
“Ọe…”
“Ọe……..”
Lục Dung Nhan ói sạch rượu vừa uống ở bồn rửa tay, có cảm giác như thể phun hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Sau khi ói xong cảm giác đỡ hơn rất nhiều. Cô mở nước dội sạch bồn, rồi vỗ nước lên mặt. Nước lạnh giúp đại não của cô tỉnh hơn một chút.
Hôm nay cô đại khái là xui xẻo tám kiếp mới khiến cô gặp việc như vậy.
Cô có chút cảm giác mỏi mệt, đôi tay chống ở bồn rửa tay, cúi đầu, khó chịu thở hổn hển, giống con mèo con ốm yếu.
Từ phía sau truyền tới tiếng bước chân mạnh mẽ, chậm rãi tới gần, rồi tiếng đóng cửa toilet.
Đầu cô vẫn còn choáng nên cô không quay đầu lại xem là ai.
Mà còn cần xem sao? Lúc này, trừ Giang Trình Minh, còn có ai sẽ vì cô lo lắng chứ?
“Xoạt…”
Tiếng rút giấy, người bên cạnh đưa cho cô.
Cô không nhận, mà tiếp tục vã nước lên mặt.
“Giang đại ca, em không sao…”
“…”
Đối phương trầm mặc.
Trong không khí lộ có chút lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, khóe mắt trong lúc lơ đãng thấy bộ tây trang màu sẫm.
Trái tim cô thắt lại.
Hiển nhiên, người tới không phải là Giang Trình Minh.
Giang Trình Minh hôm nay mặc một bộ đồ nhạt màu, chỉ có Lục Ngạn Diễm mặc âu phục màu tối.
Cô cảnh giác ngẩng đầu lên, quả nhiên, Lục Ngạn Diễm cả người thẳng tắp, lạnh lẽo như vách tường kế bên. Không gian đầy bức bối, vẻ mặt hắn âm u, đôi mắt u ám còn lập lòe tia sáng tà mị cô không đoán nổi.
“Hóa ra cô hy vọng người tới là hắn.” Giọng hắn bình thản nhưng trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Lục Dung Nhan có chút vô lực, cô lắc lắc đầu, “Anh đi ra ngoài đi! Tôi hiện tại không sức lực cãi nhau với anh…”
Dạ dày còn đang quặn thắt.
Đầu cũng càng lúc càng nặng trịch!
Lục Ngạn Diễm không để tâm lời cô nói mà còn bước tới gần, từng bước từng bước ép sát. “Xem ra, tôi đoán không sai.”
Hắn đi ra phía trước, đưa tay bóp chặt cằm cô, lực rất mạnh nâng mặt cô lên đối mặt với hắn, cảm giác đau đớn tức khắc truyền tới làm cô khó chịu cau mày. Ngay lúc này giọng hắn lạnh lẽo từ trên đầu cô vọng xuống: “Cô cũng thật là hay, dám trắng trợn đội cho tôi một cái nón xanh! Làm sao? Không sợ tôi sẽ phế hắn sao?”
“Tôi không biết anh đang nói gì!” Lục Dung Nhan căm tức nhìn hắn, “Lục Ngạn Diễm, anh mà làm gì anh ấy, tôi sẽ không để anh yên!”
Lục Dung Nhan nói, thuận tay liền đẩy hắn.
“Không để yên?”
Lục Ngạn Diễm chau mày. “Tôi muốn coi thử, cô sẽ không để tôi yên như thế nào!!!”
Hắn nói, một tay để trước ngực, nắm chặt tay Lục Dung Nhan đang đẩy hắn, bẻ tay cô ép ra phía sau. Cô bị hắn túm chặt không thể động đậy!
“Anh muốn làm gì?!”
Lục Dung Nhan bị hắn khóa tay ở phía sau, bộ ngực trắng nõn phập phồng ép chặt vào ngực hắn. Cô cố giãy giụa. “Buôn tôi ra!”
Lục Ngạn Diễm cười lạnh.
Hắn vui thích nhìn bộ dáng giãy giụa bất lực của cô. Giống như cá trên thớt, tùy hắn chặt chém! Cũng chỉ có hắn có thể làm vậy thôi.
Thân thể tráng kiện mạnh mẽ của hắn áp sát vào cô không một kẽ hở, ép cô xuống mặt bồn rửa tay, bỗng nhiên hắn cúi đầu, hung hăng mạnh mẽ dùng sức cắn vào đôi môi đỏ của Lục Dung Nhan.
Hắn dùng mười phần mười lực, còn cố ý cắn mạnh vào môi cô khiến nó rách ra một chút, khiến cho Lục Dung Nhan đau tới run người, vừa muốn cắn lại hắn thì hắn đã nhanh chóng rời ra.
“Đồ khốn!!!” Cô tức giận mắc, giãy giụa đôi tay, cố gắng né tránh.
“Còn náo loạn tôi sẽ kêu to! Ưm ưm---”
Lục Dung Nhan còn chưa kịp nói xong, đôi môi đã bị Lục Ngạn Diễm hung hăng hôn.
“Kêu đi! Kêu càng to càng tốt!!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng, tay còn lại, không hề báo động suồng sã xộc vào trong váy Lục Dung Nhan
Lục Dung Nhan đại kinh thất sắc, “Lục Ngạn Diễm, anh muốn làm gì?!!”
“Làm - cô!”
“Khốn nạn ———— ưm ưm ưm……”
Không hề có khúc dạo đầu, Lục Ngạn Diễm hung hăng chiếm hữu cô!
Nhưng, thay vì nói là chiếm hữu, chi bằng nói là chà đạp, là giáo huấn, là trừng phạt!
Tuy rằng mấy năm nay, cô cùng Lục Ngạn Diễm cùng nhau vô số lần, tuy không nhiều, nhưng mỗi lần đều khiến cô đau lớn hơn là thoải mái, nhưng lúc này đây…
Ngoại trừ đau, còn là cảm giác khuất nhục, Lục Dung Nhan thật sự hoàn toàn không cảm giác được gì khác!
Bị Lục Ngạn Diễm dùng hết sức va chạm, Lục Dung Nhan có ảo giác như ngũ tạng lục phủ đều bị đâm nát.
Đau…
Cảm giác bị xé rách ra thật đau!
“Lục Ngạn Diễm……”
“Lục Ngạn Diễm!!”
“Nhẹ thôi --- hức hức!”
“Đồ khốn……”
Lục Dung Nhan nắm tay chặt tay, lực như lông vũ đánh lên ngực Lục Ngạn Diễm trên ngực, “Anh cút ngay!!”
Mồ hôi túa ra, không ngừng chảy thành dòng trên trán cô, không phải do nóng, mà là, đau!
Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, mà thân hình bị hắn xâm chiếm, như búp bê vải rách nát, “Lục Ngạn Diễm… Anh… Anh không phải người! Anh cứ phải chà đạp tôi như vậy, anhmới cam tâm sao?”
Lục Ngạn Diễm nắm cằm cô tái nhợt, hừ lạnh một tiếng, “Thích làm bạn gái người khác vậy sao? Nếu dám phản bội tôi, vậy thì cô đáng bị như vậy!!”
“Khốn nạn!!”
Lục Dung Nhan hung hăng cắn lên cánh tay Lục Ngạn Diễm khiến hắn đau nhói“Á---”, nhưng tiếp theo đó, hắn lại càng muốn làm cô đau đớn hơn.
Lần quan hệ này hoàn toàn không có chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là chiếm hữu! Phẫn nộ! Trừng phạt!!
“Dung Nhan, em ổn không?”
Bên ngoài, vang lên giọng Giang Trình Minh lo lắng hỏi, hắn gõ cửa, “Em bị nôn à?”
Tới lúc này Lục Dung Nhan mới đột nhiên ý thức được, bên ngoài còn có một phòng người đang ở chờ bọn họ, cho dù nơi này hiệu quả cách âm có tốt, nhưng cũng không có khả năng một chút thanh âm đều không lọt ra ngoài.
Lục Ngạn Diễm căn bản là cố ý! Hắn chính là muốn cho cô rơi vào tình thế khó khăn như vậy!
Nghe được tiếng Giang Trình Minh, Lục Ngạn Diễm càng như nổi cơn điên chiếm hữu cô, mỗi một lần va chạm, tựa như hận không thể đem cô phá nát, “Kêu lên đi! Lớn tiếng chút!”
“…” Khốn nạn!!
Lục Dung Nhan cắn chặt đôi môi, không thốt lên tiếng nào, chỉ có những giọt nước mắt khuất nhục như những hạt châu rơi lã chã, từng hạt từng hạt…
Cảm giác đau đớn níu giữ thần kinh cô, cô cảm nhận sự ủy khuất nhục nhã chưa từng có.
Bên tai cô, giọng Lục Ngạn Diễm lạnh lẽo quỷ mị vang lên: “Lục Dung Nhan, chỉ cần Lục Ngạn Diễm tôi một ngày không ký tên, thì cô chính là sinh là người của Lục gia ta, chết cũng là quỷ của Lục gia!! Nếu còn dám cùng nam nhân khác dây dưa không rõ ràng, tôi cũng không ngại đem các người nghiền nát thành tro đến tận xương!!”
“Đồ điên!! Tôi và anh ấy là trong sạch!!”
“Tốt nhất là như vậy!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, không lưu tình chút nào rút ra khỏi người cô.
Lục Dung Nhan nhũn ra như con búp bê vải nát bươm, ngã nhào trên mặt đất. Váy trên người sớm đã bị Lục Ngạn Diễm xé rách, toàn thân hỗn độn, giữa hai chân máu không ngừng chảy ra.
Tất cả đều là kiệt tác của hắn - Lục Ngạn Diễm!!
Cô như vậy nhưng không khiến cho Lục Ngạn Diễm đổi sắc mặt, hắn chỉ cởi áo vest ném về phía thân thể cô, “Mặc vào!”
Nói xong, không buồn nhìn cô thêm một cái, cất bước, mặt đen sì bước ra khỏi toilet.
Hắn vừa đi ra, thì Giang Trình Minh cùng Giang Mẫn chạy vọt vào.
Lục Dung Nhan vừa thấy hắn, nước mắt khuất nhục tức khắc như mưa tầm tã ào ào rơi xuống, không ngăn lại được.
Giang Trình Minh cùng Giang Mẫn thấy Lục Dung Nhan trên mặt đất đầy người hỗn độn cũng hoảng sợ.
Giang Trình Minh xông tới, một tay đem Lục Dung Nhan ôm vào trong ngực, trên mặt hắn là vẻ đau lòng cùng áy náy, “Thực xin lỗi! Dung nhan, thực xin lỗi, đều là anh sai, anh không nên đưa em tới đây, là anh sai rồi!”
Lục Dung Nhan khóc càng lớn.
Giang Mẫn nhìn bộ dáng đáng thương của cô, cũng đau lòng đến trào nước mắt. “Viện trưởng Lục làm sao có thể đối xử với cậu như vậy chứ!! Cho dù cậu là vợ hắn, hắn cũng không thể chà đạp cậu như vậy! Dung Nhan…”