- Em hay leo qua cổng để đi chơi với Hoắc Thận thế à?
Giọng anh lạnh lẽo hơn hẳn.
Nhưng Tần Diên Vỹ lại không phát hiện ra được điều đó cho nên cô trả lời một cách thành thật:
- Thi thoảng ấy! Tuần này em cũng mới ra ngoài có một lần thôi à.
Diên Vỹ thấy số lần ra ngoài thế này cũng không nhiều nhặn gì nhưng Cố Cẩn Ngôn nghe xong, anh mím môi, nhíu mày lại.
Diên Vỹ nhanh chóng leo lên trên cổng sắt, cô thò một chân qua rào rồi nhìn Cố Cẩn Ngôn ở dưới đất.
Còn Cố Cẩn Ngôn thì ngẩng đầu lên nhìn cô, anh căng thẳng nhíu mày lại。
- Em cẩn thận chút!
Anh vươn hai tay ra để có thể đỡ lấy cô bất kỳ lúc nào.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Cố Cẩn Ngôn đã quyết sau này phải trói cô bên cạnh anh, không cho đi đâu cả! Tối rồi mà còn leo rào đi chơi với Hoắc Thận? Đúng là muốn làm phản rồi! Sau này tuyệt đối không để cô có cơ hội làm thế nữa!
- Cố Cẩn Ngôn anh phải đỡ em đấy nhé.
Diên Vỹ cúi người, cô vừa muốn nhảy xuống lại không dám nhảy.
Cố Cẩn Ngôn bèn bước tới gần, giơ hai tay lên cao.
- Nhảy về phía tôi.
- ... Dạ!
Ngay sau đó, Tần Diên Vỹ rơi vào vòng tay vững chắc của Cố Cẩn Ngôn. Cô dựa sát vào lòng anh, nghe nhịp tim đập trong lồng ngực, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đầy nam tính của anh. Cô cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn, hai má cũng xuất hiện rặng mây hồng.
Thật ra hai người bọn họ cũng chẳng còn lạ gì kiểu thân mật thế này, có lẽ do lâu ngày không gặp nay chợt nhìn thấy nhau, khiến cho trái tim Diên Vỹ không nhịn được đập rộn lên, dường như có một luồng cảm xúc khác lạ đang lan tỏa giữa hai người họ.
Chợt cô lại nhớ tới đêm hôm đó, khi anh dùng cà-vạt trói cô lại rồi cưỡng hôn cô...
Cô thở dốc, vòng tay qua cổ Cố Cẩn Ngôn, dụi đầu vào lòng anh rồi nói:
- Về nhà thôi. Em buồn ngủ muốn chết rồi đây!
Dĩ nhiên Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt xấu hộ của Diên Vỹ, anh nhếch môi lên. Sau anh ôm lấy eo cô rồi bế cô bước về chỗ đỗ xe.
...
Ở trong xe, tiếng nhạc nhẹ vang lên du dương, trầm bổng. Cố Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa gõ lên tay lái theo điệu nhạc, còn Diên Vỹ thì không giấu được nụ cười vui vẻ bên khóe môi.
Dường như tâm trạng của bọn họ rất tốt.
Mấy ngày không gặp lại khiến Cố Cẩn Ngôn nhớ tới một câu không thích hợp với bọn họ cho lắm: tiểu biệt thắng tân hôn.
Anh không nhìn được mà nhìn cô bé đang ngồi bên ghế phụ xế qua kính chiếu hậu, lát sau Diên Vỹ cũng quay đầu lại nhìn anh, chợt cô hỏi:
- Sao tự dưng anh tới ký túc xá bọn em làm chi thế?
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn Ngôn lóe lên một cái, anh nghiêng đầu nhìn Diên Vỹ rồi xoa đầu cô mà nói:
- Sắp bốn giờ rồi, em ngủ đi. Khi nào về tới nhà thì tôi sẽ gọi em dậy.
Rõ ràng Cố Cẩn Ngôn không muốn trả lời câu hỏi của Diên Vỹ.
Nhưng Diên Vỹ lại không muốn bỏ qua cho anh, cô nghiêng đầu hỏi một cách nghiêm túc:
- Anh vẫn chưa trả lời em đấy, sao anh lại tới ký túc xá bọn em vậy?
Cố Cẩn Ngôn làm lơ câu hỏi của cô, một tay cầm lái một tay hạ lưng ghế xuống.
- Em nghỉ chút đi.
Anh dỗ dành cô một cách dịu dàng.
- Nè!
Diên Vỹ thuận thế nằm xuống nhưng cô vội bật dậy, xáp lại gần anh mà hỏi tiếp:
- Cố Cẩn Ngôn sao anh không chịu trả lời em vậy hả?
Cố Cẩn Ngôn liếc cô một cái, đôi mắt sâu thẳm tựa như hố sâu không đáy như muốn nuốt chửng Diên Vỹ. Ánh mắt cũng trở nên nóng rực, hầu kết trượt một cái, anh khản giọng nòi:
- Nếu em biết tối không trả lời, vậy thì em nên ngoan ngoãn không hỏi tiếp nữa chứ nhỉ?
Nhưng trước giờ Diên Vỹ không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác!
- Sao anh lại tới ký túc xá bọn em? Tại sao thế?
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, mím môi lại không nói lời mà tiếp tục lái xe.
- Sao bỗng dưng anh tới tìm em thế?
Diên Vỹ dứt khoát bật mode sao chép câu hỏi.
Anh không trả lời, cô cứ hỏi mãi không ngừng.
- Cố Cẩn Ngôn, sao bỗng dưng anh tới tìm em vậy hả?
- Nhớ em.
- Lý do này được chưa hả?
Rõ ràng Tần Diên Vỹ không lường trước được Cố Cẩn Ngôn bỗng dưng trả lời thẳng thừng như thế. Lúc nghe thấy hai chữ “nhớ em”, cô ngây người ra hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cố Cẩn Ngôn thấy Diên Vỹ im lặng không nói gì, anh bèn liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu. Lúc này anh thấy cô chớp mắt, mỉm cười trông rất vui vẻ, cô nằm xuống ghế rồi nói:
- Vậy em ngủ trước đây.
Cô nói xong thì nằm nghiêng người, xoay mặt về phía anh. Cô co người, nhắm mắt lại rồi nói tiếp:
- Nếu em đang ngủ thì anh đừng gọi em dậy nhé.
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày.
- Chẳng lẽ em muốn ngủ trong xe nguyên đêm à?
- Anh bế em về phòng không được hả?
Cố Cẩn Ngôn giật mình rồi bật cười:
- Được rồi! Em cứ yên tâm mà ngủ đi.
Diên Vỹ mỉm cười, nhắm mắt lại rồi an tâm ngủ.
Cố Cẩn Ngôn thì tập trung lái xe, trong lòng ấm áp tựa như có dòng nước ấm rót vào trong.
Có lúc anh lơ đễnh nhìn sang cô gái đang ngủ say ở bên cạnh, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.
Lần đầu tiên anh cảm thấy có cô bên mình thật tốt!
Nửa tiếng sau.
Xe ngừng trong bãi đỗ xe của biệt thự.
Lúc này Diên Vỹ đã ngủ rất sâu, Cố Cẩn Ngôn nhớ lời cô nói cho nên không gọi cô dậy mà chỉ xuống xe, vòng qua ghế phụ rồi mở cửa. Sau lại tháo dây an toàn một cách cẩn thận rồi mới bế cô ra khỏi xe.
Cô rất nhẹ, hình như mới không gặp mấy ngày mà cô đã ôm đi nhiều. Cố Cẩn Ngôn bế cô có cảm giác nhẹ như bông.
Xem ra sau này anh phải chăm sóc cô bé này thật kỹ, không thể để cô ốm đi nữa!
Cứ ốm thế này... anh đau lòng muốn chêt1
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn vài phần.
Gò má trơn mượt của cô ửng hồng lên do hệ thống sưởi ấm trong xe, mái tóc đen nhánh xõa ra, rũ xuống bả vai cô. Trông cô xinh đẹp động lòng người như người đẹp ngủ trong rừng vậy.
Lúc nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh lại có xúc động...
Muốn hôn lên nó, bờ môi khiến anh say đắm.
Nhưng cuối cùng Cố Cẩn Ngôn vẫn nhịn xuống!
Hầu kết trượt vài cái, lòng anh cũng dần sụp đổ. Anh bế cô vào trong biệt thự.
Sau đó Cố Cẩn Ngôn bế Diên Vỹ lên thẳng trên lầu, về phòng cô.
Sau khi cô chuyển vào ký túc xá thì phòng cô cũng rộng hơn trước, tất cả đồ đạc đều bị cô đem đi hết. Vì thế sau này, Cố Cẩn Ngôn hiếm khi nào vào phòng cô để tránh nhìn vật lại nhớ tới người.
Cố Cẩn Ngôn đặt Tần Diên Vỹ lên chiếc giường công chúa của cô. Anh toan đứng dậy thì bỗng cô ôm lấy anh, không cho anh đứng dậy.
Hàng mi dài khẽ run lên, sau đó cô từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chẳng có vẻ buồn ngủ gì cả.
Rõ ràng Cố Cẩn Ngôn không ngờ được cô đột ngột thức dậy, lại bị cô ôm lấy như thế khiến anh suýt chút nữa đè lên người cô rồi. Anh vội chống tay xuống rồi cúi đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi:
- Em giả vờ ngủ đấy à?
Giọng Cố Cẩn Ngôn khàn khàn nhưng trong mắt Tần Diên Vỹ lại có vẻ quyến rũ dịu dàng.
- Không hề nhé.
Diên Vỹ phủ nhận, cô lắc đầu tỏ vẻ vô tội rồi nói tiếp:
- Khi nãy em ngủ thật mà.
- Em đã thức dậy từ khi nào?
Làn da Diên Vỹ trắng nõn không tỷ vết cứ như trứng gà bóc vậy. Cố Cẩn Ngôn vừa thấy thì lòng dạ trở nên xốn xang, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn vài phần.