Phù Tang cảm thấy dường như bản thân mình có chút say rồi, say ở trong hương vị nồng đậm của rượu đỏ, cũng say bởi sự ôn tình đột ngột của người đàn ông trước mắt.
Nhưng y, dường như thưởng thức như vậy không đủ, cái lưỡi ấm nóng, chiếm giữ lấy cằm của cô, từ từ chậm rãi mà dời lên phía trên, bất kì nơi nào mà y lướt qua, đều như lưu lại từng đợt nóng hổi đến tê dại.
Thân thể yêu kiều của Phù Tang ở trong lòng y, run đến lợi hại, thậm chí ngay cả một hơi sâu cô cũng không dám hít.
Cô lo sợ, cánh lưỡi của y, sẽ rơi lên đôi môi đỏ của cô, nhưng trong lòng của cô lại vang lên một âm thanh mâu thuẫn, chờ đợi điều đó xảy ra.
Phù Tang hoảng loạn mà nhắm mắt lại, khi cô đang tưởng là y sẽ hôn lên cánh môi đỏ của cô, thì nụ hôn của y, lại dừng lại ngay bên cánh môi của cô, yết hầu gợi cảm khẽ động một cái:
- Quả nhiên, rượu ngon.
- Tam thiếu gia, nhưng mà không để anh show ân ái nha! Nhìn anh dọa đến em Tang của chúng ta kìa!
Mễ Mã cười nói, liền ngồi vào trong lòng của Lâm Lục.
Gương mặt nhỏ nhắn đó của Phù Tang dường như bị màu đỏ của rượu nhuốm lên mà đỏ rực, hơn nữa màu đỏ mê người ấy còn lan tận đến cổ của cô.
Cô căn bản là không dám nhìn vào người khác nữa, chỉ cuối thấp đầu, uống một ngụm rượu đỏ trong ly, cho bớt sốc.
Mễ Mã chời lên:
- Em Tang thật sự là đơn thuần, chẳng trách tam thiếu gia lại thích đến như vậy!
- ...
Gương mặt của Phù Tang càng đỏ hơn, động tác uống rượu, cũng nhanh hơn.
- Uống ít một chút.
Hoắc Thận dịu dàng mà vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, thấp giọng khuyên cô một câu, lấy đi ly rượu trông không trong tay của cô, đặt lại lên bàn trên bên cạnh.
- Tam thiếu gia, anh cũng quá thương người ta rồi? Ngay cả rượu cũng không cho người ta uống, vậy thì sau này cô ấy làm sao mà đi chung với chị em chúng tôi đây?
Mễ Mã giả vờ không vui mà nói.
- Nha đầu còn nhỏ, không nên uống nhiều, sau này từ từ rồi tính!
- Tam thiếu gia, theo ý anh như vậy, lời lúc nãy tôi nói muốn giữ em Tang lại...
- Muốn ở lại không?
Hoắc Thận hỏi Phù Tang.
Lâm Lục đầy hứng thú mà nhìn Phù Tang.
Ánh mắt của Phù Tang từ đầu đến cuối đều rơi trên gương mặt mang ý cười của Hoắc Thận, nghe y hỏi như vậy, cô nhanh chóng lắc đầu, cái đầu lắc như đang gõ mỏ vậy:
- Tôi không muốn!
Nói xong, còn sợ là y sẽ thật sự để mình ở lại đây vậy, thân thể run rẩy mà dính chắt vào trong lòng của y, anh cánh tay càng chủ động mà quấn lấy cái cổ cảu y, cô giống như một con thỏ đang lo sợ vậy, thấp giọng mà nói với y:
- Đừng để tôi ở lại đây, xin anh đó...
Câu ‘xin anh’, Phù Tang là nói bên tai của Hoắc Thận, nói rất nhẹ rất nhẹ, ngữ âm nhẹ nhàng mà phát ra, giống như một sợi lông vũ khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm của y vậy, trực tiếp xuyên thẳng vào tim của y.
Đôi mắt đen láy của y, khẽ tối lại một chút.
Truyền đến mắt của Mễ Mã, cô ta khẽ nhướng mày một cái, dường như không dám tin.
Ngôn ngoại chi ý, y tôn trọng ý của Phù Tang.
- Anh Lục, anh nhìn tam thiếu kìa, sủng em Tang như vậy, cứ như là đang sủng một công chúa nhỏ vậy! Thật sự khiếng cho người khác ngưỡng mộ đó!
Bị Mễ Mã nói như vậy, Phù Tang nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt một cái, vừa nhìn lên bạc môi gợi cảm đó của y, Phù Tang liền tránh mặt đi, giây sau, tai cũng đỏ hết cả lên, ngay cả nhịp tim của cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
- Vậy nếu đã như vậy, Mễ Mã, em cũng đừng cưỡng ép làm khó người ta nữa!
Lâm Lục nói xong, ám muội mà nhéo cái eo nhỏ của Mễ Mã một cái.
Mễ Mã cười nói:
- Em cũng là muốn chỉ dạy một số chuyện cho em Tang thôi mà?
Hoắc Thận bật cười thành tiếng, lại nhìn Phù Tang ở trong lòng của mình:
- Khiếng chị dâu phí tâm rồi! Nhưng mà, những điều mà chị dạy, tôi e là hiện tại cô ấy sẽ không thể tiêu hóa được.
- Chỉ dạy cái gì?
Phù Tang dường như vô thức hỏi một câu.
Chủ yếu là do nhìn gương mặt cuời vui như vậy của Hoắc Thận.
- Bản lãnh của tôi, muốn học không?
- ...
Phù Tang muốn cắn đứt luôn cái lưỡi của mình rồi.
- Cô năm đến rồi!
Đột nhiên, ngoài cửa có người cao giọng nói.
- Ây da! Tinh Dao, cuối cùng em cũng đến rồi!
Mễ Mã từ trên người của Lâm Lục đứng lên, bước ra ngoài đón cô ta.
Lâm Tinh Dao vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy Phù Tang đang ngồi trong lòng của Hoắc Thận, sắc mặt của cô, phút chốc liền trầm xuống.
Phù Tang cũng muốn từ trong lòng của Hoắc Thận đứng lên, nhưng mà đã không kịp rồi.
Mễ Mã lắc lư thân mình bước đến gần Lâm Tinh Dao, một bên nói:
- Cô năm, em đến muộn nên lỡ mất một màn ân ái rồi đó! vừa nãy em không nghe thấy tam thiếu người ta tỏ tình với em dâu nhỏ của chúng ta kìa! Cảnh tượng sếnh sẩm đó, ngay cả chị cũng cảm thấy một mùi chua chua đó!
- ...
Tỏ tình?!!
Phù Tang cạn lời rồi!!
Vừa nãy Hoắc Thận tỏ tình với mình khi nào vậy? Sao cô không nghe thấy vậy?
Mễ Mã này cũng không biết là ghét Lâm Tinh Dao hay là đang ghét cô nữa, như vậy không phải là đang muốn gây sự với cô ta sao.
Lâm Tinh Dao căm ghét mà lườm Phù Tang một cái, ánh mắt đó sắc như dao vậy, hừ lạnh một tiếng:
- Cũng chẳng qua chỉ là một con điếm mà thôi! Tôi xem xem, cô ta có thể lắc lư được mấy ngày!
- Em Tang!
Mễ Mã quay đầu gọi cô một tiếng.
Phù Tang thật sự muốn giả vờ nhưng không nghe thấy, chỉ muốn vùi đầu vào trong lòng Hoắc Thận mà giả chết.
- Không phải lúc nãy em nói, đợi cô năm đến rồi, thì kính cô ấy một ly rượu, bồi tội của em sao? Sao rồi? Cô năm vừa đến liền sợ rồi?
Sợ? Cô biết sao?
- Đi đi!
Hoắc Thận buông Phù Tang trong lòng ra.
Phù Tang có chút u uất, nhưng vẫn cứng rắn mà đứng lên đi về hướng cô ta.
Vừa mới đến gần, Mễ Mã đã cầm một ly rượu đưa cho cô.
Không phải là rượu đỏ, mà là một ly cocktail màu xanh lam, cơ bản là rượu nào pha ra, Phù Tang cũng không biết, nhưng cô có một dự cảm, rượu này không phải là loại rượu nhẹ nhàng gì.
Ở trong này, cô nhìn một cái thì thấy rõ không có ai là người tốt cả!
- Em Phù Tang, có tam thiếu gia giúp em chống lưng, tự nhiên là việc tốt, nhưng cô năm là em ruột của anh Lục của chúng ta, nếu anh Lục nhất định muốn bảo vệ cô em gái này, muốn đối phó với em như thế nào, e là tam thiếu gia cũng không nhất định có thể bảo vệ cô, cho nên... Em vẫn là nên ngoan ngoãn mà nói lời xin lỗi với cô năm, uống cạn ly rượu này, nhận sai, mới là phải đó!
Thực ra, Phù Tang biết được, câu nói này của Mễ Mã, nói thực sự rất có lý.
Ở cái nơi dơ bẩn trước mắt, thì có ai bảo vệ được ai chứ? Hơn nữa, y dựa vào cái gì mà một lần một lần rồi lại một lần mà bảo vệ cô? Bọn họ còn không rõ ràng được, vậy cô thì sao? Nếu cô còn không rõ được bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, vậy rõ ràng cô chính là con ngu rồi.
Phù Tang cầm lấy ly rượu, thành thâm mà nói với Lâm Tinh Dao:
- Cô năm, chuyện lúc trước, thực sự là tôi không đúng, tôi thành tâm xin lỗi cô, ly rượu này, tôi xin cạn.
Phù Tang nói xong, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay mình.
Rượu vừa chảy vào cổ họng, Phù Tang cảm thấy dường như trước mắt mình có chút chao đảo, nhưng cô vẫn có thể đứng vững được.
Thì đột nhiên, một luồng gió thổi đến ‘bụp’ một tiếng, dường như không có dự báo trước, Lâm Tinh Dao một bạt tay in thẳng lên mặt của Phù Tang.
- Thật sự là nghĩ một ly rượu có thể xong chuyện?
- ..
Phù Tang thực sự từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu đựng ấm ức như vậy, Lâm Tinh Dao cô ta ở Bách Hội Môn là một công chúa, nhưng Lục Phù Tang cô thì sao? Ở nhà họ Lục thì không phải là công chúa sao? Hôm nay phải chịu ấm ức như vậy, cô khi nào đã chịu qua?
Bạt tay của Lâm Tinh dao vừa rơi xuống, dường như đánh đến cô ngẩng người ra rồi.
Bên tai dường như có một chút không nghe được, hơn nữa, còn có máu rỉ ra từ tai chảy xuống.
Bên cạnh, Mễ Mã giật mình một cái, liền hoảng hốt mà kêu lên:
- Em Tang, em chảy máu rồi!!
- Đáng đời!!
Lâm Tinh Dao cười lạnh một cái:
- Chưa muốn cái mạng của cô, cũng đã đối tốt với cô rồi! Đồ đê tiện!!
Lâm Tinh Dao khoa trương mà chửa một câu, thì thấy ánh mắt dữ tợn của Phù Tang trừng vào mình:
- Cô liếc cái gì mà liếc, còn liếc nữa, cần thận tôi bảo người móc đôi mắt của cô xuống luôn đó!
Hai tay của Phù Tang nắm chặt thành quyền, đôi mắt sắc bén như doa, phẫn nộ mà trừng vào cô ta, như là hận không thể trực tiếp mà xét nát cô ta ra vậy.
Nếu không phải vì nhẫn nhịn nhất thời gió yên biển lặn, cô hôm nay nhất định sẽ cào nát người phụ nữ trước mặt ra.
Lâm Tinh Dao nhìn ra được nha đầu cô đang nhẫn nhịn trong lòng, biết phẫn nộ trong lòng của cô đối với mình như thế nào, cho nên, cô ta càng khoa trương hơn nữa.
Cô ta ưỡng thẳng ngực lên, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, ngang tàn mà nhìn vào cô, lại nhìn một cái Lâm Lục và Hoắc Thận ở trong phòng khách.
Hai người họ dường như không chú ý đến động tĩnh bên này vậy.
Là không chú ý đến, hay là, căn bản giả vờ nhìn không thấy?
Lâm Tinh Dao biết rõ, mà trong lòng của Phù Tang càng rõ ràng.
Lâm Tinh Dao đắc ý mà cười:
- Cô thật sự cho là tam thiếu gia sẽ bảo vệ cô sao? Đã nhìn thấy chưa? Cái bạt tay này đánh xuống, anh ấy chỉ coi như là không nhìn thấy!! Lục Phù Tang, cô đừng tưởng là cô lên được giường của tam thiếu gia, thì liền được bay lên cây làm phượng hoàng, nói trắng ra, cô cũng chỉ được coi là một con điếm cao cấp mà thôi!
Câu nói phía trước của Lâm Tinh dao, vẫn khiếng cho Phù Tang nhói đau.
Đúng thôi! Ở đây, cô nhận lấy ấm ức, thì có ai mà đứng ra bảo vệ cô chứ?
Cô rõ ràng biết kết quả sẽ như vậy, cô thậm chí cũng chưa từng trông đợi gì, nhưng mà, trong tim cô lại cảm thấy thê lương, lạnh lẽo đến cả người toát ra một tầng băng lạnh vậy, ngay cả máu huyết trong người dường như cũng đều đóng băng lại.
Đại khái có lẽ vì thời tiết quá lạnh đi! Dungd, nhất định là tại như vậy! Dù gì, bây giờ thời tiết cũng đang vào đông.
Phù Tang giữ lấy cái má sưng đỏ của mình, không chịu thua mà cười một cái với Lâm Tinh Dao:
- Vậy thì sao? Cô năm nếu như có bản lĩnh, vậy cô cũng thử trèo len giường của tam thiếu gia đi! Nhưng mà, tôi chỉ nghe nói, có một số người đã bò lên vô số lần rồi, chỉ là lần kết quả làn nào cũng đều bị người gói lại mang đi, đến như thế nào, thì nguyên trạng không được chạm vào mà bị trả lại về!
- Cô—
Lâm Tinh Dao lại đưa tay lên cho Phù Tang một cái tát.
Phù Tang vừa muốn cản cô ta lại, thì ai ngờ, chân đứng không vững, cả người liền ngả về phía sau.
Cô uống say rồi, là thật sự say rồi.
Phù Tang tránh được một bạt tay của Lâm Tinh Dao, tưởng rằng mình sắp sửa phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu, thì đột nhiên, cả người liền bị một sức mạnh kéo lại, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, thì cả thân người cô đã rơi vào tron một khuông ngực rắn chắc.
- Tam thiếu gia!!
Phù Tang rơi vào trong lòng của Hoắc Thận, Lâm Tinh Dao tức đến cắn răng.
Hoắc Thận lạnh lùng trừng Lâm Tinh Dao một cái:
- Cái tát vừa nãy, trả lại cô cú đá lần trước, không có lần sau!!
Ngữ khí cảnh cáo, mùi vị nguy hiểm nồng đậm.