Hết cách rồi, nếu Cố Cẩn Ngôn không uống thuốc thì anh chẳng thể ngủ được.
Tình trạng ứ nước trong bụng anh cũng giảm dần, chẳng qua tình huống vẫn không được lạc quan cho lắm, hiện tượng đào thải vẫn diễn ra.
May mà Cố Cẩn Ngôn cố gắng phối hợp với sự điều trị của các bác sỹ, dù vẫn còn hiện tượng đào thải nhưng bây giờ cũng vơi bớt phần nào. Theo như lời các bác sỹ, nếu Cố Cẩn Ngôn có thể vượt qua giai đoạn này thì đây đúng là kỳ tích. Nhưng chẳng ai biết rằng mỗi lần anh mất ngủ, khi mở mắt ra đều nhìn thấy cô vẫn đứng đó nhìn anh như không biết mệt, trong mắt hằn tơ máu đầy mong chờ.
Cho dù là năm giờ sáng, năm giờ chiều hay ba giờ sáng...
Cô đều nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, mong chờ, cô vẫn đứng đấy chờ anh.
Nếu Diên Vỹ vẫn chưa bỏ cuộc thì sao anh cam lòng buông tay cô được kia chứ?
Sao anh cam lòng để cô sống cô đơn, một mình trên cõi đời này đây?
Cố Cẩn Ngôn biết rõ, cho dù anh có yếu đuối thế nào thì cô bé này vẫn mãi là hậu phương vững chắc nhất của anh!!
Dường như Tần Diên Vỹ nhận ra Cố Cẩn Ngôn đang nhìn mình, cô chợt mỉm cười với anh qua lớp kính thủy tinh.
Trong nụ cười ẩn chứa những giọt nước mắt biết ơn, đẹp tới mức khiến tim Cố Cẩn Ngôn đập loạn lên, dường như tất cả chỉ là cảnh ảo!
...
Tần Mộ Sở cứ băn khoăn về lá thứ mà Tần Diên Vỹ nhờ cô đưa cho Hoắc Thận. Nói cô đa nghi cũng được, nhưng dáng vẻ con gái cô lúc ấy khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cuối cùng cô tự ý mở lá thư đó ra xem trước.
Lúc mở ra, Mộ Sở cảm thấy rất may mắn khi cô làm thế. Nếu như để muộn vài ngày thì cô không dám tưởng tượng kết cục của Diên Vỹ sẽ như thế nào nữa!
Tần Mộ Sở xem thư xong, cả người toát hết mồ hôi lạnh, căn bản đây là một bức di thư!!
Trong thư Diên Vỹ chỉ toàn nhở Hoắc Thận an ủi, khuyên nhủ cô và Tư Trầm. Mong hai người tha thứ cho hành vi tự tử của cô, đồng thời cũng xin y dạy dỗ em trai, em gái dùm cô. Nhờ y bảo với hai đứa nhỏ phải biết quan tâm, chăm sóc cho ba mẹ mình.
Lá thư viết rất dài nhưng chẳng gì khác ngoài việc dặn dò. Sau khi Tần Mộ Sở đọc xong, bản tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Cô ép mình bình tĩnh lại nhưng bàn tay vẫn cứ run lẩy bẩy không ngừng.
Cô sợ! Nghĩ tới kết quả, cô sợ tới tái cả mặt.
- Em sao thế?
Lâu Tư Trầm tắm xong, anh bước ra thì trông thấy gương mặt trắng bệch đầy hoảng loạn của Mộ Sở. Anh lo lắng hỏi han:
- Xảy ra chuyện gì à?
Lúc này Tần Mộ Sở mới hoàn hồn, cô vội đưa lá thư cho chồng mình xem.
- Anh xem đi, đây là bức thư Diên Vỹ nhờ em đưa cho Hoắc Thận.
Lúc nói chuyện, giọng của Mộ Sở cũng run rẩy dữ dội.
Lâu Tư Trầm nhìn cô với vẻ khó hiểu.
- Sao em lại đọc thư của Hoắc Thận thế?
Nhưng thấy dáng vẻ vợ mình như thế, Lâu Tư Trầm cũng chẳng quan tâm tới chuyện riêng tư hay không. Anh cầm lên rồi đọc kỹ nội dung bức thư.
Dần dần, vẻ mặt Lâu Tư Trầm càng khó coi. Ngay cả một người luôn bình tĩnh như anh, trong mắt cũng hiện lên vẻ hoảng loạn.
- Vớ vẩn!! Con bé thật xằng bậy mà!! Chẳng lẽ nó lại xem nhẹ mạng sống mà chúng ta đã cho nó ư?!!
- Ông xã, bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này! Chúng ta mau nghĩ cách ngăn con bé lại thôi! Tình trạng hiện giờ của Cố Cẩn Ngôn... nói khó nghe thì e rằng lành ít dữ nhiều...
Tần Mộ Sở vừa nói vừa lau nước mắt:
- Số Đuôi Nhỏ nhà chúng ta cũng khổ thật...
Lâu Tư Trầm sợ nhất nhìn thấy bà xã anh khóc, anh vội vàng ôm cô vào lòng rồi an ủi:
- Em đừng hoảng quá. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết hết mà! Anh thấy chúng ta nên nói chuyện với Cố Cẩn Ngôn thôi.
- Nói với Cẩn Ngôn ư? Chẳng lẽ anh tính nói chuyện này cho cậu ấy biết sao?
Tần Mộ Sở thấp thỏm hỏi lại:
- Vậy chẳng phải chúng ta càng khiến Cẩn Ngôn lo lắng hơn sao? Tư Trầm à, với tình trạng hiện giờ của cậu ấy thì anh thấy có thích hợp nói cho cậu ấy biết không? Lỡ như cậu ấy quá lo lắng khiến cho bệnh tình trở nặng hơn thì sao giờ?
- Nhưng muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, trong số chúng ta chỉ có mỗi Cố Cẩn Ngôn mới khuyên được con bé thôi!
- Cũng đúng...
Tần Mộ Sở cũng đồng ý với Lâu Tư Trầm.
Thân làm mẹ, Mộ Sở biết rõ Diên Vỹ cố chấp, ngang bướng tới mức nào. Giống như Lâu Tư Trầm đã nói, e rằng chỉ có mỗi Cố Cẩn Ngôn mới khuyên được con bé mà thôi.
Mộ Sở thở dài một hơi rồi đồng ý.
- Đành phải thế thôi!
Một tuần sau, cuối cùng Cố Cẩn Ngôn cũng đưa chuyển vào phòng VIP bình thương, bệnh tình của anh cũng chuyển biến tốt hơn trước. Tuy vẫn còn hiện tượng đào thải nhưng ít ra lâu lâu anh vẫn có thể xuống giường đi lại mấy bước.
Mà anh bây giờ đã gầy hơn lúc trước rất nhiều.
Cũng phải thôi! Anh vừa mới bệnh nặng xong, không muốn gầy cũng khó!
Chẳng qua Tần Diên Vỹ còn gầy hơn cả anh nữa! Cứ như trong nháy mắt bị cạo hết thịt, gầy như một trang giấy mỏng vậy.
Tuy Cố Cẩn Ngôn rất đau lòng, anh mong cô có thể ăn ngon ngủ ngon nhưng anh biết rõ, chỉ cần ngày nào anh chưa hết bệnh thì cô bé sẽ không chịu nghỉ ngơi ngày đó.
Rốt cuộc anh vẫn liên lụy cô!
Còn Tần Mộ Sở thì do dự không biết có nên nói cho Cố Cẩn Ngôn nghe chuyện di thư của Diên Vỹ không chừng hai ngày. Cuối cùng cô vẫn giấu con bé, kể toàn bộ nội dung bức thư cho Cố Cẩn Ngôn nghe.
Lúc Cố Cẩn Ngôn biết chuyện này, anh đã ngây người ra hồi lầu.
Một lúc lâu sau, yết hầu anh trượt một cái rồi nói:
- Mộ Sở à, chị đừng lo lắng quá, cứ để tôi giải quyết chuyện này cho! Chị yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không để Diên Vỹ xảy ra chuyện gì không may đâu.
- Cẩn Ngôn à, cậu tin rằng bản thân có thể khuyên được Diên Vỹ sao? Con bé rất cố chấp, những chuyện mà nó đã quyết thì có dùng mười con trâu cũng kéo không nổi!
- Chị yên tâm đi!
Cố Cẩn Ngôn gật đầu nói:
- Tôi sẽ khuyên cô ấy! Hơn nữa, nếu ngay cả tôi cũng khuyên không được thì e rằng trên đời này cũng chẳng có ai khuyên cô ấy được cả.
- Đúng thế! Từ nhỏ tới giờ con nhóc kia nghe lời cậu nhất! Cậu nói thì nhất định con bé sẽ nghe theo.
Mộ Sở nghĩ tới mấy chuyện này thì trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
- Cẩn Ngôn này, thế chị giao chuyện này cho cậu đấy nhé. Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, tình trạng cơ thể cậu bây giờ không thích hợp nghĩ tới chuyện buồn đâu, biết chưa?
- Tôi biết mà, chị yên tâm đi. Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt! Hơn nữa cô nhóc kia còn lấy tính mạng ra uy hiếp tôi nữa kìa. Tôi đâu dám coi thường mạng sống của mình!
Lúc Cố Cẩn Ngôn nói mấy lời này, trong lòng anh vô vàn cảm xúc. Bản thân anh cũng không biết thì ra cô bé kia lại tính làm thế, nhưng anh không thể khống chế được mạng sống của mình...
Tần Mộ Sở cười một cách nhẹ nhõm.
- Đúng thế! Diên Vỹ rất quan tâm tới cậu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì sẽ có lỗi với nó lắm đấy!
- Bởi thế tôi nhất định sẽ chăm sóc bản thân cho tốt! Tôi cam đoan với chị đấy!
Cho dù không vì bản thân anh thì cũng vì Diên Vỹ!
- Ừm, cậu nói thế thì tôi yên tâm hơn nhiều rồi! Vậy tôi giao chuyện con bé cho cậu đấy!
- Ừm, chị cứ yên tâm, để tôi giải quyết cho!
Có lời cam đoan của Cố Cẩn Ngôn, trong lòng Mộ Sở đúng là an tâm hơn hẳn.
Giống như Cố Cẩn Ngôn đã nói, nếu ngay cả anh cũng không khuyên được Diên Vỹ thì trên đời cũng chẳng còn ai có thể khuyên được con bé cả!
Tất nhiên Cố Cẩn Ngôn sẽ giải quyết chuyện này rồi.
...
Hai tuần sau, tình trạng cơ thể của Cố Cẩn Ngôn cũng khá hơn nhiều nên anh có thể xuất viện về nhà. Chẳng qua trong người vẫn còn hiện tượng đào thải nên cứ hai ngày phải tới bệnh viện kiểm tra một lần.
Lúc nào Tần Diên Vỹ cũng ở bên cạnh anh, không ngại vất vả lo liệu mọi thứ.
Cố Cẩn Ngôn gần như thấy cô càng gầy đi. Vốn dĩ cô đã gầy lắm rồi, nay lại phải vất vả vì anh nên bây giờ chỉ còn da bọc xương mà thôi!
Cố Cẩn Ngôn vừa nhớ tới bức di thư mà Mộ Sở đã từng nhắc qua với anh, trong lòng anh càng sợ hãi.
Cố Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ bận rộn lo cho mình của Diên Vỹ, ánh mắt anh tối đi vài phần. Đoạn anh giơ tay ôm cô vào lòng.
- Sao thế?
Tần Diên Vỹ tựa vào lòng anh, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Anh cần gì sao?
- Tôi không cần gì cả.
Cố Cẩn Ngôn kéo Tần Diên Vỹ ngồi xuống giường.
- Tôi chỉ cần em khỏe mạnh mà thôi...
Diên Vỹ nằm trong lòng Cố Cẩn Ngôn, vuốt ve tay anh không ngừng. Cô thì thào khẽ nói:
- Em cũng chỉ muốn anh khỏe mạnh thôi!
- Em đồng ý một chuyện với tôi được không?
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu hỏi Diên Vỹ đang nằm trong lòng mình.
- Chuyện gì thế?
Tần Diên Vỹ ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
- Bắt đầu từ ngày mai em phải ngoan ngoãn tới trường học lại.
Diên Vỹ nghe xong thì sững người ra. Cô ngầng đầu nhìn anh đầy khó hiểu.
- Sao vậy? Cẩn Ngôn à, bây giờ cơ thể anh cần có người ở bên cạnh chăm sóc cho anh! Em phải ở bên cạnh anh chứ! Giờ anh lại bảo em đi học lại, chẳng phải tính làm em khó chịu sao? Sao em làm được kia chứ!