Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã đến thời gian ly biệt rồi.
Trong mấy ngày qua, tuy rằng Mộ Sở và Lâu Tư Trầm vẫn chung sống dưới một mái nhà, nhưng hai người gần như không thể nhìn thấy mặt nhau.
Mộ Sở đi sớm, còn hắn thì về muộn.
Chờ đến khi hắn xuống lầu ăn sáng thì Mộ Sở đã ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Chờ đến khi hắn xong việc về nhà thì Mộ Sở đã ngủ từ lâu rồi.
Lâu Tư Trầm vốn tưởng rằng mấy đêm cuối cùng ở lại đây, có lẽ cô sẽ quấn quýt lấy hắn càng táo tợn hơn, thậm chí chính Mộ Sở cũng nghĩ thế. Nhưng khi thời gian trôi qua từng ngày từng giờ, khi cô biết thời gian giữa mình và hắn càng ngày càng ít, ít đến mức có thể tính toán bằng giây, Mộ Sở lại trở nên càng ngày càng yên phận.
Tại sao?
Bởi vì, cô bỗng sợ hãi…
Sợ lúc này mình làm quá mức, đến khi về nước lại không thể thích nghi, rồi sau đó bắt đầu nhớ hắn đến điên cuồng…
Cảm giác nhớ thương một ai đó cũng không dễ chịu chút nào, nhất là khi nỗi nhớ trở nên điên cuồng! Cảm giác ấy như thể rơi vào vách núi sâu muôn trượng, vĩnh viễn không thể bò lên đến đỉnh…
Đó là cảm giác cô đơn khiến người ta ngộp thở. Rõ ràng biết là khó chịu, nhưng lại không thể thoát khỏi nó. Giống như một cái nhà tù nhốt mình ở trong, giam cầm mình thật chặt chẽ.
Mà người duy nhất nắm giữ chìa khóa chính là hắn! Cũng chỉ có hắn!
…
Ngày ly biệt luôn đến rất nhanh.
Hai giờ chiều.
Lâu Tư Trầm cũng không ở nhà.
- Mẹ…
Bé Nhật Lâm ôm chân Mộ Sở, gào khóc om sòm, nước mắt nước mũi lem luốc đầy mặt.
- Con không muốn mẹ đi đâu! Hu hu hu hu! Không muốn mẹ đi đâu…
Mộ Sở bất đắc dĩ, lại rất là đau lòng.
Cô khom người xuống, dịu dàng lau khô nước mắt trên gương mặt cậu nhóc.
- Cưng đừng khóc. Sau này còn vẫn còn cơ hội gặp lại mẹ mà.
- Con không muốn, con không chịu…
Bé Nhật Lâm nằm trên vai Mộ Sở, hai cánh tay nhỏ ghì chặt lấy cổ cô:
- Mẹ ơi, xin mẹ đừng rời khỏi Nhật Lâm được không? Con chỉ vừa mới có mẹ thôi, hu hu hu hu…
Nghe thấy tiếng khóc của Nhật Lâm, Mộ Sở đau lòng đến mức như là trái tim bị ai đó siết chặt, khó chịu hết sức.
Nếu có thể, cô rất mong được dẫn theo cả đứa bé này cùng đi. Nhưng có thể sao? Đương nhiên là không thể rồi!
- Cưng à…
Mộ Sở không thể nói được một câu an ủi cậu bé.
Vành mắt cô đỏ hoe, mũi cay xè, rất muốn khóc một trận. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu bé.
Rõ ràng biết mình phải nói những lời êm tai để dỗ dành nó, nhưng cuối cùng cô không thể nói được một câu an ủi.
Nói gì bây giờ?
Ngoài việc ngẫu nhiên đến thăm cậu bé ra, Mộ Sở không thể hứa hẹn bất cứ điều gì khác.
Cô cũng chỉ có thể làm mẹ trong lời nói của cậu bé mà thôi. Thực tế thì cô không có làm bất cứ điều gì, cũng không làm được điều gì cả.
Má Trần thấy hai người bịn rịn khó chia lìa, cũng đại khái nhận ra sự khó xử của Mộ Sở, vội chạy tới ôm bé Nhật Lâm từ trong lòng Mộ Sở ra, dỗ cậu bé:
- Nhật Lâm, mẹ chỉ đi một lát thôi, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ quay lại, biết chưa?
- Nói dối! Mẹ sẽ không quay lại nữa đâu, mẹ không cần Nhật Lâm…
Bé Nhật Lâm ôm má Trần gào khóc.
Mộ Sở lén lau nước mắt, lại nhận lấy Nhật Lâm từ trong lòng má Trần.
Nhật Lâm vừa được trở về trong lòng Mộ Sở, giống như là tìm được bến cảng của mình vậy, ôm Mộ Sở thật chặt. Trông dáng vẻ như thể sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất không còn bóng dáng nữa.
Mộ Sở không nói gì, chỉ liên tục vỗ lưng Nhật Lâm nhè nhẹ, trấn an cảm xúc của cậu bé.
Ban đầu Nhật Lâm khóc rất dữ dội, sau này cảm xúc dần dần hồi phục, dưới sự dỗ dành lừa gạt của má Trần, cuối cùng Nhật Lâm cũng đồng ý cho Mộ Sở rời đi.
Giây phút bước ra cửa, Mộ Sở chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vậy, không dám quay đầu lại nhìn bé Nhật Lâm lấy một lần. Cô sợ mình vừa quay đầu lại thì sẽ khóc tới mức không kiềm chế được.
Cô vội bước đi nhanh hơn.
Tiếng khóc thét của bé Nhật Lâm truyền tới từ sau lưng, nhưng cô hoàn toàn không dám quay đầu lại.
Bước chân lại càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, rương hành lý va đập với sàn nhà phát ra những tiếng “lạch cạch”.
Mộ Sở không ngờ rằng mình vừa ra khỏi cửa thì lại gặp Tiết Bỉnh.
Tiết Bỉnh đã đứng chờ cô ở cửa từ lâu.
Vừa thấy Mộ Sở đi ra, anh ta vội chạy tới, cung kính chào hỏi:
- Thiếu phu nhân!
Anh ta gọi một tiếng, tiện tay nhận lấy rương hành lý trong tay Mộ Sở.
- Thiếu chủ để tôi đến đón cô.
Mộ Sở sửng sốt trong chốc lát, hé mở môi đỏ. Rõ ràng là có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô lại không lên tiếng hỏi bất cứ điều gì cả, chỉ nói một câu:
- Cảm ơn.
- Đây là việc mà tôi phải làm.
Tiết Bỉnh bỏ rương hành lý của Mộ Sở vào cốp xe, sau đó mở cửa xe sau ra:
- Mời lên xe.
Mộ Sở nói cảm ơn, ngồi vào trong xe.
Tiết Bỉnh cũng ngồi vào ghế phụ, nói với tài xế:
- Lái xe đi!
Mộ Sở nhìn vào trong đại sảnh biệt thự. Cô thấy bé Nhật Lâm đang khóc khàn cả giọng trong lòng má Trần. Giây phút ấy, cuối cùng Mộ Sở không thể nhịn được nữa, lặng lẽ chảy nước mắt.
Cô biết, Nhật Lâm thật sự coi cô là mẹ của cậu bé.
Mộ Sở biết rõ hơn, sự rời đi của cô, đối với cậu bé mà nói là cực kỳ tàn nhẫn. Một giây trước đó cậu bé còn đang hân hoan vì có được, giây tiếp theo lại rơi vào địa ngục vì mất đi.
Tuy bọn trẻ không hiểu rất nhiều điều, nhưng đối với nỗi khát vọng tình thương của mẹ, Mộ Sở lại thấy rất rõ ràng.
Bởi vì Đuôi Nhỏ của cô cũng giống bé Nhật Lâm vậy. Nhật Lâm trưởng thành trong khát khao về tình thương của mẹ. Còn Đuôi Nhỏ của cô thì từ nhỏ đến lớn luôn sống trong niềm khát khao về cha mình…
Nếu biết sớm sẽ khiến cậu bé đau khổ như vậy thì lúc trước, cô không nên đồng ý làm mẹ của cậu bé.
Tiết Bỉnh chú ý thấy Mộ Sở đang lén lau nước mắt từ gương chiếu hậu.
- Thiếu phu nhân, thoạt nhìn cô và cậu chủ nhỏ chung sống với nhau rất vui vẻ.
- Đứa bé muốn một người mẹ…
Xe đã đi xa, nhưng tầm mắt Mộ Sở vẫn nhìn về phía biệt thự, không thu hồi lại.
- Trợ lý Tiết…
Mộ Sở bỗng gọi Tiết Bỉnh một tiếng, thế mới quyến luyến thu hồi tầm mắt. Cô quay đầu nhìn về phía Tiết Bỉnh.
- Tôi có thể hỏi anh mấy câu được không?
Tiết Bỉnh thấy ánh mắt Mộ Sở có vẻ chần chờ, một lúc lâu sau mới đáp:
- Thiếu phu nhân, cô hỏi đi!
- Đứa trẻ không phải là con ruột của anh ấy, đúng không?
Tiết Bỉnh thở dài:
- Đề tài này vẫn là điều cấm kỵ trong lòng thiếu chủ. Ngài ấy chưa bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào hỏi han thân thế của đứa trẻ.
- Tại sao?
Mộ Sở nhướn mày:
- Sợ Nhật Lâm sẽ biết, đúng không? Anh ấy sợ Nhật Lâm sẽ đau buồn, sẽ bị tổn thương.
Nghe thấy suy đoán của Mộ Sở, Tiết Bỉnh gật đầu:
- Thiếu chủ rất yêu thương bé Nhật Lâm.
Mộ Sở lại dời mắt ra ngoài cửa sổ, không biết sao vành mắt lại đỏ hoe. Cô nhẹ nhàng nói:
- Tôi thấy được…
Mộ Sở nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao!
Tại sao hắn lại sẵn lòng đối xử tốt với một đứa trẻ không có một chút liên hệ máu mủ nào như thế. Nhưng đối với con gái của mình lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí ngay cả sinh nhật của con bé, hắn cũng không muốn tham gia…
Ánh mắt Mộ Sở nhìn ngoài cửa sổ càng ngày càng đỏ.
Hai tay đặt trên đùi siết chặt thành nắm đấm, bắt đầu run nhè nhẹ:
- Anh ấy… Có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào, đúng không?
Dường như Tiết Bỉnh không thể ngờ được rằng Mộ Sở sẽ nói như vậy. Anh ta sửng sốt một lúc, mãi sau mới hỏi Mộ Sở:
- Sao cô lại đột nhiên nói vậy?
Mộ Sở vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vành mắt đỏ bừng. Cô nói như đang thì thào:
- Tôi hy vọng chỉ là do tôi nghĩ miên man mà thôi…
Nếu có một ngày hắn thật sự rời khỏi thế giới này, vậy thì Mộ Sở mong rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Cô mong rằng, ngày đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, trong thế giới của cô!
Bởi vì, Mộ Sở cực kỳ rõ ràng, cô hoàn toàn không thể chịu được tin hắn đã rời khỏi cõi đời này!
Vất vả lắm mới mong ngóng thấy tin hắn còn sống. Nếu nói với cô rằng, hắn… Đã chết…
Mộ Sở không biết mình sẽ thế nào nữa, chỉ biết là vừa nghĩ tới điều đó, ngực cô lại đau đến mức khó có thể hô hấp. Như thể ở đó có một móng vuốt sắc bén đang cào xé trái tim cô. Cảm giác khó chịu ấy, cô gần như không thể miêu tả rõ ràng bằng từ ngữ chính xác.
Nếu kết cục đã chú định như vậy thì cô thà rằng mình chưa bao giờ gặp hắn!
Cô thà rằng thời gian sẽ dừng lại vào lúc này!
Cô thà rằng họ sẽ dừng bước ở đây!
Vậy thì cô có thể nói với mình rằng hắn vẫn ở đây, hắn vẫn còn sống, hắn vẫn sống rất tốt, chẳng qua là họ không chung sống với nhau mà thôi!
Chỉ có một chữ ‘Chết’ mới có thể giải thích được tại sao rõ ràng đã gặp nhau, nhưng hắn lại không chịu thừa nhận cô, tại sao rõ ràng đã gặp nhau, nhưng hắn lại không chịu đi thăm cha mẹ mình, con gái mình lấy một lần…
Những thứ sâu xa hơn, Mộ Sở không dám suy nghĩ nữa.
London…
Cô để lại mọi ước mơ và tình yêu của mình trong thành phố này. Chỉ mong có thể bảo vệ hắn yên bình.
Từ nay trở đi, cô đã không còn ước nguyện nào nữa.
Lúc quay đầu lại, vành mắt Mộ Sở đã ướt đẫm, hai má cũng đẫm nước mắt.
Mộ Sở hỏi Tiết Bỉnh:
- Anh ấy sẽ đến tiễn tôi chứ?
- Bởi vì thiếu chủ rất bận, cho nên…
- Tôi hiểu rồi.
Mộ Sở gật đầu, cúi gằm mặt thì thào một câu:
- Cũng tốt…
Chẳng qua hôm nay từ giã, không biết còn có ngày được gặp lại nữa không?
Có lẽ, thật sự sẽ không thể gặp lại nhau nữa đâu!