Mục lục
Niệm Niệm Hôn Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Cố Cẩn Ngôn lạnh chưa từng thấy, còn vì hút thuốc mà hơi khàn nữa.

Tần Diên Vĩ biết anh đang hỏi chuyện mình và Hoắc Thận trong phòng lúc nãy.

Rõ ràng là người này đã hiểu nhầm.

Nhưng sáng nay chính cô đã nói vậy với anh, thế nên giờ cô cũng không biết phải nói lại thế nào nữa.

Nghĩ một lát rồi cô ngẩng đầu, quyết định nói thật:

- Bọn con không có ở bên nhau.

Cố Cẩn Ngôn nghe xong đôi mắt lóe sáng, nhưng lại nghe Tần Diên Vĩ nói tiếp:

- Nhưng con đang suy nghĩ xem có nên ở bên anh ấy không...

Một giây đó cô lập tức cảm giác được đáy mắt anh lạnh hẳn đi.

Anh rít một hơi thuốc rồi cong môi lên cười:

- Vừa rồi nếu chú không tới thì có phải hai đứa đã lên giường rồi không?

Giọng anh bị khói thuốc quấn lấy, trầm thấp vang vọng.

Đôi mắt nhìn cô là một hố sâu, cũng như một hố đen, hấp thu hết sinh khí của cô, rồi lạnh lẽo trong đó lại như miếng băng vô tình đâm vào cô.

Cô không dám đối diện với anh, luôn có cảm giác ánh mắt anh có thể ăn thịt mình vậy. Cuối cùng cô quay mặt, chột dạ lên tiếng:

- Chú tìm con sao? Có việc gì không?

Cố Cẩn Ngôn dụi điếu thuốc thật mạnh xuống gạt tàn rồi ngửa mặt nhìn cô:

- Vốn định hỏi con về chuyện chuyển trường.

Ánh mắt anh nhìn lướt qua vai qua vào căn phòng phía sau, rồi lại cố định trên mặt cô:

  • Nhưng mà có vẻ con không định chuyển trường nữa phải không?
  • Đúng thế!
Tần Diên Vĩ gật đầu cười:

- Khiến chú Cố thất vọng rồi, đúng là con không định chuyển trường nữa, thế nhưng chú cứ yên tâm, mai sau khi về con sẽ dọn ra khỏi nhà chú ngay, sau này cũng không đi quấy rầy chú... và dì Tô nữa!

Nghĩ tới Tô Giải Ngữ trái tim Tần Diên Vĩ vẫn rất đau đớn.

Cô thừa nhận, mình đúng là ghen với cô ta, hoặc là nói... vô cùng ghen, vô cùng vô cùng ghen tị!

Những lời cô nói khiến Cố Cẩn Ngôn ngẩn ra.

Rõ ràng anh không ngờ cô lại có quyết định thế này.

Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng phức tạp, anh cười giễu, hỏi lại cô:

- Sao thế? Đã không kịp đợi mà muốn ở chung với thằng nhóc kia sao?

Thật ra rõ ràng Cố Cẩn Ngôn biết Tần Diên Vĩ sẽ không ở chung với Hoắc Thận, nhưng anh vẫn không kìm được mà nói ra. Vì sao? Vì anh chỉ muốn nghe cô gái trước mặt phủ nhận mà thôi!

Nhưng cô lại không làm thế.

Chỉ thấy cô nhếch môi khẽ cười:

- Đó là chuyện riêng của con và Hoắc Thận, không cần chú Cố quan tâm! Giống như chuyện của chú và Tô Giải Ngữ ấy, con cũng đâu có xen vào, phải không?

Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng cười, đôi mắt nhìn chằm chằm như thể muốn nhìn thấu tận ruột gan cô gái trước mặt:

- Thế là tốt nhất! Nhưng đừng lại về tìm chú làm mình làm mẩy nữa, chú chán lắm rồi đấy Tần Diên Vĩ ạ!

Nói xong, không đợi cô đáp lại anh đã quay người đi xuống nhà.

Nhưng không biết một câu vô tình của mình lại khiến cô gái kia đứng sững tại chỗ, cả người như bị đông thành băng đá.

Lúc này, đến trái tim cô cũng đã nguội lạnh!

Anh nói... anh đã chán cô lắm rồi!

Cuối cùng anh cũng nói lời thật lòng, có phải không?

Tất cả những quan tâm chăm sóc dành cho cô trước đây thật ra đều là nể mặt cha mẹ cô phải không? Hoặc là chính anh cũng đã không chịu nổi mình nữa, giống như Tô Giải Ngữ đã nói lúc trước.

Bàn tay bên hông cô siết chặt lại, còn hơi run lên:

- Cố Cẩn Ngôn —

Tần Diên Vĩ mở miệng gọi anh.

Giọng cô đã run lên, nhưng lại cứ ép mình phải bình tĩnh, nước mắt bị cô kiên cường nuốt xuống, sống chết cũng không chịu để mình rơi lệ.

Cố Cẩn Ngôn nghe xong bước chân cũng đã dừng, thế nhưng anh không hề quay đầu lại.

Tấm lưng thẳng tắp đã cứng đờ.

Chợt nghe Tần Diên Vĩ sau lưng nói tiếp:

- Mai con sẽ đi cùng xe về với Hoắc Thận.

Cố Cẩn Ngôn cau chặt mày, nơi mềm mại nhất trong lòng như bị một thứ vũ khí sắc bén đâm nát, lúc lâu sau mới nghe được anh đáp:

- Ừ!

Rồi sau đó anh bước đi mà không ngừng lại nữa.

Thế nên anh không biết được sau lưng mình Tần Diên Vĩ đã khóc ướt cả mặt.

Bất kể cô có kiên cường tới mức nào thì khi thấy bóng anh xoay người rời đi mọi cảm xúc trong cô cũng như sụp đổ, không thể nào chống chịu được nữa.

Giây lát sau, một bàn tay to lớn khẽ vuốt đôi má cô, thô lỗ thay cô lau đi nước mắt:

- Quái Vật Nhỏ, cô tiến bộ một chút được không hả?

Là Hoắc Thận, không biết y đã ra khỏi phòng từ bao giờ.

Có lẽ y đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Cố Cẩn Ngôn.

Tần Diên Vĩ khóc nức nở, lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra giữa mình và y trong phòng tắm thì cô lại đỏ mặt đập hắn một cái rồi mắng:

- Tên khốn nhà anh! Đồ lưu manh — Lưu manh!

Tên chết tiệt này! Lại còn dám làm chuyện vô sỉ như thế với cô! Đúng là không thể tha thứ được.

Hoắc Thận giả vờ ôm ngực kêu đau, một tay khác lại nắm chặt cái tay cô đang định đập mình lần nữa, y kéo tay cô rồi cợt nhả lên tiếng:

  • Thôi, vừa rồi là tôi sai, tôi khốn nạn, tôi lưu mạnh, Hoắc Thận tôi đúng là lưu manh vô liêm sỉ! Tôi xin lỗi mà, tôi thật lòng xin lỗi Tần đại tiểu thư được không nào? Xin lỗi! Một ngàn lần xin lỗi, một vạn lần xin lỗi! Ôi, ai bảo Quái Vật Nhỏ nhà cô là con gái chứ? Lại còn trông xinh xắn ưa nhìn thế này nữa cơ...
  • Anh im đi!
Tần Diên Vĩ đập nhẹ đầu y một cái, giận dữ lườm y rồi nói:

- Dẻo miệng!

Hoắc Thận cong môi cười, cánh tay khoác lên bờ vai nhỏ nhắn của cô:

  • Nhưng mà hình như tôi vừa nghe cô bảo đang suy nghĩ xem có nên làm bạn gái của cậu đây không thì phải?
  • Đúng thế!
Tần Diên Vĩ cười lạnh, gật đầu đồng ý nhưng tay thì lại đập mạnh lên đầu Hoắc Thận:

- Nhưng giờ tôi nghĩ kỹ rồi! Không có cửa đâu —

Nói xong cô lập tức lao vút về phía phòng mình.

- Này này —

Hoắc Thận rã rời, chỉ tiếc không kịp kéo cô về cho một trận.

Cô quay đầu nhìn y:

  • Anh mà dám đuổi tới đây thì tôi sẽ chuyển trường về thành phố S ngay!
  • ...
Con nhóc này còn dám đe dọa y nữa!

Nhưng rõ ràng chiêu này dùng rất tốt, Hoắc Thận y còn thật sự không dám đuổi theo:

- Thôi, bà cô trẻ ơi, chúc bà ngủ ngon.

Nói ra thì hôm nay y mất cả ngày mới khuyên giải được bà cô trẻ này đấy, thế nên giờ đúng là y không dám làm cô giận thật.

Tần Diên Vĩ hài lòng cười nói:

- Thế có phải ngoan không nào!

Sau đó cô vênh váo quay đầu vào phòng mình.

...

Cố Cẩn Ngôn đứng trước cửa sổ, bóng đêm u ám len qua cánh cửa sát đất vào phòng, phủ lên bóng dáng cao lớn của anh, khiến nó càng thêm phần cô đơn lạnh lẽo.

Điếu thuốc giữa hai ngón tay dài đã cháy gần hết, khói nhẹ chậm rãi bay lên, làm đôi mắt đen như càng mơ hồ, dưới đáy mắt là nỗi buồn khó nói.

Giờ này trong đầu anh đều là cảnh tượng vừa thấy ở nhà Tần Diên Vĩ vừa xong, anh rít một hơi thuốc thật dài, khói thuốc đi qua cổ họng đắng chát khiến anh hơi khó chịu. Thế nhưng anh cứ như không có cảm giác gì mà chỉ tiếp tục cúi đầu rít thuốc.

“Cốc cốc cốc — ”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ rồi ngay sau đó Tô Giải Ngữ đẩy cửa vào phòng.

Cố Cẩn Ngôn quay đầu nhìn cô ta:

  • Chưa ngủ à?
  • Muộn thế này sao anh còn hút thuốc? Em vừa thấy anh ở ngoài về, có vẻ tâm trạng không tốt lắm, có chuyện gì sao?
Cô ta lo lắng hỏi.

- Không có gì đâu.

Cố Cẩn Ngôn không nói rõ mà chỉ bảo cô ta:

- Em đi ngủ sớm đi!

Đương nhiên là cô ta không chịu đi mà chỉ giơ tay rồi ôm chầm lấy anh từ phía sau, sau đó ngửa đầu nhìn theo tầm mắt anh:

- Cẩn Ngôn, anh đang nhìn gì thế?

Phía đối diện có gì chứ? Rõ ràng là cô ta đã biết nhưng còn cố tình hỏi:

- Đối diện là nhà của Diên Vĩ sao?

Nhắc tới Tần Diên Vĩ đôi mày của Cố Cẩn Ngôn lại càng cau chặt hơn, anh trầm ngâm không nói, coi như thừa nhận.

Dập mạnh thuốc xuống chiếc gạt tàn trên tay kia, anh xoay người đẩy cô ta ra:

- Muộn rồi, đi ngủ đi!

Đương nhiên cô ta không chịu, mà còn cố tình ôm chặt anh hơn, gần như dán sát mình vào người đàn ông này:

- Cẩn Ngôn, sao anh lại không vui thế? Anh còn chưa nói với em mà!

Anh nghiêm túc trả lời:

  • Anh đâu có không vui.
  • Không muốn nói với em sao? Thế thì thôi! Để em đoán nhé.
Tô Giải Ngữ nói tiếp:

- Vừa rồi anh đi tìm Diên Vĩ phải không? Thế nên anh không vui vì chuyện của con bé à?

Cố Cẩn Ngôn cười lạnh, giọng điệu đột nhiên lạnh hẳn đi, anh hỏi lại cô ta:

- Sao anh lại không vui vì con bé chứ? Nó quan trọng thế sao?

Lúc này anh rất mong trong lòng mình thì con nhóc kia chẳng là cái thá gì hết! Nếu thế ít nhất giờ này anh sẽ không đau lòng đến thế!

Đúng là anh không vui, cực kỳ không vui! Nhưng vì sao chứ? Vì con nhóc kia có Hoắc Thận có mối quan hệ mập mờ sao? Hay vì cô đã bắt đầu rung động bởi y? Hay do cô không muốn chuyển trường vì Hoắc Thận? Hay vì cô nói mai sẽ không về thành phố C với mình?

Đủ thứ lý do khiến trong lòng Cố Cẩn Ngôn như bị một tảng đá lớn chặn ngang, ép anh tới mức không thể thở nổi, thế nên lúc này anh hoàn toàn không có hơi sức đâu mà dây dưa lòng vòng với Tô Giải Ngữ nữa:

  • Giải Ngữ, mau về phòng ngủ đi!
  • Cẩn Ngôn, anh đang ghen vì nó, phải không?
Đột nhiên cô ta lại hỏi anh một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK